Sau đó Liên Lâm Tiêu tự mình nghiên cứu phát minh ra hạng mục phân biệt khóa vân tay, bởi vì tài chính đột nhiên đứt đoạn mà rơi vào đình trệ.
Anh đi tìm rất nhiều công ty, nhưng vì khi đó trí tuệ nhân tạo còn là một khái niệm vô cùng mới mẻ, gần như tất cả công ty đều từ chối anh ở ngoài cửa.
Cuối cùng ông chủ của dược phẩm Vĩnh Hoàn, quan hệ quăng tám sào cũng không với tới đã cho anh khoản tài chính chính thức đầu tiên.
Sau khi cánh cửa thông minh với nhận dạng dấu vân tay được tạo ra, Liên Lâm Tiêu đổi tên Trí Năng Sáng Thế thành khoa học kỹ thuật Lăng Vân, còn mở ra góp vốn vòng A…
Cố Tích thuộc mọi thứ về Liên Lâm Tiêu như lòng bàn tay, nhưng mà đây là lần đầu tiên cô bước vào cửa lớn của công ty khoa học kỹ thuật Lăng Vân.
Gạch sàn đá cẩm thạch dưới chân được mọi người thường xuyên lau rửa, trên mặt cô là bình tĩnh, nhưng mỗi lần bước đi đều vô cùng cẩn thận, sợ té ngã mất mặt.
Nhưng mà cho dù cô cố gắng giả vờ trấn định cỡ nào, khi cửa thang máy đóng lại, con số bắt đầu tăng lên, cô vẫn không nhịn được khẩn trương hơn!
Mà loại khẩn trương này, khi ở trước mặt Liên Lâm Tiêu đi giày da mặc âu phục lên tới đỉnh điểm!
Cố Tích khẩn trương nắm chặt quần, cảm thấy chân không có tiền đồ nhũn ra.
Cô chỉ dám lặng lẽ nhìn lén Liên Lâm Tiêu, mà đối với cô mà nói, anh rể đang trong trạng thái làm việc là hoàn toàn xa lạ.
Anh để kiểu tóc không chút cẩu thả, cúc cài đến chỗ cao nhất của áo sơmi, cà vạt đoan chính thẳng tắp, cằm hơi căng cứng, biểu cảm lạnh lùng, ít khi nói cười.
Cố Tích có loại xúc động muốn đẩy cửa chạy!
“Ngồi đi.” Giọng nói của Liên Lâm Tiêu lạnh nhạt, sau khi ký tên lên chỗ cần ký của hợp đồng cuối cùng, anh khép nắp bút máy và văn kiện, đứng dậy khỏi vị trí làm việc, nói: “Chị em còn chưa nói với em, anh đã chia tay với cô ta sao?”
Cố Tích đang định ngồi xuống ghế sô pha lập tức đứng nghiêm, nhìn về phía anh, giống như học sinh tiểu học trả lời câu hỏi của giáo viên: “Chị của em đã nói với em.”
Liên Lâm Tiêu rót một cốc nước cho cô, đưa qua: “Vậy…”
Hai tay của Cố Tích để ở hai bên sườn nắm chặt lại, cô nhìn cốc nước kia không nhận lấy, mà ngẩng đầu hỏi anh:
“Anh rể, vì sao anh muốn chia tay với chị của em? Không phải là hai người ở bên nhau rất nhiều năm, tình cảm rất tốt sao?”