Một đêm ngủ không ngon, Nghiêm Hẫn Nhiễm cuối cùng chờ đến 12 giờ trưa cũng nhận được điện thoại của Tưởng Kính Phong.
Anh nói, để cô chuẩn bị, hiện tại anh đi qua đón cô, hẳn là hai mươi phút nữa sẽ đến.
Nghiêm Hân Nhiễm là đã sớm chuẩn bị xong, vừa cúp điện thoại, cô liền chạy tới cửa sổ sát đất nhìn ra bên ngoài.
Từ vị trí này, có thể nhìn thấy xe đi về phía khách sạn.……
Hơn mười phút sau, cô nhìn thấy xe của Tưởng Kính Phong, một giây cũng không do dự, xoay người đi ra khỏi phòng.
Thời điểm cô vừa xuống đại sảnh dưới lầu, Tưởng Kính Phong vừa vặn cũng đi đến.
Có lẽ là không nghĩ tới cô đi xuống, Tưởng Kính Phong hơi sững sờ, tầm mắt nhìn trên người cô hai vòng, khóe môi giơ lên, đôi mắt cũng mang theo ý cười.
Cô mặc chiếc áo khoác màu khoai môn anh mua cho cô ngày đó, bên trong là một chiếc váy màu trắng, tóc dài buông xõa ở sau người, thanh thuần đáng yêu, lại lộ ra vẻ dịu dàng.
Rõ ràng cô cố ý ăn mặc……
Tưởng Kính Phong đứng tại chỗ không nhúc nhích, chờ cô chạy chậm về phía anh rồi đứng yên ở trước mặt anh.
Cô ngẩng mặt lên nhìn anh, không chờ anh mở miệng, cô liền nói: “Tôi ở trên lầu nhìn thấy xe của anh, cho nên xuống dưới trước.”
“A.” Anh cười, “Cúp điện thoại liền chạy tới cửa sổ nhìn?”
“Ừm.” Vẻ mặt cô nghiêm túc gật đầu,
Tưởng Kính Phong lại cười, cánh tay duỗi ra, ôm lấy vai cô, xoay người đi ra ngoài, “Muốn ăn cái gì?”
“Tôi cũng không biết.”
“Mỗi ngày ăn cơm hộp, không có thứ gì đặc biệt muốn ăn?”
“Trong lúc nhất thời không nghĩ ra được……”
“Vậy nghĩ tiếp, không vội.”
“Được.”
Trần Cương đi theo phía sau nhìn hai người vừa cười vừa nói, môi run rẩy, lần đầu tiên cảm thấy chính mình dư thừa……
Phải biết rằng trước kia Phong ca muốn đi đâu ăn cơm, không khỏi chú ý tới, đều là anh muốn!
Cuối cùng Nghiêm Hân Nhiễm vẫn chọn đi tới Phù Lai, chủ yếu cô không biết có thể đi ăn cơm ở đâu.
Nhưng lần này bất đồng chính là, cô tự mình gọi món, còn tự mình chạy tới trước bể cá, chọn một con.
Khi các món ăn được dọn lên, Tưởng Kính Phong nhìn món thịt bò hầm đu đủ, canh móng heo đậu phụ, khẽ mím môi dưới nhìn cô.
“Em muốn nâng ngực sao?”
Nghiêm Hân Nhiễm vừa cầm chiếc đũa, tay dừng lại, mặt hơi nóng, tầm mắt theo bản năng nhìn Trần Cương ở bên cạnh.
Trần Cương vốn cũng bởi vì câu hỏi của Tưởng Kính Phong cũng nhìn cô, thấy cô bỗng nhiên nhìn mình, hắn không thể hiểu được chớp chớp mắt.
Ngay sau đó, hắn lập tức lại cảm giác được một tầm mắt khác đang lướt về phía mình, là Tưởng Kính Phong……
Cơ thể hắn cứng đờ, rất tự giác đứng lên, “Em đi WC.”
Tưởng Kính Phong nâng tay lên phẩy phẩy, ý bảo hắn mau đi.
Trần Cương cúi đầu, vẻ mặt nghẹn khuất đi ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Thấy Trần Cương rời đi, Nghiêm Hân Nhiễm mới đỏ mặt gật gật đầu nói: “Không phải anh hy vọng ngực tôi lớn thêm một chút sao?”
Tưởng Kính Phong lập tức bật cười, “Ăn cái này vô dụng.”
Vẻ mặt Nghiêm Hân Nhiễm không tin, “Tối qua tôi đã tìm hiểu.”
Hơn nữa chính anh nhìn thấy cũng biết cô muốn nâng ngực, sao có thể vô dụng.
Tưởng Kính Phong nửa ngày mới ngừng cười, nghiêng đầu nhìn cô, “Nếu chỉ ăn có tác dụng, vậy nhiều người đi giải phẫu làm gì, ăn no nhàn rỗi không có chuyện gì làm?"
“…… Người ta nói phải kiên trì.” Nghiêm Hân Nhiễm rũ mắt xuống trả lời, giọng nói cũng không tự tin.
Bởi vì anh nói rất có đạo lý, có thể làm giải phẫu, nhưng cô không thể kiên trì ăn……
Không nghĩa tới, Tưởng Kính Phong vừa rồi đả kích cô lại dừng lại, nhẹ gật đầu nói, “Được rồi, thựa sự có thể kiên trì, hơn nữa cũng giúp cơ thể em phát triển.”
Cũng không biết có phải ảo giác hay không, cô cảm thấy giọng nói của anh trầm xuống rất nhiều, cũng hơi khàn, làm l*иg ngực cô giống như bị điện giật, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh.