Mãnh Nam Song Tính Bị Thao Đến Mang Thai

Chương 31: Đầυ ᐯú bị liếm cho tê dại từng cơn, huyệt dâm bị cắm cho giàn giụa nước, ᗪâʍ Đãиg không chịu nổi.

Sau khi gầm lên giận dữ, bầu không khí trong xe rơi vào im lặng, hai người đều không nói gì, cứ nhìn nhau như vậy. Lục Thiên Hạo nhìn thấy lửa giận trong mắt của Trịnh Hoằng Nghị, không khỏi cười lạnh nói: "Trịnh Hoằng Nghị, cậu nói lời này là có ý gì? Không phá đứa bé này, chẳng lẽ cậu còn muốn tôi sinh nó ra sao?"

Trịnh Hoằng Nghị không nghĩ sẽ không cần đứa bé này, nhưng cũng nghĩ là muốn đứa bé này, thật sự mà nói thì hắn vẫn đang bị vây trong trạng thái bàng hoàng, hơn nữa cả đêm qua chỉ nghĩ tới chuyện làm sao để tìm được Lục Thiên Hạo, vậy nên vẫn chưa có thời gian nghĩ tới những vấn đề cần phải đối mặt và xử lý khi đứa bé chào đời.

Đầu tiên, cơ thể Lục Thiên Hạo đặc biệt, bí mật là người song tính không thể để người ngoài biết, vậy thì vấn đề sinh đứa bé ra như thế nào thật sự rất khó giải quyết. Phải đi khám thai, phải nằm viện, cần phải tìm bác sĩ đỡ đẻ. . . Trong quá trình dài mấy tháng này nhất định phải có sự tham gia của người ngoài, vậy việc giữ bí mật phải làm sao đây?

Tiếp theo, hắn và Lục Thiên Hạo đều là đàn ông, đứa bé sinh ra trong một gia đình như vậy liệu có ảnh hưởng không tốt nào không? Mặc dù hiện giờ xã hội cởi mở hơn rất nhiều với người đồng tính, nhưng vẫn còn rất nhiều người có cái nhìn phiến diện, cho dù là những quốc gia cởi mở ở phương Tây cũng vẫn có còn tồn tại hiện tượng kỳ thị và phản đối đồng tính, trong nước lại càng không thiếu sự kỳ thị và bài xích. Đứa bé sinh ra trong một gia đình đồng tính tất nhiên sẽ gặp phải những ánh mắt khác thường và sự đối xử bất công. Đứa bé sinh ra trong hoàn cảnh như vậy liệu có được hạnh phúc hay không?

Còn rất nhiều những vấn đề khác nữa, đây không phải là chuyện chỉ cần môi trên chạm môi dưới là có thể quyết định. Nếu không suy nghĩ cẩn thận và đưa ra một biện pháp khả thi thì cho dù quyết định đó có tốt đến mấy thì cũng không khiến người ta tin tưởng được.

Trịnh Hoằng Nghị từ từ ghé sát vào mặt Lục Thiên Hạo, ánh mắt kiên định: "Em chỉ việc sinh đứa bé ra thôi, những chuyện khác không cần phải quan tâm, anh sẽ nghĩ cách!"

"Không cần!" Lục Thiên Hạo quả quyết từ chối: "Cậu không cần phải nghĩ cách làm gì, cậu cứ tiếp tục cuộc sống ung dung tự tại của mình, tôi vẫn sẽ tiếp tục làm một diễn viên bé nhỏ. Sau khi hợp đồng kết thúc thì chúng ta sẽ đường ai nấy đi, đứa bé này cậu cứ coi như chưa từng có đi!"

Anh nói xong liền dùng sức đẩy Trịnh Hoằng Nghị ra, mới vừa định đứng dậy thì đột nhiên cảm thấy một trận lắc lư, thế mà xe bắt đầu chuyển bánh.

"Chuyện gì vậy? Là ai lái xe? Phân cảnh hôm nay của tôi đã quay xong đâu!" Lục Thiên Hạo hét lên.

Trịnh Hoằng Nghị bị đẩy hơi lảo đảo một chút, sau khi ổn định lại thân mình thì lao tới ôm chặt lấy Lục Thiên Hạo, giọng điệu hung ác nói: "Đường ai nấy đi sao? Ý của em là muốn cắt đứt quan hệ với anh hả?"

"Giờ không phải lúc nói chuyện này, ai đang lái xe vậy? Cậu mau bảo hắn dừng lại đi!" Lục Thiên Hạo dùng sức đẩy Trịnh Hoằng Nghị ra, lại phát hiện lúc này đẩy kiểu gì cũng không ra được.

"Anh đã báo với đạo diễn rồi, buổi quay phim hôm nay đã bị hủy." Trịnh Hoằng Nghị ôm càng chặt hơn: "Hôm nay em phải nói rõ ràng cho anh, em định chia tay với anh hả?"

Đối với việc Trịnh Hoằng Nghị ỷ quyền ỷ thế can thiệp vào công việc của mình, Lục Thiên Hạo không khỏi tức giận, cơn tức lập tức bốc lên, anh cười lạnh nói: "Trịnh tiên sinh, nói hai chữ "chia tay" không tự thấy buồn cười sao? Ngay từ đầu chúng ta đã là quan hệ bao dưỡng, cũng không phải là người yêu, hợp đồng đến hạn thì quan hệ tất nhiên được hủy bỏ, làm gì. . . . . . . . Ư. . . . . . ."

Không đợi Lục Thiên Hạo nói xong, Trịnh Hoằng Nghị liền hôn xuống chặn miệng của anh lại, mỗi một chữ Lục Thiên Hạo nói đều như một nhát dao cứa vào tim hắn, đau đớn từng đợt khiến hắn thật sự không nghe nổi nữa.

"Ư. . . . . . . ." Lục Thiên Hạo giãy giụa trong lòng của Trịnh Hoằng Nghị.

Trịnh Hoằng Nghị hôn lấy môi của Lục Thiên Hạo không buông, hai tay nhanh chóng cởi thắt lưng của Lục Thiên Hạo, kéo quần và qυầи ɭóŧ của anh xuống đầu gối. Sau đó lại kéo khóa quần của mình xuống, móc cái thứ đang hơi cương ra ngoài.

"Ư. . . . . . . Ư. . . . . . ." Lục Thiên Hạo biết ý đồ của Trịnh Hoằng Nghị, giãy giụa càng mãnh liệt hơn nhưng vẫn không thể thoát khỏi sự giam cầm của Trịnh Hoằng Nghị.

Trịnh Hoằng Nghị nắm lấy côn ŧᏂịŧ của mình tuốt vài cái, côn ŧᏂịŧ bự nhanh chóng trướng lớn, trở nên cứng rắn vô cùng, gân xanh nổi lên tỏa ra sức mạnh hoang dã và đàn áp cực mạnh.

"Anh không tin là em không có cảm giác gì với anh, ngoài miệng em không muốn thừa nhận, nhưng cơ thể của em lại không lừa người được đâu!"

Vừa nói xong, Trịnh Hoằng Nghị nắm côn ŧᏂịŧ bự hướng về phía âm huyệt của Lục Thiên Hạo. Ngay khi vừa chạm vào miệng huyệt mềm mại kia liền dùng sức đâm mạnh vào.

"A. . . . . . ." Lục Thiên Hạo phát ra một tiếng hét thảm, không có màn dạo đầu, cũng không có sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ nên âm huyệt vẫn khô khốc. Cứ thế cắm côn ŧᏂịŧ bự vào tạo ra cảm giác đau đớn như bị dao đâm vào.

"Con dao" này của Trịnh Hoằng Nghị rất thô cứng, nhét vào âm huyệt chặt khít không còn một khe hở nào. Không có dâʍ ŧᏂủy̠ bôi trơn khiến Trịnh Hoằng Nghị sau khi đâm tới đâm lui cũng thấy hơi không ổn, nhưng hắn không nhượng bộ chút nào, hơi không thương hoa tiếc ngọc mà cắm thẳng tới tử ©υиɠ. Ngay khi qυყ đầυ bự đυ.ng vào miệng tử ©υиɠ, Trịnh Hoằng Nghị lại do dự một chút.

Hắn không biết nhiều về chuyện mang thai, nhưng cũng biết 3 tháng đầu là giai đoạn không ổn định, rất dễ sảy thai, nếu giường chiếu quá mức kịch liệt thì có phải rất nguy hiểm hay không?

Do dự một lát, Trịnh Hoằng Nghị vẫn quyết định rút côn ŧᏂịŧ ra.

Cơn đau lập tức giảm bớt, Lục Thiên Hạo nhất thời im lặng lại, nhưng anh vừa mới thở phào nhẹ nhõm một hơi thì lập tức cảm nhận cây gậy cứng nhắc kia đâm đâm vào miệng cúc huyệt của mình.

"Trịnh Hoằng Nghị, cậu. . . . . . . . ." Lục Thiên Hạo vừa định ngăn lại thì dươиɠ ѵậŧ bự của Trịnh Hoằng Nghị liềm cạy mở miệng huyệt của anh ra, đâm mạnh vào bên trong.

"Ha a. . . . . ." Lục Thiên Hạo hét lên thảm thiết lần thứ hai.

Cúc huyệt còn khô khốc hơn nhiều so với âm huyệt, không hề có một chút trơn ướt nào, đau đớn còn mãnh liệt hơn nhiều so với âm huyệt vừa bị ch!ch lúc nãy.

Trịnh Hoằng Nghị cố ý làm vậy để trừng phạt Lục Thiên Hạo, vì thế nên không để ý tới sự đau đớn của Lục Thiên Hạo, rất nhanh đã cắm rút ra vào.

"A. . . . . . . A. . . . . . ." Lục Thiên Hạo nhăn mặt lại, cắn răng nói: "Trịnh Hoằng Nghị. . . . . . . Ư. . . . . . . Tên khốn nhà cậu. . . . . . ."

"Đúng, anh là thằng khốn, cho nên em đừng nghĩ tới chuyện anh sẽ buông tha cho em!" Trịnh Hoằng Nghị hung ác nói, cầm lấy áo sơ mi của Lục Thiên Hạo dùng sức xé một cái. Áo sơ mi trắng rách toạc, lộ ra hai đầṳ ѵú như hai đầṳ ѵú để như quả cherry, đường cong cơ bắp kéo dài từ ngực xuống tới bụng, tỏa ra sự gợi cảm vừa cứng rắn vừa mạnh mẽ của một người đàn ông.

Trịnh Hoằng Nghị cắm rút tới tận cùng, đâm sâu vào huyệt tâm dùng sức nghiền ép, nghe được tiếng rêи ɾỉ khó nhịn của Lục Thiên Hạo như nguyện, lại cúi đầu ngậm lấy một bên đầṳ ѵú liếʍ mυ'ŧ, hắn hơi dùng sức cắn đầṳ ѵú kia kéo rồi thả ra. Lôi ra một độ dài nhất định rồi lại đột nhiên buông lỏng răng, đầṳ ѵú nhanh chóng bắn trở lại, run run không ngừng. Trịnh Hoằng Nghị lại thè lưỡi liếʍ vòng vòng xung quanh rồi cuốn lấy.

Lục Thiên Hạo cảm giác ngực chợt ngứa ngáy, nhưng giờ khác này anh không rảnh cảm nhận điều đó, bởi vì sự ngứa ngáy từ chỗ giao hợp còn đáng sợ hơn gấp trăm gấp ngàn lần. Cây gậy to bự đáng ghét kia cứ đâm mạnh vào huyệt tâm của anh không tha, còn dùng sức cọ qua cọ lại, quả thực đã khiến cả người anh như nhũn ra.

Cơ thể mẫn cảm bị ch!ch đến mức đỏ ửng, huyệt da^ʍ bắt đầu tiết ra dâʍ ŧᏂủy̠, bắt đầu cảm thấy đói khát, bắt đầu khát vọng được đàn ông ch!ch đ!t chơi đùa.

Dưới kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt do huyệt tâm bị nghiền ép ma sát, dịch tuyến tiền liệt tiết ra ngày càng nhiều. Chỉ sau vài phút ngắn ngủi, cúc huyệt đã chảy nước giàn giụa, dâʍ ɭσạи không chịu được. Côn ŧᏂịŧ dâʍ đãиɠ cũng từ từ ngẩng đầu đứng thẳng.

Trịnh Hoằng Nghị rõ ràng cảm giác được bên trong cúc huyệt đang mấp máy từng đợt, hắn biết Lục Thiên Hạo đã bị hắn ch!ch đến sướиɠ, liền cười nói: "Thấy không, em cũng có cảm giác với anh mà, đừng có chối!"

Lục Thiên Hạo dùng sức mím chặt môi, gầm nhẹ: "Vậy thì đã sao? Trịnh Hoằng Nghị, tôi sẽ không sinh đứa bé này ra đâu!"

Nếu đứa bé này cũng là một người song tính giống anh thì phải làm sao?

Loại quái vật bất nam bất nữ như này, một mình anh là đã quá đủ rồi!

Anh không muốn và cũng không thể truyền sự bất hạnh của mình sang thế hệ sau được!