"Vào đi." Tô Nhan giọng điệu lười biếng nói,cho Hồng Điều tiến vào. Nhưng trong lòng lại ngạc nhiên hỏi tại sao Hồng Điều biết bây giờ mình mới tỉnh, ngày xưa nguyên chủ đều dậy rất sớm , ngay sau đó nghi vấn liền có hồi đáp.Hồng Điều bưng một chậu nước tiến vào, cười nói:
"Hôm nay tướng quân phân phó nô tỳ muộn một chút mới đánh thức phu nhân, nói là ngài muốn ngủ thêm chốc lát, quả nhiên giống như tướng quân dự đoán, tướng quân thật đúng là quan tâm ngài mà!"
Cô vừa nói, vừa lấy ra một bộ quần áo từ tủ , tính cho Tô Nhan mặc vào.
Tô Nhan đã nhiều ngày hòa đồng với mọi người, cũng thích cùng các cô nói chuyện phiếm, Hồng Điều đã không giống như trước mà sợ hãi phu nhân.
Đến nỗi bộ quần áo hôm qua đi đâu, Hồng Điều cũng không có hỏi nhiều.
Hành động tướng quân ôm phu nhân trở về người trong phủ đều là rõ như ban ngày, phu nhân cùng tướng quân rốt cuộc hôm qua đã xảy ra chuyện gì trong lòng ai cũng đều biết rõ ràng.
Cô trong lòng thay phu nhân cao hứng, phu nhân rốt cuộc có thể được như ý nguyện.
"Phu nhân, cần thay quần áo ạ?" Cô cầm quần áo, hỏi.
Tô Nhan gật đầu, đang muốn đứng dậy xuống giường, chợt nhận ra giữa hai chân lạ lạ, cô vội nói:
"Không, ta còn muốn ngủ tiếp, ngươi đi ra ngoài trước đi!" Nói xong thì nhanh chóng nằm xuống.
Hồng Điều:......
Sau khi đuổi Hồng Điều đi, Tô Nhan xốc chăn lên, nhìn giữa hai chân .
Cây gậy gỗ màu nâu đậm cắm trong huyệt, ép miệng huyệt nhỏ hẹp căng ra, cánh hoa bị cây gậy gỗ bổ ra hai bên, trông rất đáng thương, làm thị giác Tô Nhan bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ , tác động đến tiểu huyệt co rụt lại, sinh ra một trận ngứa ngáy.
Tô Nhan lập tức vứt bỏ cái suy nghĩ đen tối ấy, tay phải nhẹ nhàng cầm lấy cây gậy, muốn từ từ đem nó rút ra.
Đúng lúc này, cửa đột nhiên bị đẩy ra, vì giường đối diện cửa, nên hành động vừa nãy cũng bị người ta nhìn thấy rất rõ ràng.
Phong Kỳ đoán Tô Nhan đã thức rồi, tới đây coi , nhưng đập vào mắt là cảnh tượng mỹ nhân đang ngồi trên giường hai chân mở rộng , trong tay cầm cây gậy gỗ thô dài, không chắc muốn cắm vào hay muốn rút ra.
Yết hầu giật giật, mắt cũng nhiễm đầy tìиɧ ɖu͙©, sáng sớm thấy nữ nhân của mình bày ra tư thế dụ hoặc , là nam nhân mấy ai có thể nhịn được!
Tuy rằng tính kiềm chế của hắn so với người bình thường là rất cao.
Nhưng hôm qua hắn mới ăn mặn trong nhiều năm nay, hơn nữa hắn có chút tình cảm khác thường với Tô Nhan .Hắn càng nhìn giữa hai chân của cô, thì du͙© vọиɠ càng mạnh mẽ, cuối cùng không nhịn được , đôi chân đi nhanh về phía mép giường .
"A! Ngươi tới đây làm gì? Đừng tới đây!"
Vài phút trước Tô Nhan nhìn thấy Phong Kỳ mở cửa xông vào làm cho hoảng sợ, lại quên mất động tác cầm cây gậy gỗ trong tiểu huyệt của cô , chờ cô hoàn hồn trở lại thì thấy Phong Kỳ đang bước tới, hoảng sợ kéo chăn che đậy thân người.
Phong Kỳ nhanh chóng tiến lên kéo chăn đang che đậy thân cô ra, cả người cô giống như bị một cục đá to lớn đè ép.
Tô Nhan bị Nam chính đè dưới thân, thân dưới trần trụi , thân trên thì chỉ mặc mỗi cái áo yếm che đậy bộ ngực no tròn. Cô vội lấy tay đẩy ngực Phong Kỳ, muốn kéo khoảng cách giữa hai người ra xa .
Đôi mắt chăm chú nhìn chằm chằm Phong Kỳ, đề phòng động tác tiếp theo của hắn.
Phong Kỳ đối với đôi mắt ướt đẫm của Tô Nhan, âm thanh có chút khàn khàn nói: "Sáng sớm liền muốn câu dẫn ta, hửm?"
Tô Nhan một bên vừa lắc đầu, một bên vừa giải thích nói: "Không có, ta không có câu dẫn ngươi..."
Phong Kỳ nhìn đôi môi đỏ mọng lúc đóng lúc mở, trong lòng hơi động , nhịn không được mà hôn xuống, nụ hôn này khác với lúc trước vội vã đoạt lấy, mà là mềm nhẹ, có tính trấn an.
Hắn trên cánh môi của Tô Nhan uyển chuyển cọ xát, đầu lưỡi ngẫu nhiên sẽ đảo qua khớp hàm.
Chắc bởi do hắn quá ôn nhu , Tô Nhan phản kháng cũng không quá kịch liệt như hai lần trước, lúc đầu cô dùng tay đẩy ngực Phong Kỳ, sau khi phát hiện không có hiệu quả thì từ bỏ chống cự, gắt gao cắn lấy hàm răng, không cho đầu lưỡi của hắn xâm nhập.