Nữ Phụ Muốn Tẩy Trắng

Chương 24: (24) Lãnh khốc phu quân × Nuông chiều nương tử

Nhìn thấy cục đá của hắn nhặt , hai người không hẹn mà cùng mà phát ra tiếng cười ầm lên.

"Ha ha ha ha ha ha ........ Chưa thấy qua...... có cục đá xấu như vậy......"

Âm thanh đứt quãng từ trong miệng hai người truyền ra, Phong Kỳ nhịn không được mà cúi đầu nhìn cục đá mà hắn nhặt, đen đen xinh đẹp, có xấu đâu?

Hai tiếng cười xen lẫn nhau không ngừng, Phong Kỳ không khỏi đen mặt, hắn buông cục đá trong tay ra, làm ra một sự kiện ấu trí nhất trong cuộc đời của hắn .Hai tay hắn lấy nước sông tạt vào người hai cô .

Tô Nhan cùng Đồng Đồng lập tức chạy nhanh lên trên bờ đem đá thả trên mặt đất, rồi nhanh chóng chạy về phía Phong Kỳ cùng nhau đấu trận tạt nước .

"Hai người các ngươi cư nhiên dám cười nhạo ta, tiếp thu trừng phạt đi!"

Phong Kỳ nói xong, liền vung tay đem nước tạt về phía hai người.

"A, mẫu thân bảo hộ con!"

Đồng Đồng vui vẻ mà cười, nhanh chóng tránh ở phía sau lưng Tô Nhan.

Ba người công kích lẫn nhau, tiếng cười sung sướиɠ quanh quẩn bên bờ sông.

"A..... thật sảng khoái!"

Trên cỏ, ba người nằm song song với nhau, ngưỡng mặt lên trời hứng ánh mặt trời dịu dàng, trên mặt tràn ngập thỏa mãn.

Quần áo ẩm ướt bị thay đổi, đang phơi khô cách đó không xa .

Thân thể nho nhỏ của Đồng Đồng nằm ở giữa hai người, ánh mắt còn thường thường nhìn xem bên trái, rồi nhìn lại bên phải, trên mặt thập phần vui mừng, trong chốc lát liền ngủ rồi, thậm chí còn phát ra tiếng ngáy nho nhỏ, xem ra con bé là mệt rồi.

Phong Kỳ đứng dậy cầm áo choàng đắp lên người cho Đồng Đồng, vừa định nằm xuống tiếp thì thấy khuôn mặt xinh đẹp thêm phần linh động của Tô Nhan, trong lòng không khỏi động lòng, liền đi về phía Tô Nhan . Hắn nằm xuống ở bên cạnh Tô Nhan , vừa vặn xoay người để cô đối mặt với hắn.

"Ngươi......"

Tô Nhan vừa định nói chuyện thì thấy hắn áp sát mặt mình càng gần, đôi môi ấm áp hôn lên hai mắt cô , dường như cô chính là trân bảo của hắn, trái tim Tô Nhan bỗng nhiên nhảy lên nhanh chóng .

Sau khi Phong Kỳ hôn đôi mắt cô , sau đó cũng không có làm cái gì .Tô Nhan bắt đầu buồn ngủ, liền ngủ say, chỉ là, ở trong mộng thì không biết tại sao lại nghe được một âm thanh ôn nhu nói với mình "Ta thích ngươi", thật ôn nhu, chắc mơ đi.....

Trong đình, có một nữ nhân xinh đẹp đang chống cằm nhìn mặt hồ xanh biếc đến thất thần, tựa hồ như đang ưu sầu chuyện gì, chân mày cô hơi co lại, dường như đang nhớ lại hồi ức, trong mắt hiện lên sự quyến luyến.

"Phu nhân, thời tiết đã chuyển lạnh, ở bên ngoài lâu như vậy sẽ sinh bệnh, chúng ta trở về đi."

Người vừa mở miệng nói chuyện chính là Hồng Điều, giọng nói của cô ấy tràn ngập lo lắng. Từ khi tướng quân xuất chinh đến giờ , phu nhân thường thường phát ngốc, đây là nhớ tướng quân mà.

"A, được, chúng ta trở về đi, Đồng Đồng chắc cũng chờ ta."

Tô Nhan thấp giọng nói. Cô xác thật là suy nghĩ về Phong Kỳ, ngày đó hắn xuất chinh. Buổi sáng một hai phải để cô mặc áo giáp cho hắn, sau khi kháng nghị không có hiệu quả thì chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo lời của hắn.

Thời điểm cô đang mặc áo giáp cho hắn, đột nhiên Phong Kỳ đem cô ôm vào trong lòng ngực, gắt gao ôm chặt, cô ở trong ngực hắn, nghe tiếng tim đập thình thịch, trong lòng dần dần rối loạn.

"A Nhan, lần này ta đi nhanh thì mấy tháng, chậm thì một năm, nàng, sẽ chờ ta sao?"

Hắn áp kiềm chế mà ẩn nhẫn hỏi.

Cô trầm mặc, thậm chí không biết rõ cảm giác của mình là như thế nào, lúc trước là sợ hãi cùng bài xích, vậy hiện tại thì sao?

Đang lúc cô không biết nên trả lời hắn như thế nào . Hắn duỗi tay rút một cây trâm trên đầu cô ra.

"Cây trâm này, ta sẽ bảo quản cho tốt, chờ ngày ta trở về, lại vật trả về chủ nhân của nó."

Nói xong, hắn buông cô ra, đem cây trâm để vào trong lòng ngực mà trân trọng , dứt khoát xoay người rời đi.

"Chờ ta trở lại."

Vừa đi tới cửa, hắn liền dừng bước, chậm rãi nói, nói xong, lại nhanh chóng rời đi, thực mau biến mất ở trong tầm nhìn của cô .

Hắn đi rồi, cô thường xuyên nhớ tới hắn, nhớ tới đoạn thời gian cùng hắn ở chung, nhớ tới lời hắn nói, mỗi lần nghĩ như vậy, trong lòng cô liền sẽ rung động, cho nên, cô đây là thích hắn sao?

Tô Nhan yên lặng đem câu hỏi ,hỏi dưới đáy lòng mình.

"Haiz...." Cô thở dài một hơi.