Thẩm Tư Viện đứng ở một bên, khi nhìn thấy Chiến Vân Khai xuất hiện, cô ta lập tức chạy bước nhỏ đến bên cạnh Chiến Vân Khai, cố ý đưa tay nắm lấy cánh tay anh, nũng nịu tố giác: “Anh Chiến, anh xem, Mộ Minh Nguyệt vừa về liền cướp công ty, bây giờ còn muốn cướp đến nhà, vừa rồi cô ta còn đánh em và mẹ…”
Lúc Thẩm Tư Viện lại gần Chiến Vân Khai, anh làm như không thấy, sải bước đi thẳng đến trước mặt Mộ Minh Nguyệt, giọng nói lạnh như băng đã hòa hoãn một chút: "Minh Nguyệt, em không sao chứ?”
Mộ Minh Nguyệt thấy Chiến Vân Khai đột nhiên xuất hiện ở nhà họ Mộ, hàng mi thanh tú nhíu lại, hỏi: "Sao anh lại ở đây?”
“Người phụ nữ của anh bị khi dễ, anh đương nhiên phải tới.” Chiến Vân Khai rũ mắt nhìn cô đáp.
Mộ Minh Nguyệt cũng không muốn ở lại chỗ này cùng một nhà ba người Thẩm Tam Thăng, cô nhìn Chiến Vân Khai, suy nghĩ mấy giây sau đó nói: "Vậy anh có thể giúp tôi đuổi bọn họ ra khỏi nhà họ Mộ không?”
Chiến Vân Khai không nói gì, chỉ một ánh mắt, quản gia Trình liền biết phải làm thế nào.
Quản gia Trình đã sớm có chuẩn bị, trên đường tới đây cũng đã biết phải ứng phó ra sao.
Quản gia Trình đi tới trước mặt Thẩm Tam Thăng nói: "Ông Thẩm, mợ chủ muốn mấy người chuyển ra khỏi biệt thự nhà họ Mộ ngay bây giờ, phiền mọi người lập tức thu dọn đồ đạc rời khỏi đây.”
Thẩm Tam Thăng thấy Chiến Vân Khai tự mình ra tay, không dám nói thêm một chữ.
Vừa rồi ông ta còn có thể dùng tình thân để đả động Mộ Minh Nguyệt, nhưng người đàn ông trước mắt là Chiến Vân Khai.
Không chỉ là người giàu nhất Vân Thành, mà còn là người giàu nhất thế giới.
Càng không cần phải nói đến, sau lưng anh còn có một gia tộc thế lực cường đại!
Mà mẹ con Tống Thanh lại không vui, Tống Thanh thấy cuộc sống tốt đẹp của mình kết thúc, bà ta liền nói với Chiến Vân Khai: "Cậu Chiến, cậu đừng quên con gái tôi đã sinh cho cậu một đứa con trai. Trước đây là Mộ Minh Nguyệt phản bội cậu đi theo người đàn ông khác, còn sinh con cho người khác, hơn nữa bây giờ cậu có muốn kết hôn cũng chỉ có thể cưới con gái Thẩm Tư Viện của tôi.”
“Nó mới là mẹ ruột của Chiến Cảnh Hi.”
Tống Thanh cho rằng có át chủ bài này thì có thể làm bất cứ điều gì bà ta muốn, khi bà ta và Chiến Vân Khai giằng co, càng nói càng cảm thấy mình có lý.
Hơn nữa bà ta còn vạch trần vết sẹo của Chiến Vân Khai thêm lần nữa. Bà ta cho rằng đàn ông sẽ không thể tha thứ cho người phụ nữ của mình nɠɵạı ŧìиɧ.
Huống chi người này còn là Chiến Vân Khai.
Mà lúc này, đôi mắt đen lạnh thấu xương của Chiến Vân Khai lóe ra ánh sáng lạnh.
“Tôi cưới ai, từ khi nào đến lượt bà quyết định vậy?” Chiến Vân Khai nhả ra từng chữ, giọng lạnh buốt.
Ánh mắt Chiến Vân Khai lạnh thấu tim khiến người ta sợ hãi, khi anh cất lời càng làm cho không khí xung quanh giảm xuống âm mấy chục độ.
Có Chiến Vân Khai nhúng tay vào, một nhà ba người Thẩm Tam Thăng chỉ đành lặng lẽ ra khỏi nhà.
Nhất thời, ngôi sao hàng đầu Thẩm Tư Viện bị chị gái cùng cha khác mẹ đuổi khỏi nhà đã thành hot tìm kiếm, trở thành đề tài nóng.
Mà trên hot tìm kiếm và đề tài nóng cũng rất quan tâm đến người chị gái thần bí của Thẩm Tư Viện.
Mộ Minh Nguyệt nhìn biệt thự đã bị Tống Thanh sửa sang lại mà lòng không cảm nhận được dù chỉ một chút không khí gia đình, đây là nơi mẹ cô lưu lại nhiều dấu ấn nhất.
Hiện tại đồ đạc của mẹ lúc còn sống đều không còn, lúc Tống Thanh chiếm được nhà họ Mộ đã mang tất cả đi bán đấu giá.
Mộ Minh Nguyệt dựa vào ký ức thời thơ ấu, vẽ ra thiết kế nguyên bản của biệt thự, tìm được công ty trang trí nội thất hàng đầu trong nước.
Cô bận rộn xong những chuyện này mới nhớ tới Chiến Vân Khai, cô cầm điện thoại đi tới trước mặt Chiến Vân Khai nói: "Chiến Vân Khai, chuyện vừa rồi, cảm ơn anh đã ra tay giúp đỡ.”
Nếu Chiến Vân Khai không làm như thế, cô có thể đoán được mình hẳn phải giằng co với Thẩm Tư Viện rất lâu rồi cũng chẳng được gì.
Rốt cuộc chỉ bằng một câu nói của Chiến Vân Khai, bọn họ đành tuyệt vọng dọn đi.
“Minh Nguyệt, sau này em có chuyện gì thì tìm tôi, tôi sẽ giúp em xử lý.” Chiến Vân Khai nghe quản gia nói cô một mình trở về nhà họ Mộ, trái tim anh như sắp nhảy ra.
Lúc này vẻ mặt Mộ Minh Nguyệt rất lạnh nhạt, cô không quên những lời Tống Thanh nói.
Thẩm Tư Viện sinh con trai cho Chiến Vân Khai.
Nếu đã như vậy, sao anh còn muốn trêu đùa cô nữa?
Là vì cô rất dễ bắt nạt phải không?
Nghĩ đến người đàn ông này ngay cả con cũng có rồi, cô lui về phía sau một bước, ngước mắt nhìn anh, nói: "Chiến Vân Khai, sau này chuyện của tôi không cần anh lo nữa, tôi sẽ tự mình giải quyết.”
Chiến Vân Khai vừa vươn tay về phía Mộ Minh Nguyệt, lại bị Mộ Minh Nguyệt né tránh, nhìn thấy cảnh ấy, trái tim anh giống như bị cái gì đâm một nhát, nhói đau.
Còn chưa kịp tỉnh táo lại thì anh đã trông thấy khuôn mặt tươi cười Mộ Minh Nguyệt. Lòng anh vui mừng, nhưng một giây sau cả khuôn mặt sa sầm lại…
“Cậu Lục.”
Mộ Minh Nguyệt lách vai đi qua người anh, tươi cười chào đón Lục Chiếu Thiên vừa vào.
Gần như là muốn nhảy lên ôm lấy Lục Chiếu Thiên luôn rồi!
Ánh mắt Chiến Vân Khai dừng lại trên người Mộ Minh Nguyệt, anh không ngờ qua năm năm, cô vợ nhỏ của anh càng ngày càng cởi mở như vậy.
Thế mà cô lại thờ ơ với anh, trước mặt anh còn tán tỉnh người đàn ông khác.
Anh sống hai mươi mấy năm, lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy bất lực với một người.
Anh cau mày không vui.
Quản gia Trình đứng một bên nhìn cậu chủ nhà mình như vậy, trái tim cứ mải treo lơ lửng, lập tức nín thở.
Cậu chủ trước nay vui vẻ hay giận dữ thì mặt cũng chẳng hề biến sắc, trước mặt bất kì ai cũng là khuôn mặt kiên định của tảng băng ngàn năm, dù trời có sập xuống cũng không thay đổi được sắc mặt anh.
Lại có những phản ứng thất tình lục dục với mợ chủ.
Chỉ là một sự hiểu lầm, khiến hai người từ thâm tình đến cuối cùng tan vỡ.
Năm năm trước, cậu chủ vừa từ đại hội thương mại khép kín trở về thì nhận được tin mợ chủ qua đời.
Cho dù năm đó mợ chủ đang mang thai không phải là con của cậu chủ, cậu chủ cũng chưa bao giờ bạc đãi mợ chủ, tuy hai người ly thân, nhưng mỗi đêm mợ chủ đã ngủ say, cậu chủ đều sẽ đến thăm mợ chủ.
Chỉ là, mợ chủ chưa từng biết.
“Mộ Minh Nguyệt, đây là ai vậy?” Chiến Vân Khai đi tới, anh lạnh lùng hỏi.
Nghe được tiếng bước chân dần dần đến gần phía sau, cùng với giọng nói lạnh như băng, cơ thể Mộ Minh Nguyệt không khỏi run lên.
Xa cách nhiều năm, cô vẫn nhạy cảm với anh đến vậy.
Mộ Minh Nguyệt vì muốn Chiến Vân Khai từ bỏ hoàn toàn, cô cắn môi, đưa tay kéo cánh tay Lục Chiếu Thiên, quay người lại mỉm cười nói: "Đây là Lục Chiếu Thiên, bạn trai tôi.”
Cơ thể cao lớn của Chiến Vân Khai dừng lại, đứng tại chỗ, chiều cao một mét chín khiến người khác có cảm giác bị chèn ép rất mạnh.
Chiến Vân Khai cười lạnh: "Minh Nguyệt, em không nói cho anh ta biết em đã kết hôn rồi sao?”
Cô có bạn trai, anh đã đồng ý chưa?
Mộ Minh Nguyệt nhíu chặt lông mày: "Nhưng tôi nhớ rõ tôi đã ly hôn với anh rồi, xin anh đừng nhắc lại chuyện này nữa được không?”
Chiến Vân Khai trầm mặt, anh nhíu mày rồi tiến lên ôm cô vào lòng.
Mộ Minh Nguyệt đỏ mặt, ra vẻ lạnh lùng quát lớn với anh: "Anh buông tay ra.”
“Em đồng ý với tôi rằng sẽ cùng tôi về nhà rồi kia mà!” Chiến Vân Khai ôm chặt cô vào lòng.
“Chiến Vân Khai, anh đừng ép tôi.”
“Mặc kệ em làm gì, nói gì, tôi cũng sẽ không buông tay đâu.”
Sắc mặt Mộ Minh Nguyệt trầm xuống, cô càng giãy giụa trong lòng anh thì cánh tay của anh càng siết chặt.
Mũi cô hơi chua xót: "Chiến Vân Khai, tôi đã tuân thủ lời hứa với anh là sẽ cách xa anh, sao anh cứ đến làm phiền tôi vậy? Nếu anh không nỡ buông tay như vậy, sao lúc trước không tin tôi? Sao anh lại tàn nhẫn với tôi như vậy? Tôi đã bị tổn thương khi ở bên anh, tôi không muốn lặp lại chuyện đó một lần nào nữa.”
Chiến Vân Khai: “…” Vẫn liều chết ôm chặt cô.
“Chiến Vân Khai, tôi nói lại một lần nữa, buông tay.”
“Không buông.” Chiến Vân Khai cực kỳ tức giận, ánh mắt anh lạnh thấu xương, trừng mắt nhìn cô.
Mộ Minh Nguyệt hít sâu một hơi, nói: "Chiến Vân Khai, nói thật cho anh biết, từ lúc tôi ký vào thỏa thuận ly hôn, tôi đã quyết định không yêu anh nữa, đời này tôi cũng sẽ không yêu anh nữa.”
Cả người Chiến Vân Khai cứng đờ, khuôn mặt tuấn tú trong nháy mắt tràn ngập khí lạnh, trong lòng anh dấy lên ưu sầu.
Cô ấy nói rằng cô ấy không yêu anh nữa.
Lúc trước anh bị liệt nửa người, giống như một kẻ tàn tật, cô cũng chưa từng có ý nghĩ muốn rời khỏi anh.
Bây giờ lại kiên quyết rời khỏi anh như vậy.
“Minh Nguyệt, anh và Thẩm Tư Viện không có quan hệ gì cả.” Chiến Vân Khai khẽ nhíu mi tâm.
Mộ Minh Nguyệt cười lạnh: "Không có quan hệ? Người ta sinh luôn cho anh một đứa con trai rồi đấy, anh còn có thể nói ra những lời như vậy sao? Anh nghĩ tôi là đứa trẻ ba tuổi à?”
Lúc này trong lòng Mộ Minh Nguyệt trầm xuống.
Mộ Minh Nguyệt cũng không muốn đào sâu những chuyện đã xảy ra năm đó.
Cô nói với Lục Chiếu Thiên: "Cậu Lục, tôi muốn về nhà.”
Chiến Vân Khai là chồng của Mộ Minh Nguyệt, lại trơ mắt nhìn cô lên xe của người đàn ông khác, nhất thời trở nên nóng nảy.
Lúc Mộ Minh Nguyệt bước lên xe, anh đi tới, cứng rắn kéo cô ra khỏi xe, lại kéo cô lên xe của mình.
“Cậu Chiến, anh có ý gì đây?” Người lên tiếng chính là Lục Chiếu Thiên, anh ta thấy Chiến Vân Khai và Mộ Minh Nguyệt dây dưa như vậy cũng ngồi không yên.
“Đây là chuyện của vợ chồng tôi, anh nói tôi có ý gì sao?” Ánh mắt Chiến Vân Khai lạnh lẽo, lạnh lùng nói.
“Bây giờ Minh Nguyệt là bạn gái của tôi.” Lục Chiếu Thiên muốn kéo Mộ Minh Nguyệt trở về, kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn về phía Chiến Vân Khai.
Sắc mặt Chiến Vân Khai càng lúc càng khó coi, nắm chặt nắm đấm, móng tay đâm vào lòng bàn tay.