Phế Tài Nghịch Thiên: Lính Đánh Thuê Cuồng Phi

Chương 119

Dung mạo của Bách Lý Thần Hi rất xinh đẹp, mặc nữ trang thì khuynh quốc khuynh thành; còn mặc nam trang thì lại có một phong vị khác, tuấn mỹ đến mức khó mà phân biệt được là nam hay nữ, khí chất lạnh lùng, trên tay ôm một con rắn xanh nhỏ, chỉ bước đi thôi mà tỉ lệ người quay đầu lại nhìn là một trăm phần trăm.

Thật ra, điều này cũng là một nguyên nhân làm Bách Lý Thần Hi không thể vào thị trấn bằng con đường chính, mặt khác cũng là để che giấu hành tung, không để người có tâm phát hiện.

Bách Lý Thần Hi tìm một tửu lâu lớn nhất, ngồi ở bên cửa sổ để nhìn xem Đông Phương Thanh Thanh đã đến hay chưa.

Sau khi ngồi xuống, Bách Lý Thần Hi đặt Ngự Thanh lên bàn, gọi một bàn đồ ăn, sau đó tiếp tục nhìn ra cửa sổ.

Không bao lâu đồ ăn đã dọn lên, Bách Lý Thần Hi nhẹ nhàng vuốt đầu Ngự Thanh nói: “Ngự Thanh, ăn đi.”

“Ngươi không ăn?” Ngự Thanh ngửa đầu nhìn Bách Lý Thần Hi.

Bách Lý Thần Hi nói: “Ngươi ăn trước đi, ta chờ Thanh Thanh về mới ăn.”

Ngự Thanh nhìn lướt qua đồ ăn trên bàn, hỏi: “Ta có thể ăn tất cả sao?”

“Nếu ngươi có thể ăn hết.” Bách Lý Thần Hi sờ sờ đầu Ngự Thanh rất tự nhiên nói.

“Ta ăn thật đấy.” Ngự Thanh trừng đôi mắt tròn tròn nhìn Bách Lý Thần Hi.

Bách Lý Thần Hi đột nhiên cảm thấy bộ dáng kia của Ngự Thanh đặc biệt đáng yêu, nhịn không được ôm hắn chà đạp một trận.

“Phàm nhân, bỏ bổn thần thú xuống ngay.” Ngự Thanh tạc mao kêu lên.

“Được thôi.” Bách Lý Thần Hi đột nhiên muốn trêu chọc Ngự Thanh nên ném hắn ra cửa sổ.

“Ai cho ngươi ném? Là bỏ xuống, bỏ xuống, hiểu không?” Cũng may Ngự Thanh thông minh, biết dùng thân mình móc lên bệ cửa sổ, nếu không sẽ ngã xuống thật mất.

Bách Lý Thần Hi duỗi tay ôm Ngự Thanh về, nhẹ nhàng bỏ lên bàn, nói: “Ăn đi.”

Ngự Thanh nhìn mỹ thực trên bàn, cũng lười so đo với Bách Lý Thần Hi, đứng lên ăn.

Từ lúc Bách Lý Thần Hi tiến vào tửu lâu này, vẫn luôn là tâm điểm chú ý của mọi người, hành động của nàng với Ngự Thanh cũng rơi vào trong mắt mọi người, phải nói nhìn trần trụi nhất và trực diện nhất chính là một nam một nữ ngồi cách đó không xa.

Bách Lý Thần Hi làm như không thấy, Ngự Thanh càng không rảnh bận tâm.

Đồ tốt luôn làm người ta quyến luyến, đừng nhìn thân mình Ngự Thanh nhỏ, nhưng hắn cũng là thần thú, ăn một bàn đồ ăn xuống bụng cũng không có cảm giác đặc biệt gì, nếu thật sự có thì chính là không thỏa mãn.

Ngự Thanh nuốt một ngụm đồ ăn cuối cùng vào, ngẩng đầu nhìn Bách Lý Thần Hi, hỏi: “Bách Lý Thần Hi, có thể thêm một bàn nữa không?”

“Ngươi cho là ta mở ngân hàng sao?” Bách Lý Thần Hi lạnh lùng hỏi lại: “Ta kêu đồ ăn cho ba người, một mình ngươi ăn hết, muốn ăn thì tự làm mà ăn.”

Ngự Thanh vô tội nói: “Ai bảo những món này ngon quá chi? Lâu rồi chúng ta chưa có ăn những món như vậy.”

“Ta cho ngươi ăn gà ăn mày, món canh hoang dã, cá nướng, những món đó đều không ngon sao?” Bách Lý Thần Hi hỏi lại.

“Không phải, những món ngươi làm đều rất ngon, nhưng...” Ngự Thanh tìm cách giải thích, lại bị Bách Lý Thần Hi vô tình đánh gãy: “Đừng giải thích, dù sao cũng không gọi thêm.”

Ngự Thanh lập tức gục đầu xuống, không nói chuyện nữa, bộ dáng kia đúng là đáng thương nói không nên lời.

Bách Lý Thần Hi ôm Ngự Thanh vào ngực, gọi tiểu nhị thu dọn đồ trên bàn, đổi một bàn khác.

Tiểu nhị mới vừa thu dọn bát đĩa rời đi, một nam một nữ luôn nhìn Bách Lý Thần Hi đứng dậy đi đến.

“Vị công tử này, ngài không ngại nếu chúng tôi ngồi một chút chứ?” Nam tử dẫn đầu mở miệng.

Bách Lý Thần Hi đầu cũng không xoay nói: “Ngại!”

“Công tử, chúng tôi là...” Thấy thái độ Bách Lý Thần Hi không tốt, còn lạnh như băng, nữ tử lại mở miệng.

“Các ngươi là ai, ta không có hứng thú muốn biết.” Bách Lý Thần Hi vẫn lạnh lùng như cũ: “Nếu không có việc gì, các ngươi có thể đi rồi.”

“Công tử đối xử với ai cũng lạnh nhạt như vậy sao?”

“Có quan hệ gì với ngươi sao!”

“Con rắn này của ngươi sao? Thật đáng yêu!”

“Cảm ơn đã khen!”

“Chúng ta có thể làm bạn không?”

“Không thể!”

“Công tử...”

“Nếu không có việc gì thì mời ngươi xoay người, rẽ phải, xuống lầu...”

Dù đối với đôi nam nữ kia rất khách khí, nhưng thái độ của Bách Lý Thần Hi vẫn lạnh nhạt, rất xa cách, không cho người ta cơ hội đến gần nửa bước.

Cuối cùng, nam tử nổi giận: “Tiểu tử thúi, đừng cho ngươi mặt mũi thì không cần, nếu không phải muội muội ta coi trọng ngươi, ta đã gϊếŧ ngươi từ lâu rồi.”

“Ca...” Thấy nam tử nổi giận, nữ tử duỗi tay túm áo nam tử.

“Ta không có hứng thú với muội muội ngươi.” Mí mắt của Bách Lý Thần Hi thậm chí còn không nâng, nói thẳng: “Các ngươi có thể đi rồi.”

“Ngươi con mẹ nó, đừng cho mặt mũi lại không cần.” Vừa nhìn nam tử đã biết đây là người nóng nảy, trừng mắt nhìn Bách Lý Thần Hi nói: “Muội muội ta có thể coi trọng ngươi, đó là vinh hạnh của ngươi.”

Bách Lý Thần Hi mặc kệ người này, nàng luôn nhớ rõ phải điệu thấp, đây chỉ là nơi qua đường. Nếu không, nam nhân này dám nói chuyện với nàng như vậy, nàng đã sớm gϊếŧ hắn.

Bách Lý Thần Hi tiếp tục làm lơ hai huynh muội này, thậm chí còn không thèm nhìn bọn họ.

Sắc mặt nữ tử có chút khó coi, sắc mặt nam tử càng xấu đi, cuối cùng đập lên bàn một cái, ngay lập tức cái bàn đã chia năm xẻ bảy, mảnh nhỏ văng khắp nơi.

Bách Lý Thần Hi trước tiên bảo hộ Ngự Thanh trong ngực, giơ tay lên, rất dễ dàng mà mở ra một khiên ma pháp trước người, ngăn chặn lại mọi sự nguy hiểm.

Tiểu nhị vừa vặn bưng thức ăn lên bàn, còn chưa đến gần, đã thấy một màn này, sợ tới mức quay đầu chạy trối chết.

Bách Lý Thần Hi đột nhiên ngước mắt, lạnh lùng nhìn về phía đôi nam nữ đối diện, mắt phượng híp lại, con ngươi màu tím phủ lên một tầng sương mỏng, cả người đều tản mát ra hơi thở nguy hiểm.

Dung mạo của nam tử và nữ tử đều tương tự, vừa thấy đã biết là hai huynh muội, bọn họ cũng không tính là nổi bật nhưng cũng coi như là thanh tú.

Không biết vì sao khi nhìn thấy lông mày của nữ tử này, Bách Lý Thần Hi lại nghĩ đến Đông Phương Thanh Thanh, mất đi sự lạnh lùng và tàn nhẫn trong mắt Đông Phương Thanh Thanh đúng là có chút tương tự với nữ tử trước mắt này.

“Ca...” Nữ tử bị ánh mắt Bách Lý Thần Hi làm cho hoảng sợ, theo bản năng nhích lại gần phía sau nam tử.

Nam tử cũng bị ánh mắt của Bách Lý Thần Hi dọa sợ, nhưng hắn không lùi bước, mà bảo hộ nữ tử ở sau người.

Chờ tất cả mảnh nhỏ rơi xuống đất, Bách Lý Thần Hi mới thu hồi khiên ma pháp, ý niệm vừa động thì phong hệ ma pháp chuyển động, vốn là mảnh nhỏ rơi xuống đất đã bị một luồng sáng màu cam cuốn lên xông thẳng về phía nam tử.

Nam tử bất ngờ, chờ hắn phản ứng lại muốn phản công, đã không còn sức lực đánh trả, tất cả các mảnh vỡ của cái bàn như dao bay đến phía hắn, nơi nó đi qua, hoặc vẽ ra vết máu, hoặc đâm vào da thịt, trong phút chốc, trên người nam tử chồng chất đầy vết thương, đầy máu.

“Ca...” Nữ tử thất thanh kêu to, giơ tay muốn phản kích, nhưng ma pháp của nàng nào có phải là đối thủ của Bách Lý Thần Hi? Ma pháp chưa ra đã bị ngã xuống đất, thậm chí còn chưa phản ứng được chuyện gì xảy ra, trên người đã truyền đến đau đớn kịch liệt.

Bách Lý Thần Hi ôm Ngự Thanh chậm rãi đi đến trước mặt nam tử, nhẹ nhàng vuốt đầu Ngự Thanh, từ trên cao nhìn xuống, khóe môi nhếch lên một độ cung lạnh băng.

“Với bản lĩnh mèo ba chân của ngươi, cũng dám càn rỡ như thế? Đúng là không biết sống chết.”

“Ngươi là ai?” Nam tử hung hăng trừng Bách Lý Thần Hi, như muốn nhìn thấu đối phương.

“Ngươi còn không có tư cách biết.” Bách Lý Thần Hi vô cùng kiêu ngạo, như một nữ vương đứng đó đầy ngạo nghễ, cả người tản ra khí chất đế vương khiến người khác kinh hãi.

Bách Lý Thần Hi thu hồi ánh mắt, ôm Ngự Thanh đi đến một cái bàn khác ngồi xuống, ra lệnh tiểu nhị đem đồ ăn lên.

Nam tử giãy giụa đứng dậy, cố nén đau đớn trên người, chậm rãi đi đến trước mặt Bách Lý Thần Hi: “Ngươi có biết chúng ta là ai hay không? Lại dám đối nghịch với chúng ta?”

Bách Lý Thần Hi lười để ý đến cái tên không có đầu óc đầy buồn cười này, vuốt đầu Ngự Thanh, dùng ý niệm giao lưu: “Tiểu Ngự Thanh, ngươi có thấy hai người này có chút quen thuộc hay không?”

“Không.” Thật ra Ngự Thanh cũng chưa nhìn kỹ hai tên gia hỏa này.

“Ngươi chỉ nhớ ăn thôi hả?” Bách Lý Thần Hi có chút cạn lời: “Ngươi không phát hiện đôi mắt của nữ tử kia lớn lên có chút giống Thanh Thanh hay sao?”

Ngự Thanh ngoái đầu nhìn thoáng qua, quyết đoán nói: “Không, Thanh Thanh xinh đẹp hơn nhiều.”

Bách Lý Thần Hi “...”

Quả nhiên là người nàng mang đến, biết bao che khuyết điểm nha!

“Tiểu tử thúi, ta gϊếŧ ngươi...” Thấy Bách Lý Thần Hi không để ý đến hắn, nam tử lại lần nữa hét lớn, trong miệng niệm chú ngữ định tấn công Bách Lý Thần Hi.

Lần này, Bách Lý Thần Hi còn chưa ra tay, thân mình nam tử đã bay ra ngoài như một miếng giẻ, sau đó, Đông Phương Thanh Thanh chắn trước người Bách Lý Thần Hi.

“Bách Lý Thần Hi, ngươi không sao chứ?” Tuy rằng biết Bách Lý Thần Hi sẽ không có việc gì, nhưng Đông Phương Thanh Thanh vẫn không nhịn được hỏi.

“Ngươi xem bộ dạng ta giống có việc gì lắm sao?” Bách Lý Thần Hi đạm nhiên hỏi lại.

Nghe Bách Lý Thần Hi nói vậy, Đông Phương Thanh Thanh mới nhìn lại một nam một nữ kia, ánh mắt lạnh lùng như mũi tên, cười như không cười nói: “Thật đúng là đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công, ta không tìm các ngươi, vậy mà các ngươi lại tự đưa đến cửa.”

Giờ khắc này, Bách Lý Thần Hi cũng cảm giác được sát ý tản ra từ trên người Đông Phương Thanh Thanh, hận ý muốn hủy thiên diệt địa.

Đột nhiên, trong đầu Bách Lý Thần Hi có một suy đoán.

“Đông Phương Thanh Thanh?” Không ngờ nữ tử lại mở miệng trước, vẻ mặt khϊếp sợ.

“Không ngờ rằng ta vẫn còn sống hả?” Đông Phương Thanh Thanh lạnh lùng nhìn về phía nữ tử: “Đông Phương Tiếu Tiếu, ba năm không gặp, ngươi vẫn phế vật như vậy.”

“Ta không thể tu luyện nhưng so với ngươi thì còn tốt chán.” Ánh mắt của Đông Phương Tiếu Tiếu cũng ngập đầy hận ý mà trừng Đông Phương Thanh Thanh.

Từ đối thoại đơn giản này, Bách Lý Thần Hi đã đoán được đối phương là ai, nàng ôm Ngự Thanh tiến lên hai bước, đứng bên người Đông Phương Thanh Thanh, nhàn nhạt quét nhìn Đông Phương Tiếu Tiếu một cái, vuốt đầu Ngự Thanh, không mặn không nhạt hỏi: “Nói ai phế vật vậy?”

Giọng nói của Bách Lý Thần Hi không cao, lại làm cho người ta một cảm giác ớn lạnh khắp cả người.

Đông Phương Tiếu Tiếu nói: “Vị công tử này, ngươi đừng bị nữ nhân này lừa, nàng đã bị nhiều người ngủ rồi...”

“Người của bản công tử là người ngươi có thể tùy tiện bôi nhọ hay sao?” Ánh mắt Bách Lý Thần Hi trầm xuống, nắm lấy đầu Đông Phương Tiếu Tiếu, cách không cho nàng hai cái tát, lạnh lùng nói: “Ngươi là người của gia tộc Đông Phương? Trở về nói với toàn bộ người gia tộc Đông Phương biết, Đông Phương Thanh Thanh đã trở lại, để bọn họ rửa sạch cổ chờ đi.”