Mùa hè. Thời tiết đầu tháng 6 rất nóng, trước hiên nhà để một que kem, quay qua quay lại liền tan mất, chớp mắt vũng nước cũng bốc hơi từ lúc nào.Diễm Thu miệng ngậm que kem đã ăn hết, tay loay hoay mở cửa rào. Trong nhà giờ này hẳn chẳng có ai, anh cả đã đi công tác từ hôm qua, chắc cuối tuần mới về, Diễm Thu cắn cắn đầu que, híp mắt nhìn mặt trời chói chang trên đầu.
Cạch.
Cậu đóng cửa rào, khóe mắt liếc vội đôi giày thể thao sạch sẽ trên kệ để giày, khóa rào lại.
"Em về rồi."
Đẩy cửa vào trong, cơn mát lạnh quen thuộc lại không ùa tới như trong trí nhớ, Diễm Thu ngây ngẩn giây lát mới nhớ hôm nay khu vực nhà mình có thông báo cúp điện. Chậc, cậu chắt lưỡi, cáu gắt vung chân ném bay chiếc giày xuống bãi cỏ trong vườn, chả buồn sắp xếp lại, Diễm Thu một đường đi vào bếp, trong tủ lạnh còn mấy que kem, ăn mau kẻo chảy.
Rửa sạch tay, xé bao bì, bỏ chiếc kem hơi chảy vào miệng, Diễm Thu nghe thấy tiếng bước chân trên cầu thang, nhịp đều nhịp đều. Trong nhà quả thật chẳng còn ai hết, trừ cậu và người đó. Mồ hôi ướt nhẹp dính bết vào má, Diễm Thu cảm thấy kem trên tay tan nhanh hơn bình thường.
"Sao hôm nay em về sớm vậy?"
Rèm mi đọng một giọt mồ hôi rung rinh chưa rơi xuống, Diễm Thu không nhìn người đang bước đến, cậu ngậm kem ậm ừ nhìn ra ngoài sân: "Thầy giáo đau bụng nên cho lớp về sớm..."
Diễm Ân dựa lưng bên cửa sổ, cơn gió hiếm hoi thổi nhẹ áo thun trắng, hong khô bớt lớp mồ hôi ướt nhẹp trên lưng anh. Anh không nhìn ra ngoài như Diễm Thu, anh nhìn cậu, nhìn que kem cậu ngậm giữa đôi môi đỏ ửng vì lạnh, đôi mắt đẹp chăm chăm rơi xuống thân hình dong dỏng của thiếu niên, xoáy đen không chút tia sáng.
Diễm Thu biết người kia đang nhìn mình, da thịt dưới lớp áo đồng phục ngày càng ẩm ướt, cả ngón tay trắng nõn đang cầm que kem cũng đỏ lên vì hơi nóng không ngừng bủa vây. Diễm Thu chớp rèm mi ngập hơi nước, bình tĩnh liếʍ hết chiếc kem vani, nhưng kem vẫn tan chảy xuống tay cậu, lành lạnh, hơi rích. Nên lấy khăn giấy lau thôi...
Trên tay nong nóng, Diễm Thu nhìn người thanh niên kia tiến đến cầm lấy tay mình, đầu lưỡi đỏ tươi chậm rãi liếʍ sạch từng vết kem ngọt ngấy, mỗi ngón tay trắng nhỏ tinh tế đều được anh bao bọc lấy. Bên trong khoang miệng nóng phát sợ, Diễm Thu hoảng hốt như bị bỏng, muốn rụt tay lại nhưng Diễm Ân không cho phép, kem đã bị liếʍ hết từ lâu nhưng có vẻ anh vẫn chưa đã thèm.
Người Diễm Thu tựa lên bàn, bàn tay bị anh trai khống chế không ngừng liếʍ mυ'ŧ, tiếng nước "nhép nhép" vang bên tai khiến gò má thiếu niên rực hồng như lửa, lòng bàn tay nhạy cảm bị đầu lưỡi hơi nhám cọ xát, cảm xúc lạ lẫm theo dây thần kinh hưng phấn truyền thẳng xuống dưới eo, khiến chân cậu tự giác mà dụi vào người trước mặt. Diễm Thu biết, người này là anh trai cậu, là anh trai ruột thịt của cậu, nhưng cậu lại phát nghiện cảm giác này...
"Anh..." Thiếu niên than nhẹ.
Đầu lưỡi thu lại, Diễm Ân chống tay bên hông thiếu niên, người đã bị anh đẩy lên bàn sau cơn mê man ướŧ áŧ, áo sơ mi học sinh vẫn phẳng phiu trong sáng, nhưng gương mặt đỏ ửng đã bán đứng tâm tình kích động của cậu, tìиɧ ɖu͙© luôn là thứ gì quá sức quyến rũ. Diễm Thu ngồi gọn trên bàn, hai cánh tay Diễm Ân không khác gì gọng kiềm khóa chặt hai bên, anh từ trên cao nhìn xuống đứa em trai của mình, cảm giác luân lý cùng hưng phấn tội lỗi trộn lẫn vào nhau và cuối cùng rơi xuống đôi mắt đê mê rực lửa tình của cậu.
Hai cơ thể dán sát dường như không khe hở, cúi đầu cảm nhận rõ thứ nhanh chóng cứng rắn của anh đè trên eo mình, nóng hổi chạm vào chỉ cách hai lớp vải quần mùa hè, Diễm Thu nóng đến phát rồ, ngẩn đầu nhìn anh, eo vô thức uốn éo một chút. Hành động nhỏ nhưng khiến hơi thở Diễm Ân càng thêm nóng bỏng, khoảng cách giữa hai phiến môi chỉ là cách một tầng giấy mỏng, muốn chạm nhưng lại như trêu đùa buông tha.
"Tiểu Thu..." Giọng anh khàn đặc, mê hoặc như một liều kí©ɧ ŧìиɧ. "... anh có nên buông em ra không?"
Diễm Thu luôn biết anh hai cậu, Diễm Ân rất đẹp trai, thậm chí còn đường nét còn tinh xảo hơn anh cả Diễm Phong, từ khi anh lên đại học đã thu hút biết bao nam nữ sinh điên cuồng theo đuổi, chỉ là cậu còn biết một điều... nếu Diễm Ân muốn quyến rũ ai, người đó nhất định không thoát.
Đôi chân thon dài của Diễm Thu chầm chậm tách ra hai bên, bạo gan nâng lên quấn lấy vòng eo Diễm Ân, hành động lẳиɠ ɭơ khó khăn lắm mới quyết tâm được đã rút hết can đảm của thiếu niên, cậu vùi đầu vào cổ anh, nóng cách mấy cũng không ngẩn lên.
Nhận được câu trả lời như mong muốn, Diễm Ân cười nhẹ, tay đỡ lấy hai phiến mông tròn lẳng của em trai, đứng thẳng dậy, dọa Diễm Thu hết hồn la lên một tiếng. Diễm Thu ôm chặt cổ anh trai, đùi kẹp chặt eo anh, nóng nảy cảm nhận bàn tay dưới mông mình không ngừng xoa nắn một cách lộ liễu, cậu vừa ngượng vừa không cam lòng vươn lưỡi liếʍ láp vành tai anh.
"Anh đưa em đi đâu?"
Giọng thiếu niên nhiễm sắc màu nɧu͙© ɖu͙© vang lên cọ ngứa cõi lòng Diễm Ân, dươиɠ ѵậŧ trong quần đã cứng đến phát đau, chọc nhẹ lên cánh mông mềm mại, trêu cho cậu giật nảy quắn quéo. Vải quần đồng phục mùa hè khá mỏng, bị thứ nóng hôi hổi bên dưới trêu chọc thêm phần dính nhớp, Diễm Thu càng lúc càng nứиɠ, chân quấn chặt, dươиɠ ѵậŧ nhỏ đã nhổng cao từ lâu, mượn lực cọ cơ bụng anh trai, đã thế bên trong...
Diễm Ân bế cậu ra phòng khách, cửa bên hông ra ngoài hiên đã được mở đón gió, từ trong nhà có thể nhìn thẳng ra vườn cây sau nhà, nếu chịu khó nhìn hơn tí nữa sẽ thấy được cổng rào. Nhà ba anh em họ Diễm nằm ngoài ngoại ô, cách mấy trăm mét mới có một nhà, hàng xóm cũng không quá thân mật, dù biết là vậy nhưng giữa không gian mở thế này Diễm Thu vẫn ngượng đến co quắp người.
Diễm Thu ghét nóng nhưng sợ có người thấy, run chân muốn tụt xuống đi đóng cửa nhưng vừa vùng vẫy leo xuống đã bị anh trai vỗ nhẹ lên mông, thân thể nhạy cảm của thiếu niên tức khắc cứng đơ.
"Muốn đóng cửa? Em không sợ nóng sao?"
Giọng Diễm Ân trầm quá, vành tai Diễm Thu giật giật, cả người không xương dựa hết vào vòng tay anh, cậu xấu hổ lí nhí:
"Sẽ... sẽ bị nhìn thấy..."
"Ai nhìn? Anh đã thấy em khóa cửa rào." Diễm Ân ngồi xuống sô pha, kéo cục cưng quỳ xuống giữa hai chân mình, ngón tay vuốt tóc mái cậu lên, cười hiền như bao ông anh trai lớn hơn 7 tuổi bình thường. "Hôm nay chỉ có anh nhìn em."
Diễm Thu không mở miệng thừa nhận, chỉ chớp mắt liếc nhìn cửa hông mở rộng, cảm giác hưng phấn lại lần nữa nhen nhóm, gió nhẹ thổi qua cũng không dịu mát được lửa nóng bên trong. Đôi mắt trong veo của thiếu niên bây giờ bị tìиɧ ɖu͙© thổi thêm sắc thái dụ hoặc, cậu quỳ trước anh, hai đùi trong cứ cọ sát vào nhau, gương mặt non nớt đỏ ửng chẳng biết vì nóng hay vì sao...
"Muốn không?" Diễm Ân vỗ nhẹ lên thứ gồ lên sau lớp quần thun thoải mái, đôi mắt anh, nụ cười anh tựa như thuốc phiện từng chút quấn lấy linh hồn thiếu niên.
Đầu óc Diễm Thu nóng lên, cậu không nói gì, yết hầu gợn lên gợn xuống kịch liệt.
"Nếu em muốn, nói đi."
Mặt Diễm Thu chỉ cách đũng quần anh tầm 6cm, cậu cảm nhận được hơi nóng từ thứ đó, hình dáng hung tợn của thứ đó, nhưng tất cả những gì của Diễm Ân đều khiến cậu mê muội tới phát cuồng. Diễm Thu từ lúc bắt đầu đã chẳng còn nhớ đến luân thường đạo lý là gì, chẳng quan tâm có ai tò mò nhìn vào nơi này đi nữa, nɧu͙© ɖu͙© cùng si mê từng chút cuốn bay lí trí thiếu niên... người trước mặt chính là anh trai cậu, thứ tình cảm cấm kỵ này càng khiến cậu "ướt đẫm".
"Em... muốn dươиɠ ѵậŧ..."
"Của ai?" Ngón tay Diễm Ân ấn lên phiến môi đầy đặn của em trai, giọng nói anh trầm khàn dụ dỗ.
Mắt Diễm Thu long lanh ẩm ướt, cậu áp mặt xuống đũng quần Diễm Ân, khàn giọng nói: "...của anh Ân."
Bàn tay mềm mại của thiếu niên vụng về kéo tuột quần ngoài của anh xuống, để lộ qυầи ɭóŧ xám đã gồ lên, độ co dãn của của qυầи ɭóŧ khá tốt bao bọc toàn bộ dươиɠ ѵậŧ đã sớm cương cứng tạo thành một dáng hình gợϊ ɖụ©. Hơi thở Diễm Thu nóng rực phủ lên thứ cậu ao ước, đôi mắt ngập nước nhướn nhìn gương mặt anh trai, trong ngây thơ là thế nhưng miệng nhỏ lại dâʍ đãиɠ thấm ướt lớp qυầи ɭóŧ.
Diễm Ân nghiên đầu nhìn em trai bảo bối dưới háng mình, trừ hơi thở hơi nặng nề thì vẫn bình thản đưa tay vỗ về mái tóc cậu, ý tứ như khen ngợi.
Được khích lệ, mắt Diễm Thu đỏ bừng, đầu lưỡi càng ra sức liếʍ láp hình dáng dươиɠ ѵậŧ cách một lớp vải quần, cậu chẳng suy nghĩ được gì nhiều, ngoài việc cảm thấy bản thân không khác gì kẻ chết khát nhìn thấy ốc đảo, cổ họng khô khốc nhưng miệng lại không ngừng tiết nước bọt. Liếʍ chán chê, Diễm Thu hướng người về phía trước, dùng răng nhẹ nhàng kéo lớp phòng thủ cuối cùng dưới thân anh trai xuống.
"Vụt" một phát, cây gậy thịt đỏ sẫm bật ra đánh vào gương mặt trắng nõn của thiếu niên vang thành tiếng, hình ảnh da^ʍ mỹ đến mức khóe mắt Diễm Ân cũng có chút đỏ ngầu. Anh không mở miệng chỉ dẫn điều gì cả, chỉ từ trên cao nhìn đứa em trai mình yêu nhất vừa lúng túng vừa hứng tình cầm lấy cây hàng của anh, dịu ngoan mà hầu hạ.
Diễm Thu không phải chưa từng nhìn thấy dươиɠ ѵậŧ của Diễm Ân, nhưng đa phần đều vì xấu hổ mà né tránh, hôm nay trực diện nhìn thứ mình nửa sợ nửa yêu, cậu mới nhận ra nó mê người tới mức nào. Thân dươиɠ ѵậŧ đã hoàn toàn trưởng thành, cường tráng nhưng không phải khủng khϊếp như trong mấy GV cậu lén coi, ngược lại màu sắc rất đẹp, đầu khấc trơn bóng sạch sẽ, mùi cũng không quá nặng ngược lại thấm đẫm hương vị giống đực. Diễm Thu cắn phiến môi đỏ ửng vì nóng, hai bên đùi run rẩy khép chặt, cậu nâng gậy thịt trên tay, đầu lưỡi như bị ma xui quỷ khiến chủ động liếʍ nhẹ lên qυყ đầυ. Cậu nhớ lại ban nãy mình mυ'ŧ kem như thế nào, tinh thần học hỏi áp dụng hẳn lên thứ trong miệng, lưỡi nhỏ liếʍ dọc thân dươиɠ ѵậŧ, hết liếʍ lại mυ'ŧ, nước bọt nhiễu ướt phần lông mao dưới gốc, tuy không có kỹ xảo gì nhưng điệu bộ mê đắm của thiếu niên lại khiến người ta nghĩ cậu phải đang thưởng thức thứ gì mỹ vị lắm.
Liếʍ mãi đầu lưỡi cũng tê, dươиɠ ѵậŧ trong miệng lại chẳng có dấu hiệu muốn bắn, Diễm Thu đành ngậm sâu cả cây vào cổ họng, nhưng độ khó của cái này cao quá, mới nuốt một chút đã không chịu được đẩy ra. Mới nuốt hơn nửa cây cổ họng Diễm Thu đã bị chọc đau, tay ra sức ve vuốt hai túi tinh nặng trĩu, cậu tìm cách chơi mới phun ra nuốt vào liên tục, điệu bộ lóng ngóng lại đáng yêu một cách khiêu gợi. Cảm giác ấm nóng lúc có lúc không chọc cho dươиɠ ѵậŧ gân xanh gân tím cũng trồi lên, Diễm Ân vẫn kiên nhẫn đưa bàn tay áp lên phiến lưng ướt đẫm mồ hôi của Diễm Thu, sơ mi trắng bị mồ hôi thấm cho trong suốt, để lộ phần thắt lưng mảnh dẻ trẻ trung, trong miệng cậu còn ngậm dươиɠ ѵậŧ lớn của anh trai bị lòng bàn tay nóng hổi chọc cho kêu hừ hừ.
"Ai dạy em cái này?" Giọng Diễm Ân không nghe ra buồn vui, ngữ điệu cứ thờ ơ nhưng Diễm Thu trong cơn mơ màng vẫn cảm thấy rung động.
Cậu nhả gậy thịt không ngừng cứng rắn ra, nét mặt thơ ngây lại dâʍ đãиɠ nhoẻn miệng cười, ngón tay mềm mụp khều khều đầu nấm ứa dịch trắng.
"Nếu... em nói có người cầm tay dạy em thì sao?"
Diễm Ân khẽ thở dốc, bàn tay đặt trên lưng cậu chầm chậm xoa nắn xuống thắt lưng, lớp áo đồng phục đoan chính xộc xệch bị vén lên, mặc từng ngón tay anh dạo chơi. Đầṳ ѵú đỏ mọng bị đυ.ng đến, người thở dốc lần này đến lượt Diễm Thu, ngón tay Diễm Ân chuẩn xác nhéo đầṳ ѵú trước ngực cậu, như trêu ghẹo cũng như trừng phạt. Anh biết rõ điểm sướиɠ của đứa em này, nơi nào trên cơ thể sẽ khiến cậu thích thú, nơi nào sẽ khiến cậu khổ sở, thiếu niên 17 tuổi mềm yếu gục đầu xuống bắp đùi anh, khóe miệng nhất thời rêи ɾỉ bởi xúc cảm do anh mang lại.
Ngón tay anh xoa lên núʍ ѵú mẫn cảm, gãi nhẹ rồi xoay tròn, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến chết đi sống lại nhưng tuyệt nhiên không chịu chạm vào bên kia, khiến Diễm Thu không nhịn được quỳ thẳng lên, ưỡn bên ngực còn lại, cọ cọ đầṳ ѵú lên chân anh.
Diễm Ân không chiều theo cậu, anh lạnh nhạt đùa nghịch hạt đậu nhỏ đến sưng to, một tay chống cằm nhìn tư thế muốn được âu yếm hư hỏng của em trai. Diễm Thu thở ra dồn dập, mặt đỏ gay một tay buông xuống kéo ống quần anh trai, một tay mò xuống quần tây ướt nhẹp, cậu lạc giọng nỉ non:
"Anh Ân ~"
Nhưng Diễm Ân đâu cho cậu thoải mái sớm như vậy, quầng vυ' đáng thương bị nhéo mạnh, Diễm Thu bị đau giật nảy người, tay sờ xuống cũng hết hồn buông ra. Một bàn chân đè lên thân dưới của Diễm Thu, ngón chân sạch sẽ kẹp lấy bé cưng vẫn chưa phát dục hết, vờn chơi mà nắn bóp. Hai điểm nhạy cảm nhất trên người đều bị anh nắm lấy, Diễm Thu run rẩy gập người dựa thẳng vào chân anh, môi đỏ bị cắn đến nhỏ máu, cậu mê man nghe anh trai cúi đầu kề bên tai mình:
"Anh sẽ ȶᏂασ chết em."