Tuần Tra Mang Theo Súng

Chương 1. Cái bụng bự ẩn hiện dưới cảnh phục

Cảnh sát đặc nhiệm không kiềm chế được phun sữa khi làm nhiệm vụ (song tính sinh con, đội trưởng đội cảnh sát đặc nhiệm Khương Từ ngay thẳng dâʍ đãиɠ)Thụ mang thai nhưng con là con của công nha!

Yên tâm nhảy hố, vừa ngọt ngào vừa nóng bỏng

Truyện toàn H nên logic cốt truyện gì đó xin hãy bỏ qua.

Gió tháng 10 đã mang theo chút mát mẻ đầu thu, nhưng vẫn không thể chạm tới ánh mặt trời trực tiếp trên đầu, làm mắt người ta chói trắng.

Khương Từ nằm trong bụi cỏ, hoạt động không thoải mái, cẩn thận tránh cái bụng của mình, y không dám cử động quá nhiều, dựa vào sức lực của hai tay chống đỡ thân thể, mồ hôi chảy dài trên vầng trán trắng nõn, đồng phục cảnh sát từ lâu đã bị thấm ướt đẫm, nơi ở trên ngực không ngừng rỉ ra chất lỏng khó nói, may mà trộn với mồ hôi nên không nhìn ra được gì bất thường. Bụng y áp chặt vào áo sơ mi có ảo giác như sắp vỡ tung, trang bị bảo hộ nặng nề bên ngoài đồng phục cảnh sát khiến Khương Từ suýt chút nữa thở không ra hơi, nhưng cũng che đi rất tốt dáng người của y.

Ngay cả Khương Từ, người chưa bao giờ cảm thấy mình yếu đuối cũng gần như không thể chống đỡ được, dù sao trong cơ thể y cũng có một bí mật thầm kín ẩn giấu.

"Đội trưởng Khương, anh không sao chứ?" Tống Thành bên cạnh nhận ra Khương Từ có điều gì đó không ổn, nhẹ nhàng hỏi thăm.

"Không sao."

Tống Thành đã quen với giọng điệu luôn lạnh lùng của y, từ khi gia nhập lực lượng cảnh sát đặc nhiệm, anh ta luôn ngưỡng mộ Khương Từ, vẻ ngoài lạnh lùng, tính cách điềm đạm, mệnh lệnh chính xác từng nhiệm vụ lại có ma lực hấp dẫn. Nhưng không hiểu sao trong khoảng thời gian này Tống Thành luôn cảm thấy Đội trưởng Khương đột nhiên có mùi sữa, một người lạnh lùng như vậy lại tỏa ra mùi vị hoàn toàn trái ngược, sự tương phản này thật khiến người ta ngứa ngáy. Rõ ràng y không phải kiểu người vạm vỡ mạnh mẽ, làn da của y cũng trắng hơn một chút so với những thành viên khác dầm mưa dãi nắng cả ngày, nhưng hầu như tất cả mọi người trong quân đội đều kính trọng Đội trưởng Khương, ngoại trừ Nghiêm Sở.

Nghĩ đến đây, Tống Thành ngẩng đầu lên nhìn thấy Nghiêm Sở mai phục cách đó không xa đang nhìn Khương Từ bằng ánh mắt khó đoán.

"Đội trưởng Khương, chúng sắp ra rồi." Tống Thành còn chưa kịp suy nghĩ thêm thì có người đằng trước hô lên.

"Tôi đi trước, các cậu theo phía sau, từ phía sau tấn công bất ngờ, chú ý đồ trong tay chúng, ta sẽ bắt sống "Diều Hâu Đen". " Khương Từ bình tĩnh phun ra từng chữ, nắm lấy súng trong tay nhanh chóng đứng dậy và vụt qua phía bên kia, trong bụi cây khó phân biệt tiếng súng bên nào vang lên trước, ngọn lửa chiến đấu đang bùng lên.

Bụng y càng lúc càng đau, mồ hôi nóng đã biến thành mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, mắt thấy cách bao vây hắc ưng càng ngày càng gần, Khương Từ cố hết sức giữ cho tâm tình bình tĩnh, cũng không đoái hoài gì đến thân thể mình nữa, môi dưới ban đầu màu hồng nhạt đã bị cắn chuyển sang tái nhợt, lúc nhả ra còn in hằn một hàng dấu răng.

"Cẩn thận." Đột nhiên, một cỗ lực đạo lao thẳng về phía mình, Khương Từ ngã vào một cái ôm rắn chắc, một giây tiếp theo, Khương Từ từ phía sau nhìn thấy một viên đạn xuyên thẳng qua lưng hắn, sắc mặt của y phút chốc trở nên tối sầm.

Chỉ thấy Nghiêm Sở vung tay lên đem người vừa mới nổ súng một phát bắn vỡ đầu, thủ pháp sạch sẽ gọn gàng khiến trái tim Khương Từ run lên một cái, trong lòng nổi lên nghi ngờ nhưng rất nhanh bị câu nói của Nghiêm Sở làm cho rối loạn.

Cuộc hành quân này đã kéo dài được một tháng, tiêu diệt được một băng nhóm tội phạm cực lớn ở thành phố này, bắt sống Diều Hâu Đen, xóa tan nỗi khúc mắc khiến cấp trên vô cùng mừng rỡ, Khương Từ là đội trưởng dĩ nhiên công lao có thừa nhưng y từ chối khéo, thay vào đó là thỉnh cầu có thể được nghỉ phép 4 tháng trong năm nay hay không.

Khương Từ biết nếu y không nghỉ phép hậu quả sẽ nghiêm trọng như thế nào. Miệng bướm bên dưới dù cách qυầи ɭóŧ cũng bị đồng phục cảnh sát cọ xát đỏ ửng, nước l*и không ngừng phun trào, có chút ngứa ngáy, lúc căng thẳng thì tốt rồi, một khi thả lỏng thì cảm giác liền vô cùng rõ ràng. Điều y lo nhất bây giờ chính là cái bụng của mình, mặc dù đã không còn đau như trước nhưng Khương Từ vẫn lo sợ xảy ra bất trắc.

Nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Khương Từ lộ ra dấu vết mệt mỏi, Lưu cục trưởng cũng không đành lòng, hơn nữa ở nhiệm vụ lần này y bị thương, cho nên sau khi suy nghĩ ông đã đồng ý cho y nghỉ phép. Nghiêm Sở đứng một bên không biết đang suy nghĩ cái gì, viên đạn bắn vào lưng hắn kéo ra một chỗ rách nhìn thấy mà giật mình.

Sau khi lái chiếc Land Rover màu đen đến ga ra đậu xe, bước vào nhà, Khương Từ thất vọng ngồi xuống ghế sô pha, thở dài một hơi. Bước vào phòng ngủ rồi từ từ cởi bỏ quần áo trên người, ngoài bộ đồng phục cảnh sát bên ngoài, y còn mặc thêm một bộ đồ lót, mục đích là để che giấu cái bụng, Khương Từ tránh vết thương nơi bả vai từng chút một cởϊ qυầи áo ra, dần dần lộ ra cái bụng giống như mang thai bốn năm tháng, nhưng thực tế đã mang thai sáu tháng rồi, bụng vốn hơi nhỏ, hơn nữa mặc đồ bó sát mới có thể lừa gạt mọi người. Cũng may hôm nay không có chuyện gì xảy ra ...Khương Từ vừa sờ sờ bụng vừa ngồi lên trên giường, đem qυầи ɭóŧ còn sót lại trên người cởi xuống.

Khoảnh khắc qυầи ɭóŧ bị cởi ra nước da^ʍ cũng bị kéo theo, sau đó dọc theo bắp đùi trắng nõn chảy xuống, lỗ l*и không thuộc về nam nhân nằm giữa hai chân có chút sưng đỏ do ma sát, bị nước da^ʍ thấm ướt đẫm, hiện lên vẻ sáng bóng mê người.

"Ưm ưʍ..."

Từ lỗ mũi Khương Từ phát ra một tiếng thở dài, lần này vì hoàn thành nhiệm vụ y đã không về nhà gần một tháng, trở lại nơi chỉ có một mình, Khương Từ mới chân chính cảm nhận được an toàn. Quần áo tùy ý rơi trên sàn nhà, sau lưng kê một cái gối, vết thương trên vai chỉ được băng bó đơn giản trong đội, lúc này vết máu theo vải thưa rỉ ra nhưng y nào còn lòng dạ gì để ý đến nữa, bởi vì y nhận thấy hai núʍ ѵú căng mọng đỏ rực như trái anh đào lại bắt đầu chảy sữa...