Vô Hạn Lưu: Thiết Lập Nhân Vật Không Thể Phá Vỡ

Chương 53: Công viên giải trí

Cô Hề Lịch: “Tôi đi xem, cậu ở đây chờ tôi.”

Bạch Hạo Vũ: “Vì sao?”

Cố Hề Lịch: “Cậu chưa từng nghe một người không vào miếu, hai người không xem giếng sao?”

Bạch Hạo Vũ…… Bạch Hạo Vũ thật đúng là chưa từng nghe qua, không chỉ nghe không hiểu, hơn nữa trong lòng cảm thấy những lời này nghe tới thực mơ hồ.

Cố Hề Lịch vừa đi vừa nói với cậu: “Hai người cùng nhau đến bên cạnh giếng, nếu trong đó có một người nổi lên lòng xấu xa, đẩy người đồng hành xuống dưới thì người đó căn bản không phản ứng kịp, ‘Phịch’ một tiếng…… Sạch sẽ lưu loát, còn không để lại dấu vết.”

Bạch Hạo Vũ bất lực ôm lấy mình, lên án đại lão: “Thật dọa người! Vì sao phải kể chuyện ma quỷ ở chỗ như thế này?”

Cố Hề Lịch không để ý tới cậu ta: “ Kiến thức hạn hẹp”

Trên thực tế ‘ hai người không xem giếng’ là xuất phát từ một câu chuyện xử án ở cổ đại, dần dần lưu truyền thành tục ngữ. Trí tuệ của hai người xưa đã dần mất đi ý nghĩa ban đầu trong thế giới khủng bố lại sinh ra hàm nghĩa mới.

Vừa nhìn thấy cái giếng, trong đầu Cố Hề Lịch liền hiện ra những lời này. Hai người cùng nhau tiến lên không nhất định xảy ra chuyện, nhưng rất có khả năng xảy ra chuyện, ở trong lĩnh vực vong linh cẩn thận thế nào cũng không quá.

Có quá nhiều truyền thuyết liên quan đến giếng, nhiều câu chuyện có người nhảy xuống giếng mà chết, một cái giếng bỗng nhiên xuất hiện trong Lĩnh Vực Vong Linh làm Cố Hề Lịch không thể nghĩ ra được chuyện tốt gì. May mắn chính là Bạch Hạo Vũ không xuất hiện cảm ứng linh năng, có lẽ trong giếng không có gì cả.

Cô chậm rãi đến gần miệng giếng thoáng nhìn vào trong, nước trong giếng này rất đầy. Bên trong đột nhiên xuất hiện gương mặt của một bé gái, Cố Hề Lịch bị dọa đến lùi ra sau một bước.

Bạch Hạo Vũ: “Bán tiên!”

Cố Hề Lịch: “Không sao đâu……”

Gương mặt này không đáng sợ, chỉ là xuất hiện quá đột ngột. Mặt nước dập dờn, khuôn mặt cô bé dường như bị chất lỏng ăn mòn nào đó gột rửa, một khuôn mặt bỗng chốc nổi đầy mụn mủ xanh. Cố Hề Lịch trầm ngâm nhìn khuôn mặt bên trong giếng, đột nhiên không kịp phòng ngừa bị một cánh tay khô héo kéo vào trong giếng.

Từ dưới nước giếng nhìn lên, nổi rất nhiều bọt nước.

Cố Hề Lịch ngừng thở, đạp thật mạnh vào cái thứ đang túm chặt hai chân cô, nhưng sức lực này ở trong nước hiển nhiên vô dụng, không thể khống chế bị kéo sâu xuống. Cuối cùng “Phịch” một tiếng rớt xuống sàn nhà, cũng may không bị sặc nước. Ngay sau đó, Bạch Hạo Vũ cũng từ trên trần nhà rơi phịch xuống sàn như con cá sắp chết, vừa ho khan vừa lau mặt, hiển nhiên là bị sặc nước rất thảm.

Cố Hề Lịch rút khăn giấy từ trên bàn trà đưa cho cậu, Bạch Hạo Vũ móc nước trong lỗ tai ra, mới ồm ồm hỏi: “Đây là chỗ nào a?”

Cố Hề Lịch: “Trông giống một căn hộ.”

Một căn hộ rất ấm cúng, có vài con thú bông xinh xắn trên ghế sofa, ảnh chân dung gia đình dán trên tủ lạnh và đủ loại đồ chơi nằm rải rác trên sàn, những nơi có các góc nhọn đều dùng bọt biển bọc lấy, có thể là sợ trẻ con va vào chỗ sắc bị thương. Gia đình hạnh phúc này có một cặp cha mẹ ân ái, ba đứa con đáng yêu. Cô bé đứng ở giữa có khuôn mặt mà Cố Hề Lịch đã từng nhìn thấy trong giếng.

Đáng tiếc, đằng sau cuộc sống tốt đẹp thường có bóng tối mà người ngoài không thể nhìn thấy.

Cố Hề Lịch mở cửa ra, phát hiện phía sau cửa là một bức tường.

Rất tốt, cánh cửa này thuần túy chỉ là vật trang trí.

Cô dùng máy ảnh chụp tấm ảnh gia đình trên tủ lạnh, cũng như nhiều lần trước đây, cô thấy trên bức ảnh có thêm một câu- [Tôi rất yêu bố mẹ, rất thích anh trai và em gái. Em gái đến làm cả nhà rất vui. ]

Cố Hề Lịch dạo quanh một vòng trong căn nhà không lớn, nơi này có một phòng giống như đã từng quen biết, chính là phòng trẻ em. Trước hết, căn nhà này chỉ có hai phòng ngủ nên ba đứa trẻ ở chung một phòng. Lúc ở trong sơn động gặp phải mụ mụ rối gỗ kia, cách bài trí của phòng giam sắt giống hệt với cách bài trí của căn phòng này.

Giường tầng, cái đệm như ổ mèo trên đất. Ba con rối đặt trên ba tầng giường đều giống nhau như đúc, chẳng qua nơi này so với phòng giam sắt ở sơn động khẳng định ấm áp hơn nhiều, có đèn trung thu, còn có giấy dán tường xinh đẹp.

Cố Hề Lịch chụp ảnh ổ mèo, cũng phát hiện một hàng chữ——[ Lúc tôi trốn miêu miêu thì thích chui xuống dưới giường ]

“Bán tiên, có manh mối gì không?”

Bạch Hạo Vũ đi vào phòng trẻ em, nhìn thấy bày biện ở nơi này cũng kinh ngạc.

Cố Hề Lịch vò nát những ảnh chụp trong tay, ném chúng vào bồn cầu: “Không có manh mối, nhưng căn phòng này nhất định có vấn đề, tôi lập tức bói một quẻ.”

Một quẻ này không tốn nhiều thời gian, Cố Hề Lịch điểm ngón giữa, chỉ về phía dưới gầm giường.

“Tách……”

Trong phòng khách truyền đến âm thanh lạ.

Bạch Hạo Vũ hoảng sợ, thò đầu nhìn ra ngoài: “Sao TV lại bật lên?”

Xác thật quá dọa người, giống như trong căn phòng này ngoại trừ hai người họ còn có những kẻ vô hình khác. Điều khiển từ xa cũng không thể tắt được chiếc TV tự có suy nghĩ này, cậu ta đi ra ngoài rút dây điện, ℓúc trở về thì thấy Cố Hề Lịch ngồi xổm ở mép giường nhìn về phía dưới giường, nhưng không thấy gì. Hai người trực tiếp dời chiếc giường tầng đi, giấy dán tường chỉnh chỉnh tề tề, không có gì dị thường.

“Đúng rồi!”

Cố Hề Lịch cầm máy ảnh lên, chụp một tấm hình, khi tờ giấy hiện ra hình ảnh, đồng thời trên mặt tường cũng xuất hiện một cánh cửa gỗ. Sau khi cánh cửa gỗ được mở ra, một bậc thang xuất hiện để người đi xuống.

.......

[ Phòng phát sóng trực tiếp của Cố Hề Lịch ]

【Hai giá trị của NPC đều dưới 20%, khó trách không đi được, cả người nó mềm nhũn như cọng bún thiu. Aiz, thật lo lắng cho bán tiên. 】

【 ha ha ha ha, chủ phòng ℓại dang nói bừa 】

【 giả thuyết nhân sinh *2】

【 Các người đoán xem, xếp hàng có thể tiêu hao rớt hai giá trị không? 】