Sau khi tiến vào sơn môn, nhóm người còn nhỏ tuổi bọn họ đều hơi gấp gáp, phương thức khảo hạch mỗi năm của Đan Đỉnh Tông không giống nhau, ai cũng không biết lát nữa sẽ gặp phải thứ gì.
Nữ tu trẻ tuổi lúc nãy đi đằng trước không quay đầu lại: “Ta tên là Khúc Thanh Diệu, là người phụ trách khảo hạch lần này của các ngươi. Có không ít người lặn lội đường xa tới đây, vì để công bằng nên cho các ngươi thời gian một đêm để nghỉ ngơi, khảo hạch nhập môn sẽ chính thức bắt đầu vào giờ Thìn* ngày mai, bây giờ ta sẽ đưa các ngươi tới chỗ ở cho khách.”
*Giờ Thìn: Từ 7 giờ đến 9 giờ.
Du Ấu Du cảm thấy người của Đan Đỉnh Tông rất chu đáo.
Đúng lúc này, có người không nhịn được hỏi: “Những người quỳ ở bên ngoài thì phải làm sao?”
Giỏi lắm, đại lão nói chuyện mà ngươi dám xen mồm vào.
Du Ấu Du vừa nhìn, lại là Khải Nam Phong.
Khúc Thanh Diệu nhẹ nhàng liếc mắt nhìn hắn, đan tu ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở: “Là công tử Khải gia.”
Nghe giọng điệu, có vẻ Khải gia ở Đan Đỉnh Tông cũng có chút mặt mũi.
Đáng tiếc, Khúc Thanh Diệu không cho Khải Nam Phong mặt mũi, không hề có ý định chú ý đến hắn.
Đan tu kia đành cười khổ nhìn về phía Khải Nam Phong, nói: “Y giả nhân tâm, những sư đệ sư muội lúc nãy đều ở lại ngoài sơn môn dốc lòng chữa trị.”
Khải Nam Phong không để yên, định nói vài câu: “Ta có một người bạn sắp không xong…”
Đang nói, hắn liền bắt gặp một đôi mắt đen láy.
Khải Nam Phong kinh ngạc: “Sao muội lại vào đây!”
Du Ấu Du hơi bất đắc dĩ: “Ta vẫn luôn ở phía sau huynh.”
Khải Nam Phong quan sát một chút, mau chóng đưa ra kết luận: “Ta biết rồi, chắc chắn là do muội quá lùn, cho nên ta không nhìn thấy muội.”
Du Ấu Du không muốn thảo luận chiều cao với hắn, bởi vì nàng thật sự không thể thảo luận vấn đề về chiều cao.
Chỗ ở cho khách nằm ở trên một ngọn núi bên ngoài Đan Đỉnh Tông, dùng để tiếp đãi người ngoài tông môn.
Đường núi yên tĩnh quanh co và dốc, còn mọc đầy rêu xanh ẩm ướt.
Chỉ khổ cho Du Ấu Du, nàng cố nén cảm giác càng ngày càng choáng váng mà trèo lên đường núi, mặc dù rất cố gắng, nhưng vẫn tụt xuống phía sau đội ngũ.
Khải Nam Phong ở bên cạnh vẫn không chịu yên, luôn truy hỏi: “Nhưng không phải muội tới xin đan sao? Sao lại tham gia khảo hạch? Người ở đây hoặc là nhà hành nghề y, hoặc là đã cố ý học mấy năm rồi, muội có biết về thuốc không?”
“Xin đan không bằng dựa vào chính mình.” Du Ấu Du chống gậy gỗ, thở dốc nói: “Hơn nữa huynh từng nghe câu bệnh lâu ngày thành đại phu chưa? Ta bị bệnh từ nhỏ, nên hồi bé từng học y.”
Khải Nam Phong luôn cảm thấy lời nàng nói có vấn đề, nhưng lại không biết nên phản bác như thế nào.
Nhưng rất nhanh hắn đã tiếp nhận lời giải thích này, bước chân nhẹ nhàng đi ở phía trước: “Ta không ngờ muội lại nằm trong hạn chế tuổi tác, trước đây ta còn tưởng muội không đủ mười tuổi.”
Bởi vì thân thể Du Ấu Du đã ốm yếu từ bé, hơn nữa bình thường Trương thẩm chỉ cho nàng ăn chút cơm thừa canh cặn, khiến vóc dáng của Du Ấu Du nhỏ gầy, chẳng ai đoán được thật ra nàng đã mười tuổi.
Hai người trò chuyện ta một câu ngươi một câu, nhưng bước chân của Du Ấu Du càng ngày càng chậm.
Đường núi trước mắt không biết tại sao lại trở nên mơ hồ, đáng sợ hơn là, một cơn đau nhói không thể giải thích ở đâu đột nhiên xuất hiện, khiến nàng suýt nữa thì ngất.
Cơ thể nàng giống như bị vô số cây kim đâm vào, đau đớn bắt đầu lan đến ngũ tạng và phổi, tựa như có vô số dã thú đang gặm cắn máu thịt của nàng.