Phong Kỳ thấy cô không còn phản kháng mạnh mẽ , trong lòng liền vui vẻ, hôn môi càng thêm ôn nhu .Đồng thời bàn tay to từ vạt áo duỗi vào bên trong , không ngừng vuốt ve hai vυ' lớn no tròn.
Còn bàn tay khác thì đặt bên hông, nhẹ nhàng nhéo . Trong miệng Tô Nhan hơi buông lỏng, đại lưỡi liền nhân cơ hội trượt vào, câu lấy cái lưỡi thơm mát của cô, cùng nhau chơi đùa.
"Ưʍ..... Đừng......"
Tô Nhan bị Phong Kỳ hôn đến không còn sức lực, tay cô đặt ở ngực hắn cũng dần dần buông xuống.
Bàn tay to ở trên ngực cô không ngừng xoa bóp, áo yếm dưới sự làm loạn đã nới lỏng ra , cặρ √υ' tuyết trắng sôi nổi mà nhảy lên, đứng thẳng trong không khí. Dưới sự xoa bóp của Phong Kỳ mà cặρ √υ' giống như cục bột, mặc cho hắn nhào nặn thành hình dạng gì.
Hắn còn thi thoảng vuốt ve ấn mạnh vào hai núʍ ѵú hồng hồng, cho đến khi chúng nó sưng đỏ bừng lên mới vừa lòng buông tha. Cặρ √υ' no đủ bị hắn đùa bỡn càng ngày càng lớn, cũng càng ngày càng đứng thẳng .
"Ngươi xem, hai vυ' lớn đều đứng thẳng như vậy, tiểu huyệt có phải cũng ướt rồi hay không?"
Phong Kỳ thổi khí bên tai của Tô Nhan , một bên nhẹ giọng nói, đồng thời một bàn tay cũng bắt đầu mò mẫm thân dưới.
"A......"
Tô Nhan nghe hắn nói, hai chân kẹp chặt , lại vừa lúc đem tay hắn ,kẹp chặt vào giữa hai chân.
Tiểu huyệt thật ra có chút ngứa ngáy . Nếu không phải có cây gậy gỗ chặn lại, thì sớm giờ thuỷ dịch đã chảy ra ngoài .
"Như thế nào, mà đã vội vàng kẹp tay ta lại,
muốn rồi sao?"
Âm thanh mang theo ý cười vang vọng bên tai.
"Ngươi, ngươi trơ trẽn, không biết xấu hổ!"
Tô Nhan đỏ mặt mắng. Chỉ là trong tiếng nói mang theo một tia quyến rũ, như một cô vợ đáng yêu đang nũng nịu với người chồng của mình . Khuôn mặt nhỏ đỏ rực, cũng không biết là đang giận dỗi hay là đang xấu hổ.
Tuy ngoài miệng mắng hắn trơ trẽn, nhưng thực chất vẫn đem hai chân mở ra.
Khi Phong Kỳ sờ vào cây gậy gỗ thô cứng, trong mắt lóe lên một tia tự trách.
"Cảm giác có khá hơn chút nào không, còn đau không?"
Tô Nhan nghe giọng điệu tự trách của hắn, liền sửng sốt một chút, trong lòng thầm nghĩ, hắn vậy mà quan tâm mình ?
Phong Kỳ không nghe được câu trả lời của cô, cho rằng cô còn đau, tức khắc dẹp bỏ suy nghĩ muốn cùng cô thân mật.
"Ta giúp nàng lấy cây gậy ra một lần nữa ,rồi bôi thuốc tiếp."
Nói xong liền đứng dậy, duỗi tay muốn rút cây gậy gỗ ra .
"A...... Đừng......"
Tô Nhan lập tức nói.
Tiểu huyệt đã không còn đau như trước. Mà bây giờ bên trong tiểu huyệt ngứa vô cùng, cô còn cảm giác được từng trận dâʍ ŧᏂủy̠ đang dâng trào trong huyệt , nếu như rút ra......Cô không muốn Phong Kỳ nhìn thấy cảnh tượng đáng xấu hổ như vậy!
Tiết thay Phong Kỳ đã động thủ rồi, không nghĩ tới cây gậy ngâm trong dâʍ ŧᏂủy̠ dễ chịu,. mà lại bị hoa huyệt hút ở bên trong, Phong Kỳ tạm thời khó rút ra .Nếu như dùng lực để rút ra thì lại sợ làm Tô Nhan bị thương.
Phong Kỳ chỉ có thể đổi phương pháp khác, đem cây gậy gỗ ở trong huyệt xoay một vòng từ từ rút ra.Nhưng phương pháp này có hiệu quả rất nhỏ, ngược lại đem Tô Nhan tra tấn đến toàn thân tê dại, tiểu huyệt chảy ra hoa dịch càng nhiều.
"Ưʍ..... muốn rút liền rút nhanh lên, không cần cọ tới cọ lui!"
Cô rốt cuộc nhịn không được, sung sướиɠ mà nói. Cứ để hắn cọ xát tới lui như vậy, cô sẽ bị tra tấn đến chết!
"Thật không? Nàng sợ đau à?"
Phong Kỳ có chút không tin tưởng. Ngày hôm qua, hắn tận mắt thấy bên trong tiểu huyệt chảy ra tơ máu, nếu như nhanh chóng rút ra, làm cô bị thương thì làm sao bây giờ? Nghĩ như vậy, hắn lại đem cây gậy gỗ nhẹ nhàng rút ra từng chút một.
"Ưʍ...... Mau lên......"
vách trong hoa huyệt bị cây gậy gỗ ma xát, ngứa ngáy càng ngày càng nhiều, tiểu huyệt đột nhiên chống rỗng, chỉ muốn Phong Kỳ mau chóng đem cây gậy gỗ kia tống ra ngoài , đừng tra tấn cô.
Phong Kỳ nghe được âm thanh mê người làm cho người nghe xương cốt mềm nhũn , mới hiểu được thật ra cô không có đau, mà là động tình, nhận thức được chuyện này làm tâm tình hắn rất tốt, khóe môi nhiều thêm vài phần ý cười.