Chương 27: Hợp đồng nhận nuôi dị thú · chính thức
Cho dù Kim Dư có đen mặt, lạnh mắt, giọng đầy uy hϊếp bắt buộc ba mươi mấy con dị thú kia sửa lại điều kiện hợp đồng, nhưng nói như thế nào thì đám này vĩnh viễn cũng không phải là người, mấu chốt ở chỗ, cả hai có cái nhìn và thái độ hoàn toàn bất đồng a….Cho nên, sau khi liên tục giằng co thay đổi vài điều khoản với đám dị thú, ông chủ Kim rốt cục phải tự mình động thủ, mà tên thiếu niên tóc xanh kia, thì lại bị Kim Dư đuổi ra một xó vui tươi hớn hở bồi dưỡng tình cảm với Tiểu Nãi Lang.
Nguyên lai là nói như thế này ——
“Tuy chúng tôi mở cửa hàng dị thú, chuyên bán dị thú hoặc cho thuê mướn dị thú làm việc, nhưng mặc kệ như thế nào, muốn mua dị thú của chúng tôi, nhất định phải để dị thú nguyện ý đi theo cậu. Nếu không, mặc kệ ra sao, tôi nhất định sẽ không bán tụi nó. Cho nên, cậu có một tiếng đồng hồ, bồi dưỡng tình cảm với Tiểu Nãi Lang đi.”
Vì thế thiếu niên tóc xanh liền vội vội vàng vàng cùng TiểuNãi Lang mắt to trừng mắt nhỏ.
Kim Dư nhìn Lam Tử và TiểuNãi Lang đang dùng cách thức quỷ dị bồi dưỡng tình cảm, liền yên tâm gọi Lý Khiếu, Cam Lượng còn có boss nhà mình thương lượng nội dung hợp đồng nhận nuôi dị thú.
“Điều kiện không thể quá nhiều quá dài, nếu không sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả và lợi ích.” Cam Lượng đề nghị thực đúng trọng tâm, tên này khá là coi trọng thực tế.
Kim Dư nghe vậy gật gật đầu.
“Kim Tử, cậu rất thích dị thú đúng không? Hơn nữa, anh có thể nhìn ra cậu rất muốn tìm một nơi ở tốt cho tụi nó, vậy cậu không thể yêu cầu quá thấp. Con người khi có lòng tham đều rất dễ dàng hứa hẹn.” So với Cam Lượng, lời Lý Khiếu nói càng khiến cho đám dị thú vừa lòng.
“Yên tâm đi, vừa nãy tôi đã nói rồi, phải để tụi nó nguyện ý tôi mới bán đi. Dù sao trước kia tụi nó đã bị tổn thương qua một lần, tôi không muốn để tụi nó lại bị thương tổn lần nữa.” Kim Dư nói xong liền quay đầu nhìn về phía Kỳ Thanh Lân, Cam Lượng và Lý Khiếu đều đã nói rồi, tên boss này thế nào cũng phải tỏ vẻ một chút đi chứ?
Kỳ Thanh Lân tiếp nhận ánh mắt Kim Dư, vẻ mặt không đổi thản nhiên nói: “Nội dung hợp đồng cậu tự mình nghĩ đi.”
Kim Dư nghe vậy đang muốn nổi giận, Kỳ boss lại nói tiếp câu thứ hai: “Tôi phụ trách giúp cậu dạy dỗ những vị khách không tuân thủ hợp đồng, mặc xác là ai.”
Vì thế, Kim Dư đang giận dữ liền chuyển hóa thành ý cười, đưa đôi mắt cong cong như cánh hoa đào vì cười mà nhìn Kỳ boss: “Ông chủ đây không cần anh giúp.”
Bởi vì đôi mắt nhỏ kia, ánh mắt Kỳ boss lập tức tối sầm lại, mà ngay cả Lý Khiếu và Cam Lượng cũng phải sửng sốt nhìn. Bất quá, ngay giây tiếp theo, cả hai từ trạng thái ngu người biến thành hóa đá —— Kỳ boss trực tiếp vươn tay đem con cá nhà mình kéo vào lòng, mãnh liệt gặm một trận, đến lúc buông ra thì Kim Dư đã hồng thấu khắp cả mặt mày, hung hăng cho boss một cước.
“Anh làm cái gì?!” Kim Dư giận, mẹ nó sao anh lại có thể làm trò trước mặt bạn tôi như vậy a? Tối thiểu cũng phải chờ tới lúc không có ai đi chớ?!.... Phi! Lúc không có ai cũng không được!!
Kỳ boss gặm được đậu hủ, hiển nhiên là tâm tình tốt, thản nhiên liếc mắt qua đám thủ hạ đang ngắm trần nhà và hai người đang hóa đá bên cạnh, vừa lòng nói: “Lần sau trừ bỏ tôi, không được loạn đi quyến rũ người khác.”
...
Em gái anh a! Anh mới loạn đi quyến rũ người!! Cả nhà anh đều loạn đi quyến rũ người đó!!
Kim Dư tức đến đau dạ dày, xanh mặt hét: “Bánh Bao! Bánh Bao ——! ! Nếu hôm nay mày không cắn tên này, ông đây liền nhét mày vào phòng tối ! ! !”
Bánh Bao nghe thấy, thân mình run lên, khổ bức giương mắt nhìn boss hắc kỳ lân, sau đó đem đầu chôn vô bụng, tiếp tục giả chết. Má ơi, bị nhốt phòng tối so với bị boss xé thành mảnh nhỏ thì tốt hơn a, dù sao nó còn có Đại Bạch đến đưa cơm tối.
“Mày đừng có tưởng Đại Bạch sẽ đem cơm tối tới cho mày! Tưởng ông đây không biết gian tình hai đứa tụi mày sao a?!” Thấy đứa chân chó cuối cùng nhà mình không hưởng ứng lời kêu gọi, Kim Dư tiếp tục rống, một rống này, trực tiếp khiến Đại Bạch thiếu chút nữa đã cắn luôn đầu lưỡi của mình.
Mẹ nó nằm cũng trúng đạn là sao? Này là đang nói nó đúng không? ! Nó làm sao có thể thích cái tên ngu kia a! ! Cho dù mắt có mù cũng phải thấy lờ mờ chớ? !
Những đứa khác không liên can tới cơn giận cá chém thớt của ông chủ đều đồng loạt giả chết, lại rất ăn ý cho Bánh Bao và Đại Bạch một ánh mắt đồng tình, thậm chí còn có vài dị thú thuộc loài sói không ngừng nói trong lòng: tui không có ghen tị với sự nổi bật của các cậu, thật sự đó, tên nào nổi bật cũng có tỷ lệ nằm cũng trúng đạn rất cao, tui thành thành thật thật làm con dị thú qua đường Giáp là được rùi!!
Cho dù Kim Dư có gào thét, Bánh Bao vẫn kiên định không nhúc nhích. Mà Kỳ Thanh Lân vốn mặt trơ lại xuất hiện một nụ cười, Kim Dư nghiến răng nghiến lợi lạnh lùng cười, cho anh một tấc lại muốn tiến thêm một thước sao, thực sự cho rằng ông đây không có biện pháp xử anh?!
Vì thế nháy mắt, toàn bộ mọi người bao gồm cả Kỳ boss đột nhiên cảm nhận được một trận gió lạnh thổi qua, ánh mắt Kỳ Thanh Lân lập tức sắc bén lên, bất quá, lúc đối mặt với đôi mắt cười hình hoa đào của Kim Dư, khí thế liền thủ tiêu không thấy bóng dáng.
Ất Văn nhìn một bộ đức hạnh của chủ tử nhà mình, trong lòng hung hăng ai thán một tiếng, vừa ngẩng đầu lên lại chạm phải ánh mắt của Đinh Bạch, hai tên quân sư quạt mo liền bi ai—— chỉ sợ về sau chủ tử muốn tìm bất mãn, bão sẽ nổi liên miên không dứt, vô hạn tăng trưởng, bọn họ nhất định sẽ phải mang theo cái đuôi sống qua ngày a! !
Dù Kim Dư liên tục bị đám dị thú đùn đẩy làm hợp đồng nhận nuôi dị thú, nhưng trên thực tế, tạo nội dung hợp đồng cũng không khó khăn gì mấy. Chỉ cần đem đám điều khoản của đám dị thú khiến ‘người’ ta không thể nói một lời vứt hết, miễn cưỡng thấy cũng được rồi. Cuối cùng, lại trau chuốt một chút, liền rất hoàn mỹ.
Cho nên, chưa tới một tiếng đồng hồ, ‘Hợp đồng nhận nuôi dị thú chính thức’ được Kim Dư ông chủ lớn định chế ra lò.
Hợp đồng nhận nuôi dị thú · bản chính thức.
Điều một: Vô luận ngài ở cửa tiệm thích dị thú nào, nếu muốn nhận nuôi, làm ơn phải để dị thú ngài muốn nuôi đồng ý trước.
Điều hai: Vô luận ngài trước kia có bao nhiêu dị thú, chỉ có thể nhận nuôi một con dị thú của bổn tiệm, đồng thời, làm ơn cam đoan dị thú bên người ngài không quá ba con, nếu không sẽ không bán.
Điều ba: Manh thú của bổn tiệm sau khi đã bán ra sẽ tiến hành theo dõi điều tra, cấm toàn bộ mọi hành vi ngược đãi, vứt bỏ dị thú. Nếu phát hiện, bổn tiệm sẽ thu hồi toàn bộ quyền nhận nuôi dị thú, cộng thêm một khóa giáo dục cải tạo thích hợp, làm ơn chuẩn bị tâm lý và thân thể thật tốt.
Điều bốn: Dị thú bổn tiệm bán đúng giá, không trả giá không giảm giá, không chấp nhận ép mua ép bán, không chấp nhận việc xem hợp đồng xong lại nói đông nói tây, trực tiếp đi luôn là được.
Cuối cùng, dị thú là người bạn trung thành nhất của ngài, làm ơn dùng chân tâm đối đãi với chúng nó, chúng nó sẽ dùng cả tánh mạng báo đáp các ngài.
Khác: Nếu dị thú nhận nuôi từ bổn tiệm xuất hiện bất luận thời kỳ trưởng thành, thời kỳ khó chịu không được tự nhiên, thời kỳ phản nghịch hoặc là xảy ra tình huống hoặc hành vi bất lương nào đó, bổn tiệm sẽ phụ trách giáo dục lại tư tưởng; nếu dị thú bị thương hoặc cần an dưỡng, bổn tiệm sẽ giảm 80% giá cả trị liệu; nếu dị thú tới kỳ động dục, bổn tiệm có thể giảm 50% giá phụ trách tìm bạn đời cho nó (chủng tộc không giới hạn).
Phía dưới hợp đồng là chỗ trống để ghi danh tính người nhận nuôi, ngày tháng năm nhận nuôi, số hợp đồng.
Kim Dư đem hợp đồng cho đám dị thú nhìn qua một lượt, cả bọn đều tỏ vẻ vừa lòng, đương nhiên trong đó có vài đứa nhỏ giọng lẩm bẩm tốt hơn thì nên có một ngay ba bữa thịt gì đó, đã bị ông chủ Kim trực tiếp ngó lơ.
Lúc này, Lam Tử và Tiểu Nãi Lang đang giao lưu tình cảm tiến triển rất thuận lợi. Lam Tử đã thành công tiếp cận được với Tiểu Nãi Lang, lại còn đem thằng nhóc kia ôm vào ngực, cảm giác Kim Dư đang nhìn qua, cậu liền lộ ra một nụ cười thật tươi, tiêu sái bước nhanh đến bên cạnh Kim Dư, giơ Tiểu Nãi Lang lên nói:
“Ông chủ, anh nhìn xem! Nó, nó chấp nhận tôi rồi!”
Tiểu Nãi Lang cũng ngao ô lên một tiếng cực kỳ ăn khớp, còn cọ còn quần áo của Lam Tử, nhìn Bánh Bao đang nghiến răng kêu một cái. Kim Dư cũng nhịn không được bật cười.
Kỳ thật rất giống lúc y đến đống rác nhìn thấy đám dị thú, y tin, quan hệ giữa người và dị thú cũng giống như duyên phận giữa người và người. Có lẽ bản thân bạn không thích động vật, nhưng đến một ngày nào đó, trong thời điểm nào đó, ngay tại khắc đó, nhìn thấy vật nhỏ kia, tâm tình sẽ đột ngột biến hóa xúc động, từ nay về sau bên người sẽ thêm một thân ảnh tồn tại.
Thực hiển nhiên, trong một thời gian ngắn ngủi, Lam Tử lại có thể khiến cho Tiểu Nãi Lang dính lấy cậu, Kim Dư cảm thấy âu đây cũng là một loại duyên phận. Hơn nữa, thấy thế nào thì bản tính của thiếu niên tóc xanh này khá tốt, cho nên Tiểu Nãi Lang nhà y có đi theo cậu ta, chắc cũng không phải chịu thiệt đâu ha?
Ngay lúc Kim Dư vừa nghĩ như thế, trong lòng vừa nhu nhuyễn xuống, lại bị thanh âm rống to mang theo vài phần lo lắng của nam tử ngoài cửa giật bắn mình:
“Lam tử! Lam Tử ——! ! Lam Tử a a a a! ! Con rốt cuộc ở nơi nào a a a! ! Cậu và Khuông Tử tới tìm con——! ! Bọn cậu cam đoán sẽ không đánh nhau nữa a! !”
Sau đó phịch một tiếng, Kim Dư liền nhìn thấy một tên tóc vàng và một tên tóc đỏ nhảy vọt vào cửa tiệm y, đồng thời quật thẳng vào quầy gỗ lim của y.
“… Hai vị không sao chứ?” Kim Dư nhìn hai người này, khóe miệng giật giật.
“Không sao không sao! Tiểu Lam Tử, con ở đây a?! Thật tốt quá!!” Tên tóc vàng kia nhìn Lam Tử cười đến vạn phần sáng lạn.
“Ha hả, nếu hai vị không sao, làm ơn nhìn xem quầy của tôi một chút a. Cái quầy này rất là quý, tôi sợ nó có sao đó.” Kim Dư mỉm cười, hai tên tóc vàng và tóc đỏ đồng loạt cứng đờ người.