Nam Tương nhìn theo tiếng nói này.
Liền nhìn thấy hai cô gái mặc áo ngắn sợi tổng hợp màu lam, đôi mắt to, khuôn mặt tròn trịa, còn buộc hai bím tóc, cô nhận ra hai người này, đôi song bào thai Ngô Ngọc Đình Ngô Ngọc Phượng này là em họ của Kỷ Tùy Chu.
Hai người này biết "Nam Tương" là có ác ý mới gả cho Kỷ Tùy Chu, đối với con cái cùng Kỷ Tùy Chu không có chút trách nhiệm nào, cầm tiền mồ hôi nước mắt của Kỷ Tùy Chu ăn uống thả ga, cho nên các cô cực kỳ chán ghét "Nam Tương", thấy Nam Tương mua bánh bao, các cô liền nhịn không được trào phúng.
Nam Tương cười cười nói: "Ngọc Phượng, Ngọc Đình, là các em nha.”
Ngô Ngọc Phượng Ngô Ngọc Đình cùng nhau "Ha ha" một tiếng.
Nam Tương cười nói: "Đã lâu không gặp.”
Ngô Ngọc Phượng Ngô Ngọc Đình cùng nhau nói: "Hy vọng vĩnh viễn cũng không gặp.”
Nam Tương nói: "Chuyện này sao mà được, chúng ta dù sao cũng là họ hàng mà.”
Ngô Ngọc Phượng hung dữ nói: "Ai là họ hàng với cô chứ, đừng ghê tởm tôi, cô mua bánh bao để làm gì?”
Nam Tương trả lời: "Ăn nha.”
Ngô Ngọc Đình chất vấn: "Một mình cô mà ăn ba cái sao?”
Nam Tương nhận lấy ba cái bánh bao ông chủ đưa tới nói: "Tôi ăn một cái đủ no rồi.”
Ngô Ngọc Phượng mất hứng nói: "Hai cái kia có phải lại tiện nghi cho dã nam nhân của cô không?”
Ngô Ngọc Đình phụ họa: "Nam Tương, cô thật ghê tởm.”
Ngô Ngọc Phượng nói tiếp: "Đúng vậy đó, người đàn ông và con của mình thì không quan tâm, lại đưa tiền cho người khác tiêu xài, cô có còn lương tâm hay không vậy.”
Ngô Ngọc Phượng Ngô Ngọc Đình nói từng câu từng câu, hoàn toàn không quan tâm hoàn cảnh xung quanh, nói đến mức Nam Tương cũng có chút tức giận, không đợi cô mở miệng phản bác, bỗng nhiên một giọng nói trẻ con còn đậm mùi sữa truyền tới: "Không được nói mẹ cháu như vậy!”
Nam Tương nghe vậy thì sửng sốt.
Ngô Ngọc Phượng Ngô Ngọc Đình nghe tiếng cúi đầu nhìn xuống, thấy Bì Bì Đường Đường đang đứng trước mặt Nam Tương, trong trí nhớ của các cô Nam Tương rất chán ghét Bì Bì Đường Đường, chưa từng dẫn bọn họ ra ngoài, sao đột nhiên lại cùng nhau đến huyện thành, hơn nữa Bì Bì còn che chở cho Nam Tương.
Các cô khó hiểu nhìn Nam Tương.
Nam Tương lấy lại tinh thần, nhìn Ngô Ngọc Phượng Ngô Ngọc Đình nói: "Ngọc Phượng, Ngọc Đình, nể mặt các cô là họ hàng, tôi có tâm muốn qua lại có quan hệ tốt với các cô, các cô lại câu nào câu nấy chỉ toàn dã nam nhân, ghê tởm không thì cũng là không có lương tâm, các cô nói xem tôi đắc tội các cô khi nào?”
Ngô Ngọc Phượng Ngô Ngọc Đình ngẩn ra.
Nam Tương tiếp tục nói: "Mặc dù trước kia tôi làm chuyện hổ thẹn với Kỷ Tùy Chu, hổ thẹn với Bì Bì Đường Đường, thì đó cũng chỉ bọn họ mới có quyền phán xét tôi, các cô có tư cách gì mà đứng đây chỉ trích tôi?”
Ngô Ngọc Phượng Ngô Ngọc Đình mở to hai mắt nhìn Nam Tương, chưa từng thấy Nam Tương nói chuyện có trật tự như vậy.
Ánh mắt Nam Tương sắc bén, nặng nề nói tiếp: "Mời các cô hiểu rõ vị trí của mình, đừng nói hươu nói vượn hủy hoại thanh danh của tôi, đặc biệt là trước mặt con trai và con gái tôi, nếu không tôi sẽ không khách khí với các cô đâu.”
"Cô ——"
"Đúng rồi, cô có thể cáo trạng với Kỷ Tùy Chu, xem hắn giúp tôi, hay là giúp các cô."
Ngô Ngọc Phượng Ngô Ngọc Đình một câu cũng nói không nên lời, cực kỳ tức giận.
Nam Tương liếc các cô một cái, tay vừa cầm bánh bao vừa kéo Bì Bì Đường tiêu sái rời đi, ba mẹ con đi tới ven đường, lúc này Nam Tương mới dừng lại, nhìn Bì Bì Đường Đường, sau đó lại nhìn về phía Bì Bì nói: "Con vừa rồi gọi mẹ, có phải không?”
Bì Bì gật đầu.
Nam Tương nói: "Gọi thêm lần nữa.”
Bì Bì có chút ngượng ngùng.
Nam Tương cười nói: "Gọi thêm một lần nữa thôi, mẹ muốn nghe.”
Trải qua hai ngày ở chung, Bì Bì Đường Đường đã hiểu rõ “mẹ”, hai đứa nhỏ cũng có đặc điểm chung của trẻ con —— khóc xong liền quên. Tụi nhỏ quên mất người mẹ lúc trước đã từng không tốt thế nào, chỉ cảm nhận được sự dịu dàng và tình yêu thương của người mẹ, cho nên hai đứa nhỏ cũng từ từ mở rộng trái tim của mình.
Vừa mới nhìn thấy có người khi dễ mẹ, tụi nhỏ còn rất tức giận.
Bì Bì là “tiểu nam tử hán” càng phải tiên phong đi đầu bảo vệ mẹ, mà ngay khoảnh khắc kia bé đã hoàn toàn tiếp thu người mẹ này, hiện tại đang nhỏ giọng gọi: "Mẹ.”
Nam Tương đè lại trái tim đang kích động, nói: "Ơi, lại gọi một tiếng."
"Mẹ."
"Ơi!” Tuy rằng Ngô Ngọc Phượng Ngô Ngọc Đình khiến Nam Tương rất tức giận, nhưng Bì Bì ở thời khắc mấu chốt bước ra bảo vệ cô, cô cảm thấy cái gì tức giận cũng đều không có, mà là đặc biệt vui vẻ, đặc biệt đặc biệt vui vẻ, cô lại chuyển sang Đường Đường nói: "Đường Đường, con cũng gọi mẹ, có được không?”
Đường Đường mềm mại gọi một tiếng: "Mẹ.”
"Lại gọi lần nữa."
"Mẹ."
"Mẹ đây!”
Nam Tương vui vẻ ôm Bì Bì Đường Đường, hai đứa bé cuối cùng cũng chấp nhận cô, dễ dàng như vậy đã tiếp nhận cô... Đôi mắt cô đau xót, cố ý chôn mặt ở cổ Bì Bì, cảm nhận độ ấm của con trai.
Một lúc lâu mới ổn định được cảm xúc của mình, cô tươi cười lấy bánh bao ra, hai cái bánh bao thịt cho Bì Bì Đường Đường, cô ăn bánh bao chay, mỗi cái bánh bao đều rất lớn, ba mẹ con ngồi xổm ở ven đường ăn hết sạch ba cái bánh bao.
Nam Tương hỏi: "Ăn no chưa?”
"No rồi." Bì Bì Đường Đường cùng nhau nói.
"Vậy chúng ta đi xin chút nước uống."
"Ừm."
Thời đại này nước đóng chai vẫn chưa phổ biến, mọi người muốn uống nước, chỉ cần đến một số cửa hàng xin chủ quán một ít là được.
Sau khi Nam Tương mang Bì Bì Đường Đường uống nước xong, liền đến chợ bán thức ăn, dùng hai đồng mua năm cân bột mì, năm cân gạo cùng hai đế giày trẻ em.
Như vậy có thể giải quyết sinh hoạt mấy ngày gần đây của bọn họ, vì thế mang theo Bì Bì Đường Đường đi về phía thôn Thủy Loan, trên đường cô khi thì cõng Bì Bì, khi thì ôm Đường Đường.