Mộ Minh Nguyệt nhìn nụ cười nham hiểm của Thẩm Tư Viện thì có chút hoảng hốt, cô nhíu mày lại: “Thẩm Tư Viện, cô nói cái gì?”
Thẩm Tư Viện cười lạnh, cô ta khoanh hai tay trước ngực nhìn Mộ Minh Nguyệt nói: “Bây giờ cô không đi tìm con của mình, sợ là nó sẽ gặp nguy hiểm.”
Sắc mặt Mộ Minh Nguyệt lập tức trầm xuống.
Cô lập tức gọi điện thoại cho Chiến Vân Khai, vội vàng nói: “Chiến Vân Khai, con của em đâu?”
Mà lúc này Chiến Vân Khai đang lái xe, anh nghe điện thoại của Mộ Minh Nguyệt thì sửng sốt một chút, mồ hôi lạnh toát ra.
Anh vừa lái xe vừa nói: “Minh Nguyệt, em nghe anh nói đã, anh sẽ xử lý tốt chuyện này, cũng sẽ bảo vệ tốt con của em.”
Mộ Minh Nguyệt nghe Chiến Vân Khai nói như vậy, trực giác cho cô biết đã xảy ra chuyện!
Con trai của cô xảy ra chuyện rồi?
Tại sao?
“Chiến Vân Khai, con trai em. . .” Mộ Minh Nguyệt mở to mắt, không nói được gì.
“Đúng vậy, Chiến Cẩm Quốc đưa con trai của em và con trai anh đi rồi.” Chiến Vân Khai nói.
“Chiến Cẩm Quốc là ai?” Mộ Minh Nguyệt nhíu mày nói: “Tại sao ông ta đưa Nhạc Nhạc và Chiến Cảnh Hi đi chứ?”
“Minh Nguyệt, chuyện này rất phức tạp, Chiến Cẩm Quốc là. . . Bố ruột của anh.” Chiến Vân Khai nói đến đây thì cổ họng nghẹn lại.
Mộ Minh Nguyệt nghe vậy, cả người sửng sốt, giống như nghe thấy chuyện hoang đường: “Chiến Cẩm Quốc là bố ruột của anh?”
Chiến Vân Khai không phải cô nhi sao?
Vì sao lại đột nhiên có bố ruột xuất hiện?
“Lần trước anh phế một người, ông già kia chính là Chiến Cẩm Quốc.” Ánh mắt Chiến Vân Khai trầm xuống, đáy mắt hiện lên sự u ám.
Phế một người?
Mộ Minh Nguyệt nhớ tới lúc trước có người làm khó mình, Chiến Vân Khai chạy tới, lập tức phế người kia.
Đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy Chiến Vân Khai lại tàn nhẫn khủng bố như thế.
Thì ra người đó là. . . Bố ruột của anh?
Nhưng nếu bọn họ là người thân, vì sao lại không biết đối phương?
“Chiến Vân Khai, tại sao Chiến Cẩm Quốc muốn bắt hai cục cưng đi?” Mộ Minh Nguyệt không nghĩ ra điều này.
“Mục tiêu của bọn họ là anh.” Tay Chiến Vân Khai cầm vô lăng nổi lên gân xanh.
“Anh và mấy người Chiến Cẩm Quốc có thù hận lớn thế nào? Anh lại là con trai của Chiến Cẩm Quốc, vì sao ông ta không nhận ra anh?” Mộ Minh Nguyệt rất hiếu kì.
Cô nhớ lúc ấy Chiến Cẩm Quốc quỳ gối với Chiến Vân Khai, nếu anh là con trai của ông ta, thì ông ta không thể nào từ bỏ lòng tự trọng của mình mà lấy lòng anh như thế.
“Minh Nguyệt, lần đầu tiên em gặp anh trong tình trạng bi thảm cũng do bọn họ gây ra, bọn họ muốn lấy mạng của anh.” Đây là lần đầu tiên Chiến Vân Khai nói chuyện này với Mộ Minh Nguyệt, còn nói qua điện thoại.
Anh đã rất nhiều lần muốn nói cho cô biết quá khứ của mình.
Nhưng anh lo lắng sẽ khiến cô gặp nguy hiểm.
Cô vẫn nên không biết gì thì tốt hơn.
Nhưng bây giờ lại có thêm một mối đe dọa.
Đó là đứa bé.
Anh ngụy trang đứa bé tốt như vậy, không ngờ lại bị Chiến Cẩm Quốc phát hiện.
“Cho nên khuôn mặt của anh đã được phẫu thuật sao?” Mộ Minh Nguyệt ngừng thở, xiết chặt điện thoại hỏi.
“Ừm.” Chiến Vân Khai thừa nhận, dừng một chút, anh nói: “Minh Nguyệt, anh xin lỗi, anh giấu diếm nhiều quá khứ như vậy.”
Mộ Minh Nguyệt cũng không quan tâm đến quá khứ của anh, cô nhíu mày nói: “Chiến Vân Khai, hiện giờ em muốn con phải an toàn!”
Con của cô tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì!
Cô đã đồng ý với Nhạc Nhạc, cả đời này sẽ yêu thương thằng bé, cưng chiều thằng bé, không rời xa thằng bé.
“Minh Nguyệt, anh sẽ không để cho bọn nhỏ xảy ra chuyện đâu.” Chiến Vân Khai an ủi Mộ Minh Nguyệt.