Khí Nữ Mãn Thích

Chương 159: KẾT CỤC 2.11:

KẾT CỤC 2.11:

Tác giả: Luna Huang

Tiết Nhu vừa nghe Thanh Sơn thông báo Bỉnh Chi đến thì lập tức ra ngoài tiếp đón. Dù gì đi nữa cả hai cũng chưa từng xung đột gì. Khi ra tiền thính, thấy Bỉnh Chi ngồi đó, nàng chỉ bước đến chào.

Bỉnh Chi lại vô cùng thân thiện, đứng lên nắm lấy tay nàng, trên mặt lại bày chút xấu hổ giả tạo nói: “Sao lại gọi xa lạ như vậy, lúc trước chẳng phải đều gọi đại tẩu sao?”

Tiết Nhu lại có chút xa lạ rút tay của mình về, mời Bỉnh Chi ngồi xong bản thân cũng ngồi ở bên cạnh: “Chuyện đến nước này rồi, xưng hô cũng nên sửa đổi.” Nàng biết Bỉnh Chi đến vì việc gì, cả hai đều là nhi tức ở Chung phủ nên có chút đồng cảm, có chuyện khó nói cũng là bình thường.

Bình Chi cười gượng hai tiếng, tiếp nhận trà thị nữ vừa châm, “Chúng ta quen thuộc như vậy rồi ta cũng không lòng vòng nữa.”

Thấy Tiết Nhu gật đầu đáp ứng, nàng lại khẽ thở dài mà nói tiếp: “Ngươi cũng biết, ta có chỗ khó xử nên mới giấu ngươi chuyện của bọn họ.”

“Ta biết nên cũng không có trách người nào.” Chỉ trách bản thân ngu ngốc bị lừa mà thôi, chuyện cả kinh thành đều biết duy nhất mình không biết thì quả là ngu ngốc rồi. Tiết Nhu lắc đầu cười tự giễu. Tuy nói nàng ta là thế tử phi của Chung phủ, nhưng cứ hệt như bức tượng vậy, chẳng có chút uy lực hay trọng lượng gì đáng để nhắc đến.

“Ngươi hiểu được đều đó ta cũng cảm thấy an tâm rồi, ta cứ sợ ngươi hiểu lầm ta.” Bỉnh Chi như là thật cảm thấy an tâm mà thở phào nhẹ nhõm, “Lần này mẫu thân bảo ta đến, nói là. . .”

Tiết Nhu nâng tay lên chặn lại lời Bỉnh Chi muốn nói ra miệng, nàng biết nàng ta muốn nói gì: “Các ngươi tìm nhầm người rồi, chuyện này ta không giúp được.”

“Ta biết làm như vậy rất không công bằng với ngươi. Nhị đệ hắn cũng thật là. . .” Bỉnh Chi thấy Tiết Nhu như vậy càng phát vui vẻ, miệng không ngừng trách mắng chỉ trích Chung Hạng Siêu không đúng. Rồi còn kể Tiết Nhu nghe chuyện lần nàng cùng Đàm thị đi chùa ăn chay niệm tụng cầu cho Chung Hạng Siêu thi đỗ thì hắn lại ở phía sau cùng Lạc Bích Nhu đi chơi.

Tiết Nhu nặng lòng cau mày, im lặng nghe nàng ta nói, cũng như là để bản thân nhìn rõ vấn đề hơn. Hắn không đáng để nàng vì hắn mà buồn bã, không đáng để nàng hy sinh nhiều thứ như vậy.

Lát sau Bỉnh Chi được tiễn ra cửa nhưng lại từ chối: “Ngươi đối xử tốt với ta như vậy, ta lại thỉnh không được ngươi về mẫu thân nhất định gây phiền phức cho ta. Ngươi vẫn là không nên tiễn nữa, để ta tự đi ra đi.”

“Được, vậy cáo từ.” Tiết Nhu nghe vậy cũng không cho người tiễn, bản thân liền trở về viện của mình.

Thực hiện được kế hoạch, Bỉnh Chi ôm mặt từ trong Tiết phủ bước ra, đầu hơi cúi để người nhìn thấy nàng như là bị ủy khuất vậy. Lên đến xe ngựa, nàng gỡ tay xuống, tự thiết kế một chút theo kế hoạch của mình.

Đến tối nàng trở về với một cái tát tai trên mặt, nàng khóc lóc với Đàm thị nói Tiết Nhu không những không về mà còn mắng nàng rồi ra tay đánh nàng. Đàm thị tiều tùy thấy rõ, tóc bạc đi không ít, đến ngủ cũng không ngon giấc.

Qua mấy ngày đám thuộc hạ của Chung Hạng Siêu cùng Cao ma ma cầu khẩn cuối cùng Đàm thị cũng đến Tiết phủ. Sự việc không thể tiếp tục kéo dài nữa, nếu Chung Lâm trở về biết được nhất định sẽ không hay nên Đàm thị không thể tiếp tục do dự nữa.

Lấy thân phận của Đàm thị đến Tiết gia, Quý Bác buộc lòng mời vào tiền thính rồi gọi Tiết Nhu ra ngoài.

Lúc rời khỏi Bình An bá phủ, Tiết Nhu không mang y phục về, đồ lại may không kịp do đó Ôn Uyển cho Tiết Nhu vài bộ của mình còn lại chờ may. Y phục của Ôn Uyển so với nàng cũng xem như vừa người, chỉ là sắc màu hơi đậm, kiểu dáng cũng không hợp với tuổi của nàng.

Trên đường ra tiền thính, nàng thấy được một đám hạ nhân tụm năm tụm bảy liền lên tiếng hỏi: “Có chuyện gì?”

Đám hạ nhân lập tức giật mình giấu đồ ra sau lưng lắc đầu liên tục.

Tiết Nhu nheo mắt lại đưa tay ra nói: “Mang đồ ra đây.”

Bất đắc dĩ một nha hoàn bước lên lấy ra đồ đang giấu sau lưng giao cho Tiết Nhu. Đó chính là bức hôn thư lần trước trong đóng ngân phiếu Chung Hạng Siêu đưa bị Tiết Tinh Vân ném xuống. Hôm nay đám hạ nhân này vào dọn phòng thấy được liền cầm lên xem.

Tiết Nhu hỏi, mà chuyện của Tiết Nhu nháo thành như vậy bọn họ nào dám đưa ra. Chỉ là bị chỉ mặt điểm tên rồi, nếu còn không giao ra, vậy người xui xẻo chính là các nàng.

Thấy được hôn thư nhăn nhúm, sắc mặt của Tiết Nhu đen đi vài phần. Năm đó, ở trước mặt mọi người, nàng bị ép điểm chỉ vào đây. Sau này Chung Hạng Siêu dụ dỗ nàng ký tên, rồi hắn lại tự viết họ của nàng vào. Nghĩ đến đây đột nhiên lòng nàng rối bời thành mảnh.

Vốn là muốn vò nát ném đi, cuối cùng lại xếp gọn nhét vào thắt lưng rồi hỏi hạ nhân một chút. Sau đó mới bước ra tiền thính, nàng hơi phúc thân khách sáo hành lễ, “Gặp qua Chung phu nhân.”

Đàm thị nghe cách hành lễ kia áy náy trong lòng lập tức mọc lên, đích thân đứng lên đỡ Tiết Nhu, “Mau đứng lên! Sao lại xưng hô xa lạ như vậy?”

“Lễ nghĩa quy củ nên có mà.” Tiết Nhu tránh sang một bên, bản thân bước đến vị trí của mình ngồi xuống, “Nếu hôm nay phu nhân đến là vì Chung thiếu bị bệnh thì mời về cho, người đến nhầm chỗ rồi. Nếu là cái khác thì thỉnh người nói.”

Đàm thị nhất thời không biết nói từ đâu, không nghĩ đến bao nhiêu lời thoại nàng soạn sẵn trong đầu đều bị một câu nói khai môn kiến sơn của Tiết Nhu làm hỏng hết. Tay của Đàm thị lúng túng thu hồi đặt trước bụng, “Chuyện của các ngươi mẫu thân xem như là người ngoài không tiện xen miệng, nhưng hiện tại hắn bệnh nặng, ngươi vẫn còn là thê tử của hắn có phải cũng nên trở về xem một chút không?”

Tiết Nhu lắc đầu một lần lặp lại hết những lời nàng nghe được lúc tiến cung, “A Nhu chưa từng dám quên bất kỳ thời khắc nào, người vẫn nên đến Lạc phủ đi, chuyện này A Nhu lực bất tòng tâm.”

“Ngươi xem hắn cũng vì ngươi làm nhiều chuyện như vậy, giúp đại tẩu ngươi điều dưỡng thân thể, lại giúp di nương ngươi tìm lại được thân phận, ngươi. . .”

Không để Đàm thị nói cho hết câu, Tiết Nhu lắc đầu nói: “Hóa ra Chung thiếu sớm có suy nghĩ này, xem ra cũng là có chuẩn bị chu đáo từ sớm.” Báo hại nàng vẫn còn cảm kích hắn, thì ra chỉ để khi xảy ra chuyện thì lấy công chuộc tội mà thôi.

“Không, không phải. . .” Đàm thị á khẩu giải thích không được, bản thân nàng cũng không biết nhi tử có ý này hay không.

Tiết Nhu chống cằm nhìn trời cao ngoài cửa mà trọng trọng thở dài: “Chung thiếu có được một mẫu thân như người thật quá tốt, đáng tiếc A Nhu không có phúc phận này. Sau khi luân lạc một một hồi, cuối cùng A Nhu mới phát hiện ra, nhà mình thì vẫn là nhà mình, không ai tốt với mình hơn người nhà cả.”

Cả Đàm thị lẫn Cao ma ma đều như là bị cái tát thật mạnh vả vào trong mặt, hai người đều không nói được câu nào. Tiết Nhu nói thế, ý nghĩa là gì đều bày rõ ra đó, còn cần giải thích gì nữa sao.

Tiết Nhu mạnh đứng lên thét to cắt ngang sự lúng túng của Đàm thị, “Quý bá, tiễn khách.”

Đàm thị bị bức đến đường cùng, bỏ cái mặt mũi sải một bước to, túm lấy tay áo của Tiết Nhu đồng thời quỳ xuống, “Xem như mẫu thân cầu ngươi có được không, trở về gặp hắn một lần đi.”

“Người đừng như vậy, A Nhu khó xử lắm.” Không chờ đầu gối của Đàm thị quỳ xuống, Tiết Nhu đã nhanh chóng xoay người đỡ nàng ta lên. Nàng không chịu đáp ứng quay về Đàm thị cũng không chịu đứng lên.

“Ngươi đáp ứng mẫu thân đi được không? Chuyện này mẫu thân xem như cũng có một phần lỗi, ngươi muốn tính toán gì cứ hướng mẫu thân là được. Trước mắt ngươi về thăm hắn một lần đi, xem như mẫu thân cầu van ngươi.” Ánh mắt đυ.c đυ.c rưng rưng ngập lệ nhìn chằm chằm Tiết Nhu, Đàm thị thật không nghĩ đến đột nhiên mọi chuyện lại thành ra thế này. Nàng biết thái hậu triệu kiến Tiết Nhu vì chuyện gì, cũng biết kết quả lại không biết nội dung của cuộc đối thoại kia.

Tiết Nhu không thỏa thuận còn đòi hòa ly, đây là nằm ngoài dự đoán của nàng, mà thái độ tuyệt tình này càng không phải là nàng có thể đoán được. Thái hậu mở lời, có bao nhiêu người dám từ chối, lại nói trong lòng nàng luôn cảm thấy Tiết Nhu không hợp với nhi tử của mình. Hiện tại nhi tử thành ra thế này, nàng làm mẫu thân hắn không thể nào đứng yên mà nhìn được.

Cao ma ma cũng quỳ xuống, lão nhan ướt đẫm lệ. Nhìn bọn họ để người có cảm giác như Chung Hạng Siêu thực sự mắc bệnh nan y, hiện tại chính là lúc để lại di ngôn trước khi lâm chung.

Tiết Nhu hít một hơi thật sâu, mím chặt môi nhìn hai trưởng bối quỳ trước mặt mình, chán trường nói: “Người cùng hắn lưỡng tình tương duyệt là thiên kim Lạc phủ, người hắn muốn thú cũng là thiên kim Lạc phủ. Hai người ở đây cầu A Nhu có ích lợi gì. Nếu thực sự hắn bị bệnh, người hắn muốn gặp lúc này cũng đang ở Lạc phủ, không có ở đây. Đây là Tiết phủ, hai người thực sự nhầm lẫn rồi.”

Đàm thị bị nói đến không lời chống đỡ, thế nhưng nhớ đến dáng vẻ của nhi tử nhà mình, mặt mũi, cao ngạo gì nàng cũng bỏ hết. “Mẫu thân biết lòng ngươi khó chịu, nhưng hiện tại thực sự hắn muốn gặp ngươi. Ngươi về thăm hắn một lần đi, ngươi muốn thứ gì mẫu thân cũng đáp ứng ngươi.”

“A Nhu có một điều kiện.” Tiết Nhu cũng đoán được không thể thay đổi được Đàm thị, không bằng nàng đưa ra điều kiện đi, nàng ta chấp thuận thì nàng trở về, nếu không thì không thể trách nàng được.

Đàm thị gật đầu, bây giờ có mười điều kiện, trăm điều kiện nàng cũng đáp ứng chứ đừng nói là một. Hiện tại cứu nhi tử quan trọng, bản thân nàng lại không đủ cứng rắn phải để người khác giúp mình. Mà nhi tử luôn miệng tìm Tiết Nhu, nhất định Tiết Nhu giúp được.

“Ngươi nói đi.”

“Người đứng lên trước đi.” Chờ Đàm thị đứng lên Tiết Nhu mới nói ra điều kiện của mình: “A Nhu chỉ muốn hòa ly thư.”

Đàm thị không suy nghĩ nhiều lập tức nói, “Nếu ngươi muốn cái này phải chờ hắn tỉnh lại mới được.” Nàng nói là một chuyện, nhi tử có đáp ứng không lại là chuyện khác, tất cả đều chờ nhi tử tỉnh lại mới nói đi.

Tiết Nhu vẫn chưa hiểu thâm ý của lời này, thế nhưng hòa ly thư phải chính tay Chung Hạng Siêu viết mới tính, mà có lẽ hắn thực sự bệnh rất nặng nên Đàm thị mới nói như vậy đi. “Chỉ cần người chịu giúp A Nhu lấy hòa ly thư là được.”

Cùng nhau trở về Bình An bá phủ, không khí trong phủ lúc này không khác gì tang tốc bên Tiết phủ là bao. Hạ nhân bên ngoài biết Chung Hạng Siêu có bệnh lại không biết rõ hắn mắc bệnh gì, ngoại trừ đám chủ tử cùng thuộc hạ của hắn ra thì mọi người đều không biết.

Lúc bước chân đến gần phòng, Tiết Nhu nghe được âm thanh của Chung Hạng Siêu mang theo chút hư nhược vang từ trong truyền ra.

“Nương tử trở về rồi sao? Ta chờ nàng lâu lắm rồi có biết không?”

Tiết Nhu ninh đôi mày lại, cước bộ cũng tạm đình chỉ nhìn Đàm thị bên cạnh. Chẳng phải nói hắn bệnh sao, ngoại trừ âm thanh không được như trước ra thì dường như cái gì cũng tốt.

Hơn hết chính là hắn còn biết nàng đến.

Đàm thị đang đi thấy Tiết Nhu không theo mình thì ngừng lại quay đầu nói, “Mau vào trong đi, mẫu thân sẽ không theo ngươi vào. Từ đây đến lúc hắn khỏi bệnh mẫu thân sẽ không đến nữa.”

Có Tiết Nhu ở, nàng luôn sẽ an tâm hơn giao cho đám thuộc hạ của nhi tử. Bởi vì Tiết Nhu dám làm trái lời hắn, mà hắn lại chỉ nghe lời của Tiết Nhu.

“Vì sao?” Tiết Nhu vẫn không vào mà đứng ở đó, hết nhìn Đàm thị lại nhìn Cao ma ma. Bọn họ đây là lừa nàng về đây đi? Nhưng nếu lừa thì có cần khóc lóc quỳ xuống mất mặt mũi như thế không, nàng cảm thấy không đáng.

“Ngươi vào trong sẽ biết thôi. Mẫu thân trở về trước.” Nói xong nàng liền xoay người rời khỏi viện không để cho Tiết Nhu có bất kỳ cơ hội lên tiếng nào nữa. Đến đầu nàng cũng không dám quay lại, rất sợ bản thân lại mềm lòng.

Âm thanh của Chung Hạng Siêu vô cùng hư nhược từ bên trong lại truyền ra ngoài, “Nàng mau đến đây đi, đứng xa như vậy làm gì, ta cũng chẳng có ăn thịt nàng.”

Tâm trạng của Tiết Nhu trầm xuống, để giải khúc mắt trong lòng, nàng quyết định bước vào trong để xem. Thời khắc bước chân đến cửa, ánh vào mi mắt nàng chỉ là một nam nhân hốc hác tiều tụy bị trói ngồi trên ghế thái sư, cả người bị quấn chặt rồi lại trói thêm một lớp dày, cả tay chân đều trói đến thật chặt.

Tóc tai tán loạn, râu cũng bắt đầu dài mọc khắp mặt rồi, nào nhìn ra được đây là Chung Hạng Siêu tuấn tú đẹp mắt ngày nào nữa. Đôi mắt của hắn vô hồn đờ đẫn nửa khép nửa mở nhìn về một phía cười cười, Tiết Nhu hiếu kỳ cũng nhìn về phía đó. Thế nhưng bên đó rõ ràng là giường, mà trên giường lại trống rỗng nào có ai để hắn nhìn chứ.

Sau lưng hắn, đám thuộc hạ đều bất lực ngồi la liệt trên đất, thấy được Tiết Nhu như gặp tiên thánh đều đồng loạt đứng lên hành lễ. Bích Ngọc vội gọi Chung Hạng Siêu: “Thiếu gia, thiếu phu nhân trở về rồi.”

“Ta thấy nàng từ lâu rồi, giờ các ngươi mới thấy sao, về phòng quỳ hết cho ta.” Âm thanh của hắn như một kẻ say rượu, ánh mắt đờ đẫn vẫn không rời chiếc giường rỗng phía trước.

“Chút nữa ta đến trù phòng làm một ít cửu trọng cao cho nàng cùng mẫu thân, được không? Món này a, lần trước hai người ăn còn khen ngon muốn ăn lần nữa mà.” Hắn vẫn tiếp tục ngồi đó lảm nhảm không lưu ý đến Tiết Nhu đang đứng ở ngoài cửa.

Tiết Nhu nhíu mày nhìn hồi lâu mới gọi bọn họ ra ngoài, đến trắc thất hỏi chuyện. Trước tiên nên tìm hiểu rõ tình trạng của Chung Hạng Siêu trước. Chẳng phải nói hắn bệnh sao, đột nhiên bệnh lại trói như vậy, không lẽ hắn thực sự phát điên rồi?