Mãnh Nam Song Tính Bị Thao Đến Mang Thai

Chương 32: Bị Ꮯôn Ŧhịt bự của chồng ch!ch bắn, phun sữa.

⚠ Lưu ý ⚠ : Bắt đầu từ chương này sẽ xuất hiện tình tiết sản nhủ, xin quý bạn và các vị chú ý!!! Trịnh Hoằng Nghị thấy Lục Thiên Hạo vẫn cứng đầu, cũng bắt đầu nổi tính bá đạo: "Lục Thiên Hạo, anh nói cho em biết, em phải sinh đứa bé này ra cho anh!" Lục Thiên Hạo không chút sợ hãi cũng không nhân nhượng, cười lạnh nói: "Nếu tôi không muốn sinh thì sao? Cậu có thể làm gì tôi?" Trịnh Hoằng Nghị giật giật khóe miệng, giọng điệu hung ác nói: "Nếu em không chịu sinh thì anh sẽ ch!ch đến khi em chịu mới thôi!" "Cậu. . . . . . . ." Lục Thiên Hạo tức giận trừng mắt, không đợi hắn mắng Trịnh Hoằng Nghị là khốn nạn thì côn ŧᏂịŧ trong cúc huyệt liền đυ. đ!t hung ác: "Ha a. . . . . . . . . A. . . . . . . . Trịnh Hoằng Nghị. . . . . . . Cậu. . . . . . . A ha. . . . . . . . Tên khốn nhà cậu. . . . . . A ư. . . . . ." Trịnh Hoằng Nghị để Lục Thiên Hạo nằm nghiêng, sau đó hắn cũng nằm nghiêng ở phía sau Lục Thiên Hạo, điên cuồng va chạm vào mông của anh. Sau khi ch!ch đ!t như vậy hơn trăm cái, dường như cảm thấy vẫn chưa ch!ch đủ sâu, vì thế hắn lại cầm một chân của Lục Thiên Hạo nhấc lên, để côn ŧᏂịŧ bự có thể cắm vào chỗ càng sâu hơn bên trong cúc huyệt. Huyệt tâm nằm ở chỗ sâu nhất chính là mục tiêu tấn công của hắn, mỗi lần hắn đều cắm vào thật sâu, dùng qυყ đầυ to bự của mình hung hăng va chạm với huyệt tâm của Lục Thiên Hạo. "A. . . . . . A ha. . . . . . . Không được. . . . . . A ư. . . . . . . Đừng đâm. . . . . . vào đó nữa. . . . . . Ư hừ. . . . . ." Tay của Lục Thiên Hạo duỗi ra phía sau chạm vào bụng của Trịnh Hoằng Nghị, dùng sức đẩy ra. Trịnh Hoằng Nghị cười cười, rút gần hết côn ŧᏂịŧ ra sau đó lại dùng cái tay rảnh giữ chặt lấy tay của Lục Thiên Hạo, để hắn sờ lên dươиɠ ѵậŧ bự của mình: "Em sờ thử xem, con c*c của chồng ướt nhẹp rồi, em thấy huyệt nhỏ của mình chảy nhiều nước như thế nào chưa!" Lục Thiên Hạo không muốn sờ, nhưng sức lực lại không địch lại Trịnh Hoằng Nghị, bị ép sờ lên côn ŧᏂịŧ bự một cái, cũng chạm vào dâʍ ŧᏂủy̠ dính đầy trên côn ŧᏂịŧ, vừa dính dính vừa nhớp nhớp. Trịnh Hoằng Nghị lại kéo tay của Lục Thiên Hạo sờ vào chỗ giao hợp của hai người, ép ngón tay của Lục Thiên Hạo sờ một vòng quanh miệng huyệt bị côn ŧᏂịŧ bự giã mềm: "Em sờ sờ thử chỗ này, kẹp thật sự rất chặt, quấn lấy côn ŧᏂịŧ của chồng không chịu buông." "Trịnh Hoằng Nghị, cậu buông tay ra!" Lục Thiên Hạo không sờ nổi nữa. Trịnh Hoằng Nghị cười xấu xa một cái, buông lỏng tay theo ý của Lục Thiên Hạo, nhưng ngay sau khi buông tay thì hắn lại đâm mạnh phần côn ŧᏂịŧ vừa mới rút ra vào huyệt da^ʍ. "A ha. . . . . . ." Lục Thiên Hạo bị ch!ch đến mức rên da^ʍ một tiếng, âm thanh cao vυ't như lên tới quãng 8. "Có phải là sướиɠ muốn chết không, bảo bối?" Trịnh Hoằng Nghị ch!ch rất mạnh, nhắm thẳng vào huyệt tâm của Lục Thiên Hạo mà tấn công, đồng thời duỗi tay sờ vào giữa háng của anh, nắm lấy côn ŧᏂịŧ đang dựng thẳng đứng của Lục Thiên Hạo. Một cái nắm này liền phát hiện cả côn ŧᏂịŧ đều dính dính nhớp nhớp, đỉnh qυყ đầυ của Lục Thiên Hạo đang chảy dâʍ ŧᏂủy̠. Theo từng cái va chạm của Trịnh Hoằng Nghị, dâʍ ɖị©ɧ không ngừng chảy ra từ lỗ tiểu, sau đó chảy dọc xuống thân c*c, khiến cả cây côn ŧᏂịŧ đều ướt nhẹp. Trịnh Hoằng Nghị lấy ngón tay cái bịt lỗ tiểu của Lục Thiên Hạo lại, xoay vòng vòng ma sát mấy lần, cảm giác xót xót cực kỳ đó lập tức khiến Lục Thiên Hạo không thể chịu nổi. "Ư hừ. . . . . . . . Cậu. . . . . . . Buông tay. . . . . . . A ư. . . . . . . Đừng nghịch chỗ đó. . . . . . ." Lục Thiên Hạo dùng sức gỡ ngón tay của Trịnh Hoằng Nghị ra, nhưng mà gỡ mãi chẳng được. "Không muốn chồng chơi chỗ nào của em?" Trịnh Hoằng Nghị cười xấu xa, dùng đầu ngón tay vuốt mạnh lên lỗ tiểu của Lục Thiên Hạo: "Là chỗ này hả?" Cả người Lục Thiên Hạo co giật. Trịnh Hoằng Nghị lại rút cả cây côn ŧᏂịŧ bự ra ngoài, sau đó nhắm ngay miệng huyệt đâm mạnh vào, một cái ch!ch là vào tới tận cùng: "Hay là chỗ này?" "A ha. . . . . . . ." Cả người Lục Thiên Hạo giật giật, côn ŧᏂịŧ giữa háng run run mãnh liệt phun ra tinh túy của đàn ông, khiến tay của Trịnh Hoằng Nghị dính đầy tϊиɧ ŧяùиɠ. "Bảo bối, có phải chồng ch!ch em bắn không?" Trịnh Hoằng Nghị nằm ở phía sau Lục Thiên Hạo, không nhìn được cảnh Lục Thiên Hạo bắn tinh, nhưng tay hắn có thể cảm nhận rõ ràng từng luồng tinh của anh bắn ra mãnh liệt, điều này khiến hắn vô cùng phấn khích, côn ŧᏂịŧ bự hung hăng ch!ch đ!t. "Ha a. . . . . . . A ư. . . . . . . ." Lục Thiên Hạo vừa bắn tinh vừa bị ch!ch, kɧoáı ©ảʍ trước sau tấn công mãnh liệt khiến đầu anh trống rỗng. Trịnh Hoằng Nghị ch!ch vừa ác vừa mạnh, còn duỗi tay nắm lấy ngực của Lục Thiên Hạo xoa nắn, ngón tay kẹp lấy đầṳ ѵú của anh kéo rồi lại thả. Đột nhiên, có thứ gì đó như đang rỉ ra từ đầṳ ѵú, bắn lên đầu ngón tay của hắn. Trịnh Hoằng Nghị sửng sốt một chút, theo bản năng đưa ngón tay lên mũi ngửi, một hương sữa ngòn ngọt bay vào trong khoang mũi. "Bảo bối, em phun sữa hả?" Trịnh Hoằng Nghị kinh ngạc nói. Lục Thiên Hạo cực kỳ sửng sốt, khó tin cúi đầu nhìn ngực của mình. Quả nhiên, đầṳ ѵú hai bên trái phải đang từ từ chảy ra giọt sữa trắng ngà, lượng rất ít nhưng cũng đủ làm Lục Thiên Hạo khϊếp sợ không nói lên lời. Trịnh Hoằng Nghị càng hưng phấn hơn, tăng thêm lực để xoa nắn ngực của Lục Thiên Hạo: "Bảo bối, vυ' của em vẫn còn căng phồng lên này, liệu có thể phun sữa tiếp không?" Lục Thiên Hạo phục hồi tinh thần từ nỗi khϊếp sợ, cảm thấy xấu hổ nên nhắm chặt hai mắt, không dám nhìn ngực của mình. Hô hấp của Trịnh Hoằng Nghị càng dồn dập hơn, vừa xoa vυ' của Lục Thiên Hạo không chịu buông tay, vừa hung hăng va chạm vào cúc huyệt của anh. Khi Lục Thiên Hạo bắn ra luồng tinh cuối cùng, Trịnh Hoằng Nghị đột nhiên rút cả cây côn ŧᏂịŧ ra, khi Lục Thiên Hạo vẫn chưa định thần lại sau cơn cao trào thì lại cắm cả cây côn ŧᏂịŧ vào, hung hăng đâm vào huyệt tâm của Lục Thiên Hạo. Một tiếp "bốp" vang lên ở trong xe hết sức vang dội. "Em nói mau, có chịu sinh con cho ông đây hay không?" Trịnh Hoằng Nghị đâm thẳng vào huyệt tâm của Lục Thiên Hạo và hỏi. "A ha. . . . . . . ." Lục Thiên Hạo bị đâm mãnh liệt như vậy kí©ɧ ŧɧí©ɧ không nhẹ, dươиɠ ѵậŧ giữa háng vừa mới bắn tinh xong lại bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà dựng thẳng lên. Nhưng ngay cả như vậy thì anh vẫn không nhân nhượng, giọng điệu kiên quyết nói: "Không sinh!" Trịnh Hoằng Nghị lại rút cả cây côn ŧᏂịŧ ra lần thứ hai, sau đó lại đâm mạnh vào trong, đồng thời lớn tiếng hỏi: "Em có sinh hay không?" "A ư. . . . . . . Tôi. . . . . . Không sinh!" Trịnh Hoằng Nghị nổi tính tàn bạo, cứ mỗi một cái ch!ch mạnh vào huyệt tâm là lại hỏi một câu: "Có sinh hay không?" Đến cuối cùng, còn chưa kịp làm Lục Thiên Hạo khuất phục thì Trịnh Hoằng Nghị đã hạ vũ khí đầu hàng. Dươиɠ ѵậŧ thô cứng đâm thật sâu vào trong cúc huyệt của Lục Thiên Hạo, tất cả sữa nóng đều được tưới vào trong người của Lục Thiên Hạo. Sau khi bắn xong, Trịnh Hoằng Nghị cũng dần tỉnh táo lại. "Sao em lại không chịu sinh vậy?" Trịnh Hoằng Nghị ghé sát vào mặt Lục Thiên Hạo, nói: "Rốt cuộc là em còn băn khoăn điều gì?" Ngực Lục Thiên Hạo phập phồng thở hổn hển, một lúc lâu sau khi hô hấp đã ổn thì mới lạnh giọng hỏi ngược lại: "Trịnh Hoằng Nghị, cậu có còn nhớ lý do vì sao tôi lại đồng ý để cậu bao dưỡng không?" Trịnh Hoằng Nghị sửng sốt, dây cung trong đầu hơi dao động, đột nhiên hiểu ra chút gì đó. Nếu sinh đứa bé này ra, bí mật là người song tính liền không thể giữ được nữa, ít nhất là bác sĩ đỡ đẻ nhất định sẽ biết. "Cậu lấy bí mật là người song tính ra để uy hϊếp tôi, thế nên tôi mới đồng ý, vậy hiện giờ. . . . . . . . ." Lục Thiên Hạo cười lạnh: "Cậu nghĩ tôi có thể sinh đứa bé này ra được hay không?" Trịnh Hoằng Nghị phản bác: "Anh không chấp nhận lý do này, nếu em muốn phá đứa bé, chẳng lẽ em có thể tự mình phẫu thuật hay sao?" Lục Thiên Hạo sửng sốt, đúng thật là anh muốn phá đứa bé này, nhưng vẫn chưa nghĩ tới cách để phá nó. Đúng vậy, phải cần người phẫu thuật, vậy thì khác gì cần bác sĩ để sinh đứa bé ra đâu. Cởϊ qυầи ra một cái thì anh biết che giấu kiểu gì đây? Lục Thiên Hạo nhất thời thấy lạnh lẽo trong lòng, nhưng anh vẫn thu lại sự yếu ớt của mình theo bản năng, trên mặt không biểu cảm gì. "Chuyện này không liên quan tới cậu, tôi sẽ tự mình xử lý." Anh lạnh lùng nói với Trịnh Hoằng Nghị. "Đương nhiên là có liên quan tới anh rồi, đây là con của chúng ta!" Trịnh Hoằng Nghị hét lớn. Lục Thiên Hạo không có gì để nói, cố chấp nghiêng đầu không muốn nhìn đối diện với Trịnh Hoằng Nghị. Hai tay của Trịnh Hoằng Nghị giữ lấy đầu của Lục Thiên Hạo, ép anh phải bốn mắt nhìn nhau với mình, giọng nói chậm lại: "Đây là sơ xuất của anh. Em để ý tới bí mật của mình nhiều tới vậy, đáng lẽ anh nên sớm nghĩ đến mới đúng." Hắn đã hạ thấp cái tôi xuống, Lục Thiên Hạo cũng không cứng đầu nữa, lạnh lùng trên mặt cũng dần dịu lại. Im lặng một lúc, Trịnh Hoằng Nghị lại nói tiếp: "Chúng ta có thể tìm thằng ngốc họ Ninh kia."