Năm ấy Phương Mãn mười bốn tuổi, là một cậu nhóc rất ưa mạo hiểm.
Sau khi xem xong series “Thiên sứ bắt ma” của Lâm Chánh Anh, Mãn ta nhiệt huyết sôi trào lập tức lấy cô-ca mua chuộc bè bạn thành lập một đội săn ma.
Phương Mãn là đội trưởng, đội phó là bố của Lươn Văn Chó, được mệnh danh là “chó trong giang hồ”.
Như chúng ta đã biết, sau khi thành lập nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa thì đến phim còn chẳng có bóng ma nào chứ đừng nói đến một thủ đô đầy chính khí thế này. Phương Mãn cùng chúng bạn bất chấp gió lạnh bật đèn pin đi săn lùng. Sau nhiều ngày không kiếm được nửa con ma nào mà đồ ăn vặt đã rơi rụng không ít, cuối cùng đến đêm 30 Tết, đội săn ma đã giải tán bằng sạch, chỉ còn lại tổng tư lệnh “một mình tao” Phương Mãn.
Phương Mãn vẫn không bỏ cuộc, và lấy và để mấy miếng cơm rồi nhét lương khô vào ba lô và dắt chó lên núi.
Phương Mãn rất quen thuộc với mùi hương trên núi. Hoa lá cây cỏ chim muông thú rừng, Phương Mãn đều có thể nhận biết mùi của chúng từ cách xa hàng trăm mét. Đêm đó, ánh trăng rất sáng, một cơn gió thổi qua, con suối chảy róc rách lấp lánh ánh bạc, và Phương Mãn ngửi thấy một mùi hương xa lạ bên bờ sông.
Chỉ một sợi hương được gió lạnh thoảng qua chóp mũi, còn chưa kịp ngửi rõ đã biệt tăm.
Phương Mãn lần theo mùi hương và tìm thấy một cái giếng cạn. Giếng này đã bị bỏ hoang nhiều năm, không sâu, chỉ tầm bốn mét, quanh năm bốc mùi hôi thối của xác lá, cặn lắng và rác thải.
Mà bấy giờ, trong căn giếng tối tăm rõ ràng đã có thêm một thứ gì đó.
Con chó chĩa mồm xuống giếng sủa inh ỏi, tiếng sủa bay lượn trong khu rừng im ắng khiến bầu không khí càng thêm tiêu điều quỷ dị.
Phương Mãn thoáng chần chừ rồi châm một cây nến soi xuống miệng giếng. Theo kinh nghiệm xem phim ma nhiều năm, khi ngọn nến tắt tức thứ bên dưới chính là ma. Vậy thì tính mạng quan trọng hơn cả, chạy là thượng sách.
Ngọn lửa bập bùng, ánh nến mờ ảo soi rõ một bóng đen đang nằm rạp như một con dã thú. Như cảm nhận được ánh sáng, cái bóng đó di chuyển, một nửa khuôn mặt trắng xanh ngửa lên đối diện ngay tầm mắt của Phương Mãn – đó là một đứa trẻ.
“Vãi đạn!!!”
Một tiếng “vãi đạn” của Phương Mãn đã thổi tắt ngọn nến và đáy giếng lại rơi vào bóng tối vô tận. Cứ như thể một giây tiếp thôi đứa bé đó sẽ vươn tay bò ra khỏi cái giếng.
Phương Mãn rợn cả tóc gáy, chạy được mấy bước mới dần bình tĩnh lại, nghĩ bụng: “Từ đã, liệu có phải con nhà nào rơi xuống không? Hoặc bị người ta vứt xuống?”
Thực tình suy đoán này không phải là không có căn cứ. Hồi trước ở đây có một kẻ ấu da^ʍ đã bắt cóc bé gái tám tuổi đang trên đường đi học, nhưng do không dám gϊếŧ người diệt khẩu nên đã ném bé xuống giếng. Phương Mãn được chú cảnh sát hàng xóm hỏi mượn chó để đi tìm, sau khi cho chó ngửi khắp và trải qua bao hung hiểm mới cứu được cô bé mình đầy thương tích ra ngoài.
Nếu nhóc đó bị rơi xuống thật thì sao? Giờ cậu mà về gọi cứu viện chắc phải mất ít nhất hai tiếng, lúc quay lại khéo nhóc đó chết cóng rồi!
Phương Mãn nghiến răng, lại chạy trở lại, cầm đèn pin soi xuống: “Này, nhóc con nhà ai đấy?!”
Trong tiếng hỏi vang vọng của Phương Mãn, đứa trẻ ấy vẫn không hề cử động. Phương Mãn bèn thả mảnh lưới đánh cá xuống để đứa nhỏ leo lên, nhưng đứa nhỏ lại sợ rụt người về.
Phương Mãn nghĩ ngợi ước chừng là dăm phút, cuối cùng buộc chắc lưới đánh cá rồi hò dô ta nhảy ùm xuống giếng.
Chân chạm đáy rồi, Phương Mãn mới nhìn thấy chủ nhân của mùi hương. Đứa trẻ đi chân trần, mặc bộ đồ ngủ sọc xanh trắng, nhìn Phương Mãn bằng khuôn mặt vô cảm.
Phương Mãn hoàn hồn rồi nghĩ tái nghĩ chín, cuối cùng cho ra kết luận đứa nhóc này là người chứ không phải ma.
Đứa nhóc trông rất xinh, nhưng im thít à, khả năng bị câm điếc hoặc thiểu năng. Nếu thế thì suy đoán bị người nhà vứt xuống giếng cũng khá là hợp lý.
Vì là người sống nên Phương Mãn không sợ nữa, cậu cởϊ áσ khoác của mình rồi bọc cho đứa trẻ, đồng thời nghĩ xem nên làm gì tiếp theo.
Có áo khoác của cậu rồi chắc nhóc này không chết cóng được đâu. Phương Mãn nghĩ, chợt hỏi: “Ê nhóc… ăn uống gì chưa?”
Đứa nhỏ: nhìn chòng chọc.
“Ê đừng nhìn anh nữa, ánh mắt nhóc ghê lắm. Mà nhớ, con nít bình thường nửa đêm ngã xuống giếng thế này á có mà khóc inh trời, cơ mà nhóc im vãi đạn. May gặp anh chứ gặp đứa khác chắc bị nhóc dọa tè ra quần rồi!” Phương Mãn vốn mồm như tép nhảy, mà cuống lên thì càng nói lắm. Cậu vừa bắn liên thanh vừa moi lon cô-ca trong ba-lô ra: “Anh mang cô-ca. Nhóc uống tạm này.”
Đứa nhỏ nhận lon cô-ca lên tu ừng ực một cách máy móc, uống xong lại tiếp tục nhìn chằm chặp Phương Mãn.
Phương Mãn bị nhìn chòng chọc đến rợn cả người, mãi đến khi đứa nhỏ ợ ga một tiếng. Hình như đứa nhỏ chưa từng ợ hay sao ấy mà mắt nó mở tròn xoe rồi giơ bàn tay nho nhỏ bụm lấy miệng.
Tiếng ợ này đáng yêu quá chừng, nhất thời làm dịu đi cái tính lạ lùng của nó. Gan Phương Mãn phình to hơn, bèn nhéo má đứa nhỏ, phát hiện da nó lạnh cóng. Phương Mãn không nghĩ nhiều tức khắc ôm nó vào lòng.
Đứa nhỏ giãy giụa muốn thoát, Phương Mãn nghe thấy nó khẽ bảo nóng.
Phương Mãn ngạc nhiên hết sức, “Nhóc biết nói hả?”
Lúc nói xong vừa đúng mười hai giờ đêm, giao thừa đã đến, trong đêm rực rỡ pháo hoa nở rộ.
Đứa nhỏ đột nhiên dừng động tác, nhướn mi nhìn Phương Mãn. Trong đôi ngươi đen láy vô cảm của nó hiện ra hình ảnh Phương Mãn và những chùm pháo hoa đầy trời.
Về sau cả nhà Phương Mãn tìm đến rồi vớt hai đứa lên. Phương Mãn bị ông bô chửi cho không trượt phát nào, ông nội lập tức che Phương Mãn, không cho con trai mắng thằng cháu cục vàng cục bạc của mình.
Phương Mãn không bao giờ có thể quên được ánh mắt đứa nhỏ lúc đó, rốt cuộc đôi ngươi nó cũng có chút dao động cảm xúc, chỉ có điều Phương Mãn không biết là gì, đoán có thể là tò mò mà cũng có thể là hâm mộ.
Bọn họ mang đứa nhỏ đến đồn cảnh sát. Nghe bảo đứa nhỏ bị bọn buôn người bắt cóc. Bố đứa nhỏ đến đón, cảm ơn bố Phương Mãn rồi dẫn nó về nhà.
Kể từ đó, Phương Mãn không còn gặp lại đứa nhỏ nữa, và cũng nghĩ ra khá nhiều nghi vấn.
Đứa nhỏ này quá kỳ lạ, nó mặc áo ngủ sọc xanh trắng hệt quần áo bệnh viện. Vậy câu hỏi đặt ra là, tại sao bọn buôn người lại bắt cóc trẻ con trong bệnh viện, mà vác người đi xong tại sao lại ném xuống giếng? Phương Mãn nghĩ mãi chẳng ra, rồi dần dà những nghi ngờ của cậu cũng bị những thứ khác vùi lấp. Nếu hôm nay không quay lại chốn cũ, khéo Phương Mãn cũng chẳng nhớ ra chuyện này. Không biết giờ đứa nhỏ sao rồi nhỉ? Tính tuổi thì chắc lên đại học rồi. Không biết còn nhớ mình không…
Phương Mãn nhớ lại chuyện xưa, lòng thầm cảm khái. Gã mở nắp bình giữ nhiệt uống vài ngụm trà, bỗng nghe thấy tiếng chó sủa. Gã quay sang trông thấy Lươn Văn Chó xé gió lao như điên đến, một con chó to đùng cách xù nặng đến 60 kí cứ thế phi thẳng vào lòng gã mà run rẩy nức nở.
Hình như Lươn Văn Chó bị thứ gì dọa sợ, Phương Mãn đã quá quen với điều này. Lươn Văn Chó được cái to xác chứ gan như quả nho, trông thấy Teddy cũng phải đi đường vòng, chứ chưa nói gì đến Husky. Phương Mãn ôm Lươn Văn Chó dỗ dành như dỗ trẻ con, trêu: “Ôi chao cục cưng cục nợ bé bỏng có mỗi 60 cân nhà ta bị ai bắt nạt thế này?”
Lươn Văn Chó: “Ư.. ử… gâu…”
Thanh âm vừa dứt, một cơn gió ập đến, Phương Mãn ngửi thấy một mùi tanh tưởi nhàn nhạt. Một thứ mùi khó tả, như gỉ sắt mà cũng tựa máu tươi, khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Chả có nhẽ có người lên núi vứt xác…
Phương Mãn chau mày, lanh lẹ kéo Lươn Văn Chó trốn dưới tàng cây, chậm rãi lê theo dấu chân của Lươn Văn Chó tiến về phía trước.
Không lâu sau, Phương Mãn nhìn thấy một bóng người bên cái giếng bỏ hoang.
Người nọ quay lưng về phía gã, cầm một chiếc ô màu xanh sẫm, mặc bộ vest màu xanh lam và khoác bên ngoài áo măng tô đen dài. Người nọ nom khá cao nhưng mảnh khảnh. Chỉ ngó bóng lưng cũng cảm nhận được sự sang trọng quý khí.
Người nọ quay lại, và Phương Mãn đã cực độ ngạc nhiên. Gã không ngờ ở nơi hoang vu hẻo lánh này cũng gặp được mỹ nhân.
Khổng Khuyết.
Tiếng tuyết rơi lào xào, Khổng Khuyết đứng trong mưa tuyết nhưng làn da còn trắng hơn tuyết mấy phần, con ngươi đen như mực, và đôi môi đỏ như bị sốt. Trắng, đen và đỏ, ba màu này cùng đua sắc trong màn tuyết trắng xóa, khiến hắn trông diễm lệ và quỷ dị như người trong tranh chứ không phải thực.
Khổng Khuyết mỉm cười nhìn Phương Mãn mấy giây rồi khẽ cúi đeo kính vào. Gọng kính bạc đã trung hòa khí chất ma mị của hắn, khiến hắn nom nhã nhặn hơn nhiều.
Song dù có nhã nhặn đến mấy cũng không thể che được mùi máu tanh trên người hắn. Phương Mãn căng cứng người, thứ nhất là do Khổng Khuyết trông không giống phường hiền lành và hai là Phương Mãn bị say máu, hễ ngửi thấy thứ mùi tanh tưởi ấy là không chịu nổi. Và đó cũng là lý do từ nhỏ Phương Mãn đã không ước ao làm cảnh sát. Cứ thấy máu là gã sẽ biến thành đồng đội heo ngay.
Phương Mãn lùi lại một bước, lên tiếng: “Xin chào, cậu vừa… đứng bên giếng nhìn gì thế?”
Khổng Khuyết khẽ bật cười, trả lời bằng ngữ điệu thản nhiên như hàn huyên bạn cũ: “Tôi đang nghĩ, nếu nhảy xuống liệu có chết không.”
Khóe miệng Phương Mãn giần giật: “… Không chết được đâu, mà sẽ cắm đầu vào ổ rác.”
Chừng như Khổng Khuyết cảm thấy Phương Mãn nói có lý. Hắn bật cười gật gù.
Về mặt cảm tính, Phương Mãn bị hấp dẫn bởi sự quái đản của Khổng Khuyết và muốn tìm hiểu kỹ về hắn. Nhưng lý trí của Phương Mãn lại hô hào gã mau chạy ngay đi, kẻ trước mặt không phải sát nhân thì cũng là tên tâm thần.
Khổng Khuyết hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
Phương Mãn đáp thành thật: “Dắt chó đi chơi.”
Khổng Khuyết phì cười.
Phương Mãn cáu rồi đấy, dắt chó đi chơi có gì hay mà cười. Người gì nhạt nhẽo thế!
Khổng Khuyết nói: “Chó của anh đang chơi vui, tự nhiên thấy tôi sợ quá chạy mất, xin lỗi nhé.”
Phương Mãn sửng sốt nửa giây, sau nói: “Ha… cậu khách sáo quá rồi. Thực ra trông cậu cũng chả đáng sợ đâu, chỉ có khí tức bị mạnh quá đà thôi.”
Khổng Khuyết: “…”
Kỳ thực Phương Mãn không biết rằng trong lòng Khổng Khuyết không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
Trên sống mũi Phương Mãn có một nốt ruồi son nhỏ, y hệt Ánh Trăng Sáng.
Ngoài ra, trừ điểm đó thì Phương Mãn không hề có gì sánh được với Ánh Trăng Sáng trong tim Khổng Khuyết.
Việc Phương Mãn xuất hiện ở đây quá khéo, Khổng Khuyết nghi ngờ có kẻ cố tình sắp đặt để hắn và Phương Mãn tình cờ gặp nhau. Còn về mục đích à, không phải vì tiền thì cũng là mạng của hắn.
Cũng có thể là người do “cha” hắn phái đến.
Điều này không khỏi khiến Khổng Khuyết phấn khích, và suy nghĩ nhảy xuống giếng tự tử ban đầu đã phai đi rất nhiều.
Tâm trạng của Khổng Khuyết đã thay đổi, biểu hiện trực quan nhất là mùi máu trên người hắn ngày càng nồng nặc.
Phương Mãn suýt ngạt thở, vội hô: “… Không quấy rầy nữa, đi trước đây.”
Khổng Khuyết cất tiếng: “Mưa tuyết càng lúc càng to, anh không mang ô đúng không? Để tôi tiễn anh một đoạn.”
Khổng Khuyết tươi cười bước về phía Phương Mãn. Chuông báo động trong lòng Phương Mãn réo inh ỏi, gã có hơi sợ Khổng Khuyết sẽ nửa đường hạ độc gã mất. Phương Mãn lập tức hô lên: “Đừng, xin dừng bước, không cần đưa đâu.”
Khổng Khuyết thoáng chựng, không tiến lên nữa, cười bảo: “Vậy thì tạm biệt, hẹn gặp lại.”
Phương Mãn giả bộ bình tĩnh đi về, nhưng thật ra gã luôn chú ý đến động tĩnh phía sau. Ánh mắt Khổng Khuyết cứ dí chặt vào gã, đến mức Phương Mãn có thể mường tượng được nụ cười như mặt nạ trên môi hắn. Gã bước đi ngày một nhanh hơn, đến tận lúc ôm Lươn Văn Chó ngồi trong xe rồi mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Phương Mãn nghĩ bụng, mình hèn thật, đến mỹ nam cầm dù thôi cũng khiến mình sợ rúm người như thế. Không được, trông gầy gò ốm yếu thế kia, dù có là sát nhân ma quỷ mình cũng có thể dằn ra bã.
Phương Mãn rất thích phân tích nguồn cơn sự việc khi gặp phải, và rất nhanh gã đã tìm ra nguyên nhân. Thứ giống như pheromone trên người Khổng Khuyết chính là thứ trời sinh khắc gã.
Phương Mãn ấn huyệt thái dương, hít sâu một hơi rồi khởi động xe, cho ra tổng kết: “Thế gian tuyệt đẹp, cớ sao thối thế.”