Đỉnh ngực truyền đến trận tê dại kỳ lạ, Tần Mục lại nhũn người ra, hoa huyệt bí ẩn cũng bắt đầu ngứa ngáy.
Tần Mục khó chịu lắc lắc đầu, theo bản năng vặn vẹo ngực muốn giãy giụa, nhưng hai tay hắn đang bị dây thừng thô ráp trói chặt. Vậy mà Tần Mục cũng không cảm thấy đau đớn, hắn chỉ một lòng muốn thoát khỏi cảm giác ngứa ngáy kỳ lạ này. Nhưng cho dù Tần Mục có giãy giụa thế nào, miệng Bạch Cận Thu vẫn trước sau như một mạnh mẽ ngậm chặt núʍ ѵú của hắn, Tần Mục thì lại ưỡn cao ngực lên giống như đang chủ động dâng ngực mình vào trong miệng người đối diện.
Tần Mục rất muốn lớn tiếng mắng Bạch Cận Thu trên người hắn cút ngay, nhưng lời nói vừa đến bên miệng lại bị hệ thống tự động bật chế độ chặn âm, Tần Mục nhíu chặt mày, trong đôi mắt đen nhìn không thấy đáy kia dâng lên một tầng hơi nước.
“Ưm, a…Thu Thu, không cần mà.”
Âm thanh khàn khàn giàu từ tính của Tần Mục ở trên giường kêu lên phá lệ dễ nghe.
Càng muốn nghe thấy đối phương phát ra nhiều hơn những tiếng rêи ɾỉ gợi cảm thế này, Bạch Cận Thu tiếp tục dùng sức xô đẩy cơ ngực của Tần Mục, đồng thời vươn đầu lưỡi qua lại liếʍ mυ'ŧ đỉnh ngực căng to của hắn, liếʍ đến khi hai viên nhỏ trên ngực Tần Mặc ướt đẫm nước. Cậu nâng mi mắt, nhìn thoáng qua đôi mắt ướŧ áŧ của Tần Mục, cười nhẹ một cái, sau lại dùng sức mυ'ŧ đỉnh ngực phải của hắn.
“A!”
Tần Mục sợ hãi kêu thành tiếng, núʍ ѵú bị mυ'ŧ đến ngứa ngáy khó chịu, hoa huyệt phía dưới cũng không tự giác mà bắt đầu co rút. Tần Mục là người song tính, bình thường khi có nhu cầu cũng sẽ tự xử một hồi, nhưng hoa huyệt nữ này chỉ có khi tắm hắn mới chạm vào. Đối với Tần Mục mà nói, cơ quan nữ tính này chỉ dùng để trang trí mà thôi, từ trước đến nay hắn không hề nghĩ tới nó có thể tạo ra phản ứng sinh lý.
Tần Mục chán ghét loại cảm giác không thể khống chế này, nhưng mà Bạch Cận Thu vẫn cảm thấy chưa đủ, như hận không thể mυ'ŧ ra sữa từ ngực Tần Mục, thay phiên mυ'ŧ hai núʍ ѵú đến nỗi vừa đỏ vừa sưng.
Trong không trung thường xuyên vang lên tiếng mυ'ŧ vào tấm tắc.
Tần Mục thẹn đến đỏ bừng cả mặt: “Ưm…a… Đừng mυ'ŧ nữa, không có sữa mà…”
Giờ phút này, Tầm Mục có cảm giác xúc động muốn gϊếŧ người, còn quản con mẹ nó cái nhiệm vụ giẻ rách này làm gì, hắn chỉ nghĩ làm sao đánh tên khốn dâʍ ɭσạи Bạch Cận Thu đang làm càn trên người hắn đến độ ba mẹ cậu ta cũng nhận không ra.
Bạch Cận Thu lại không biết ý nghĩ thật sự của Tần Mục, cậu ăn rồi sinh nghiện, lưu luyến nhả ra một bên ngực đã bị mυ'ŧ sưng đỏ: “Vυ' anh thật mềm, khi tôi mυ'ŧ nó còn run run nữa này.” Bạch Cận Thu cảm thấy mỹ mãn mà thưởng thức cơ ngực phủ đầy dấu đỏ cùng với hai núʍ ѵú sưng đỏ đang phập phồng lên xuống kia, dươиɠ ѵậŧ cương cứng như sắp phát nổ đến nơi, cậu có hơi nhịn không nổi, đang lúc muốn cởϊ qυầи lót của Tần Mục xuống, cái tên nhìn như bị ngốc này lại bắt đầu kịch liệt phản kháng.
Hai chân Tần Mục không bị kiềm chế vung lên đạp loạn khắp nơi, một chân đá vào ngực Bạch Cận Thu, một chân đạp lên vai cậu. Phản kháng này của Tần Mục không bị hệ thống hạn chế, chỉ bị dây thừng vừa to vừa thô cột chặt tay mà thôi, bất kể Tần Mục giãy giụa kiểu gì cũng không thể thoát khỏi số phận bị trói trên giường.
Xoa xoa nơi bị đá phát đau, Bạch Cận Thu lạnh lùng nhìn xuống, không nói lời nào mà đi xuống giường.
Ngay lúc Tần Mục tưởng rằng Bạch Cận Thu bỏ cuộc rồi, cậu xoay người lại, trong tay ánh lên lưỡi kéo sắc bén, đảo qua đảo lại trước mặt Tần Mục, gương mặt hung ác nham hiểm, cười khanh khách uy hϊếp nói: “Anh còn lộn xộn, tôi thiến anh.”