Chẳng lẽ không phải bà ném cô ở chỗ đó sao?
Bà bỏ rơi Lê Nam Trân trong một trung tâm mua sắm lớn, dòng người đi lại tấp nập, bỏ rơi “Lê Nam Trân” từng giây từng phút trong quá khứ, bọn họ, tất cả bọn họ chưa từng quay đầu nhìn lại một lần nào.
Lê Nam Trân cười khẩy, vẻ mặt trào phúng và phẫn nộ gần như chưa từng xuất hiện trên mặt, cô như biến thành người vô tâm, hiếm khi nổi giận đến mức như vậy.
Cô mở Weibo, đăng nhập vào tài khoản đã được chứng thực, phóng to thoả thuận chuyển nhượng cổ phần —— không thể nhìn thấy rõ số tiền chuyển nhượng nhưng ba chữ “Lê Nam Trân” lại xuất hiện ở vị trí bắt mắt nhất của bức ảnh.
Cô cả nhà họ Lê bán hết cổ phần của mình!
Các nhà đầu tư nhỏ lẻ dám tiếp tục giữ lại không?
Chẳng mấy chốc bài đăng này đã đạt 10.000 lượt retweet, với sự phối hợp của các tài khoản marketing, thậm chí cả bộ phận bán khống, khủng hoảng và lo âu nhanh chóng lan truyền, ngoại trừ một số người đỏ mắt kiên trì không chịu thua thì phần lớn mọi người đã bán tháo cổ phiếu, giá cổ phiếu của Lê Thị trực tiếp chạm đáy.
Thế này cũng quá nhanh đi...
Sau khi đăng bài trên Weibo vì cảm xúc bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Lê Nam Trân thoát hết tất cả mạng xã hội, tập trung nhìn biểu đồ chứng khoán. Mỗi một lần thay đổi đều khiến cô khϊếp hồn khϊếp vía, trước kia còn lúc lên lúc xuống, hiện tại gần như lao thẳng xuống dưới.
Dường như cô cũng không kiểm soát được sự sụp đổ, đau đớn của con thỏ trước khi chết lan ra khắp ngực cô, gần như muốn dìm cô chết đuối, 22 năm, cô đã coi mình và Lê Thị là một chỉnh thể, khi con quái vật khổng lồ sụp đổ, Lê Nam Trân là con chim non bị ép trên tổ —— rơi xuống cùng với những cổ đông thiếu hiểu biết, rồi bị đè bẹp và dường như chữ viết tay của cô cũng có liên quan.
Nhạc chuông điện thoại vang lên bên tai cô, Lê Nam Trân sững người nhận ra màn hình điện thoại đã tắt, và tay cô đang siết chặt điện thoại giống như đang nắm lấy cọng rơm cứu mạng.
Màn hình sáng lên hiển thị tên Kỳ Hàn.
“Kỳ Hàn…” Lúc này cô mới nhận ra giọng nói của mình đã nghẹn ngào.
Dường như bên kia cũng sửng sốt một lúc.
“Sao vậy?” Giọng nói trong điện thoại có vẻ hơi biến dạng, nhưng không thể che giấu được sự lo lắng của Kỳ Hàn, “Sao lại nghĩ đến việc đăng cái đó lên Weibo?”
Bài đăng Weibo đó, xét về một mức độ thì đã giúp bọn họ rất nhiều, trở thành cách tốt nhất để thúc đẩy cảm xúc của con người. Thậm chí ông Thương còn cười tươi hỏi anh làm thể nào mà nghĩ ra được chiêu trò này, tất cả mọi người đều cho rằng đây là một màn kịch đã được sắp xếp từ trước, nhưng ở trong mắt Kỳ Hàn anh lại hoảng sợ, trong tiềm thức của anh, anh không muốn Lê Nam Trân tham gia tham gia vào cuộc chiến này, càng không muốn cô tự kết thúc, sau khi phát hiện Lê Nam Trân không trả lời tin nhắn hay các cuộc gọi trên Wechat, sự sợ hãi của anh tăng lên gấp bội.
“Bà ấy chửi tôi! Tôi giận quá nên…” Lê Nam Trân ở đầu bên kia điện thoại đột nhiên bật khóc, vừa khóc vừa than thở như một đứa trẻ bị ngã, rất muốn tìm kiếm sự an ủi của cha mẹ, nhưng cảm giác áp lực trong lòng cô tiêu tan hơn một nửa.
Cô rất muốn được ai ôm một cái, nếu có thể dựa vào lòng ngực của Kỳ Hàn thì thật tốt.
Ngay khi suy nghĩ này xuất hiện, Lê Nam Trân tủi thân hơn, khóc nhiều hơn.
“Này, tôi… Lê Nam Trân, đừng khóc, cậu nói đúng, không phải…” Người ở đầu dây bên kia không biết cô càng khóc thì khó chịu càng giảm xuống, anh luống cuống dỗ dành cô.