Phong Kỳ vừa mới tiến vào đã bị cảm giác ấm áp cùng chặt chẽ bao vây lấy, trong huyệt tuy rằng chặt chẽ như cũ, nhưng không giống như lần trước kẹp chặt đến hắn một bước khó đi. Hắn nhịn xuống cảm giác muốn điên cuồng thọc vào rút ra đem lỗ nhỏ cắm hư, chậm rãi đem côn ŧᏂịŧ cắm vào, miệng vết thương của Tô Nhan tuy rằng không đau, nhưng cũng không thể đâm vào rút ra điên cuồng , nếu không vết thương sẽ lại tái phát.
Côn ŧᏂịŧ trong lỗ nhỏ mê hồn chậm rãi thọc vào rút ra, bởi vì bận tâm đến miệng vết thương, tốc độ không thể quá nhanh, cũng không dám quá sâu, gần như chỉ là lướt qua liền ngừng.
Nhưng so với phương thức đâm chọt mưa rền gió dữ càng thêm tra tấn người, lỗ nhỏ ngứa đến chịu không được, nhưng cố tình dươиɠ ѵậŧ kia chỉ vào một chút, căn bản là không đâm đến bên trong!
"A...... sâu thêm một chút......"
Tô Nhan đã mất đi lý trí, thỉnh cầu Phong Kỳ .
"Nàng chắc không?" thật ra Phong Kỳ cũng đã sớm không chịu phương thức đâm chọt như vậy , nghe cô nói trong lòng đã nhịn không được mà đâm chọt thô bạo .
"Ưʍ.......Ưʍ...... Nhanh lên........."
Tô Nhan vừa dứt câu, liền cảm giác trong lỗ nhỏ bị qυყ đầυ đâm thật mạnh.
"A!" Cô phát ra một tiếng than thở đầy thỏa mãn , trên mặt tất cả đều là biểu tình hưởng thụ sự kɧoáı ©ảʍ mang lại.
"A...... ha......."
Phong Kỳ sau khi nhận được thịnh cầu, liền bắt đầu xâm nhập mạnh mẽ thọc vào rút ra
. Mỗi lần đều đâm thật sâu vào lỗ nhỏ, nhưng lại chỉ rút ra một chút, sau đó lại đâm thật sâu vào trong lỗ nhỏ.
Phương thức như vậy tuy rằng không kịch liệt, nhưng mỗi lần đều có thể đâm đến chỗ sâu nhất trong lỗ nhỏ, tiêu trừ cảm giác hư không.
Nhưng Phong Kỳ nhẫn nhịn đến khó chịu, hắn bận tâm thân thể Tô Nhan, mà từ từ tiến công, chỉ có thể lấy phương thức ôn hoà như vậy, chờ cô tốt rồi, hắn nhất định phải đòi lại cả vốn lẫn lời!
Trong không gian nhỏ hẹp tràn ngập các loại âm thanh, giường lớn kẽo kẹt, tiếng rêи ɾỉ của nữ nhân, tiếng gầm nhẹ nhẫn nhịn của nam nhân, các loại thanh âm đan chéo nhau, hợp thành một khúc nhạc hoa lệ ,dâʍ đãиɠ.
Từ ngày hôm đó trở đi , mỗi ngày Phong Kỳ đều vội đến không thấy bóng người, chỉ là mỗi đêm đều sẽ nghỉ lại ở phòng Tô Nhan, nhưng cũng không có làm cái gì đối với cô, xem ra là ban ngày công tác quá bận rộn .Hơn nữa Tô Nhan đối với hắn bài xích, hắn cũng liền cầm dục mấy ngày.
Đương nhiên Tô Nhan biết hắn vội cái gì, dựa vào cốt truyện mà hệ thống cung cấp, hắn sắp đi biên cảnh đánh giặc, cũng chính là lúc này , hắn gặp được Nữ Chính Phó Cẩm Nhiên.
Tưởng tượng đến việc hắn sắp gặp được Nữ Chính, trong lòng Tô Nhan lại có chút bất an, cô vốn dĩ mỗi ngày đều trông ngóng Phong Kỳ nhanh chóng gặp Nữ Chính, nếu hắn gặp Nữ Chính thì hắn sẽ không còn dây dưa với mình nữa, cuối cùng ngày đó cũng đã tới, nhưng cô cư nhiên lại không cao hứng.
Nhiều ngày qua, tuy rằng ban ngày không thấy được hắn, nhưng tới ban đêm thì nhất định hắn sẽ tới ôm lấy cô đi vào giấc ngủ ngon, cô cũng đã từng phản kháng, nhưng phản kháng vài lần đều không có kết quả như ý muốn, chỉ có thể cho hắn thoái mái ôm ngủ.
Tuy ngày ngày ôm lấy cô ngủ, nhưng cũng không có ép buộc cô làm cái gì. Có đôi khi cô ngẫu nhiên giật mình tỉnh lại .Vừa lúc thấy hắn trở về, vì bất hòa với hắn nên lén lút giả bộ ngủ, lại phát hiện hắn làm cái gì cũng đều rất là nhẹ nhàng, sợ đánh thức cô, nếu không phải biết hắn đã tiến vào phòng, cô sợ rằng không biết trong căn phòng này còn có một người khác.
Thật ra hắn cũng là một người ôn nhu , Tô Nhan ghé vào bàn gỗ, yên lặng mà suy nghĩ.
"Suy nghĩ cái gì?"
Đột nhiên có một bàn tay to chạm vào vai Tô Nhan. Tô Nhan nghe thấy âm thanh liền hoảng sợ, nói Tào Tháo, Tào Tháo đến.
"Tướng quân hôm nay rảnh rỗi sao?"
Tô Nhan cũng không có trả lời câu hỏi của hắn, mà đặt câu hỏi ngược lại