Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 67: Thật ngại quá, tôi đến muộn!

“Dương Yến Xuân, cô đừng quá phách lối!" Sắc mặt Cơ Chấn Hoành khó coi, trầm giọng nói.

“Thế nào?” Đúng vào lúc này, một giọng nói lạnh lùng truyền đến từ sau lưng.

Sắc mặt đám người Đường Mạnh Sơn biến đổi, quay đầu, nhìn thấy Dương Thiếu Xương mặc võ bào màu đen, đứng phía sau bọn họ.

“Đường gia chủ, Cơ gia chủ, trước tiên hai người nên quay về chỗ ngồi. Còn những chuyện khác, chờ tôi giải quyết xong Phương Vỹ Huyền hẳn nói. Tin tưởng đến lúc đó, các người sẽ có suy nghĩ khác.” Mặt Dương Thiếu Xương không biểu cảm, lạnh giọng nói.

Cha con hai bên Đường Mạnh Sơn và Cơ Chấn Hoành biến sắc, không nói gì thêm.

Dương Yến Xuân nhìn bọn họ, nở nụ cười châm chọc.

Qua thêm vài phút, vợ chồng Đường Vĩnh Khanh, còn có Đường Thanh Hiền và Đường Chí Hòa đỡ ông cụ nhà họ Đường, cùng nhau đi vào hội quán.

Đường Mạnh Sơn vốn không muốn cho bọn họ đến, nhưng không chịu được Đường Thanh Hiền quấy rầy đòi hỏi, vẫn để cô ta theo tới.

Lại qua thêm vài phút, Tần Lăng Thường cũng tới.

Cô ấy gọi điện thoại cho ông nội, nghe được tin tức Phương Vỹ Huyền muốn quyết đấu cùng tông sư Võ Đạo, ông nội thoải mái cười to mấy tiếng bảo cô ấy nhất định phải đến hiện trường xem thử.

Trong lòng Tần Lăng Thường vô cùng nghi ngờ, chẳng lẽ Phương Vỹ Huyền thật sự có thực lực sánh vai tông sư Võ Đạo sao?



Thời gian rất nhanh đến hai giờ năm mươi lăm phút.

Dương Thiếu Xương đi lên đài tỷ võ, gây nên nghị luận nhiệt liệt trên khán đài.

“Đó chính là Dương Thiếu Xương! Nghe đồn Dương Thiếu Xương đã bước vào tông sư Võ Đạo!”

“Trên người anh ta phát ra hơi thở vô cùng tốt! Đây chính là hơi thở của tông sư Võ Đạo sao?”

“Hoàn toàn chính xác, hơi thở trên người anh ta và võ giả Tiên Thiên hoàn toàn khác biệt… Đây chính là hơi thở của tông sư Võ Đạo.”

Dương Thiếu Xương chắp hai tay sau lưng, đứng trên đài tỷ võ, hai mắt nhắm nghiền.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, vẫn không ai lên đài tỷ võ.

“Đã hai giờ năm mươi chín phút, làm sao đối thủ của Dương Thiếu Xương còn chưa tới?”

“Đúng vậy, tôi đã đợi không kịp, đời tôi còn chưa thấy qua tông sư Võ Đạo, thật sự rất muốn mở mang kiến thức thực lực tông sư Võ Đạo một chút!”

“Vậy không phải Phương Vỹ Huyền lâm trận chạy trốn chứ?”

Trên khán đài phát ra tiếng bất mãn.

Rất nhanh đã đến ba giờ.

Vẫn không ai lên đài tỷ võ, bên ngoài hội quán cũng không ai đi vào.

Có ý gì?

Phương Vỹ Huyền thật sự không tới?

Chiếc bàn bên cạnh đài tỷ võ ngồi ba người Tiên Thiên cấp mười, ba người này chính là nhân chứng cho trận quyết đấu này, cũng tương đương với trọng tài.

Trong đó một nhân chứng đứng dậy, nhìn về phía Dương Thiếu Xương, ánh mắt hỏi thăm, ý là muốn chờ đợi thêm nữa hay không.

“Đợi thêm năm phút.” Dương Thiếu Xương bình tĩnh nói.

Thời gian lại qua ba phút, Phương Vỹ Huyền vẫn không xuất hiện, trên khán đài rối loạn tưng bừng.

“Phương Vỹ Huyền cũng quá hèn nhát rồi? Chúng ta nhiều người chờ như vậy để nhìn, thế mà anh ta không tới!”

“Hôm nay mười hai giờ tôi nhận được tin tức, buổi chiều lái xe hơn hai tiếng từ ngoài thành phố đến, thế mà kết quả không xem được?”

“Móa, Dương Thiếu Xương hẹn đối thủ cức chó gì đến đây thế…”

Dương An Thành và Dương Yến Xuân ngồi ở hàng trước khán đài, lúc này sắc mặt cũng âm trầm.

Bọn họ vốn muốn lấy cuộc quyết đấu này tuyên bố Dương Thiếu Xương trở về, đồng thời biểu hiện ra sức mạnh nhà họ Dương.

Thật không nghĩ, thế mà Phương Vỹ Huyền trực tiếp không tới.

Chuyện này làm rối loạn kế hoạch của bọn họ.

“Đáng chết! Buổi sáng ở nhà họ Đường, nên giải quyết Phương Vỹ Huyền!” Dương Yến Xuân hận đến nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt hai tay.

Mà ở một bên khác, chỗ ngồi của Đường Mạnh Sơn và Cơ Chấn Hoành, mấy người lại lộ ra vẻ mặt vui mừng.

Bọn họ sợ thấy nhất, chính là Dương Thiếu Xương đánh bại Phương Vỹ Huyền trên đài tỷ võ, thậm chí trực tiếp gϊếŧ chết Phương Vỹ Huyền.

Hôm nay Phương Vỹ Huyền không tới tham gia quyết đấu, ngược lại làm cho bọn họ thở dài một hơi.

Thời gian rất nhanh tới ba giờ lẻ năm phút.

Nhân chứng đứng lên, chuẩn bị tuyên bố hủy bỏ quyết đấu.

Người xem tại hiện trường mắng chửi, toàn đang chửi mắng tên hèn nhát Phương Vỹ Huyền này.

Nhưng vào lúc này, một bóng người lại xuất hiện từ cửa hội quán.

Chính là Phương Vỹ Huyền.

“Thật ngại quá, ngủ quên mất.” Phương Vỹ Huyền lớn tiếng nói với Dương Thiếu Xương.

Đột nhiên trên khán đài an tĩnh lại, tất cả mọi người đang đánh giá Phương Vỹ Huyền.

Người để Dương Thiếu Xương vừa về đã điểm danh quyết đấu, cuối cùng là thần thánh phương nào?

Không ít võ giả quan sát tỉ mỉ một phen, mặt lộ vẻ thất vọng.

Từ hơi thở trên người xem ra, Phương Vỹ Huyền vốn cũng không phải là tông sư Võ Đạo gì, chỉ là một vị võ giả Tiên Thiên tầng năm thôi!

Võ Đạo tông sư và võ giả Tiên Thiên tầng đoạn quyết đấu?

Đây coi là quyết đấu gì?

Đây gọi là ngược sát đơn phương!

Phương Vỹ Huyền nhìn người ngồi đầy khán đài, trong mắt lóe lên vẻ ngạc nhiên.

Vậy mà lại đến nhiều người như vậy.

Rất hiển nhiên, là nhà họ Dương thả ra tin tức.

Mục đích họ làm như vậy, đại khái là vì gϊếŧ gà dọa khỉ, bọn họ xem Phương Vỹ Huyền trở thành con gà này, xem những võ giả khác và đại biểu các dòng họ coi như khỉ.

Phương Vỹ Huyền hơi híp mắt lại, đang muốn đi lên đài tỷ võ, lại bị nhân chứng ở bên cạnh ngăn cản.

“Trước khi lên đài phải ký giấy sinh tử trước, tông sư Dương đã ký.” Nhân chứng nói với Phương Vỹ Huyền.

“À.” Phương Vỹ Huyền không chút do dự, ký tên xuống giấy sinh tử trên bàn.

Nhìn thấy Phương Vỹ Huyền ký tên, khóe miệng Dương Thiếu Xương nở nụ cười lạnh.

Cứ như vậy, đợi chút nữa anh ta có thể không chút kiêng dè ngược sát Phương Vỹ Huyền rồi.

Dưới cái nhìn soi mói của toàn trường, Phương Vỹ Huyền đi lên đài tỷ võ.

Trên khán đài vang lên tiếng hoan hô.

Dù cho như thế nào, cuối cùng quyết đấu cũng bắt đầu.

Cho dù Phương Vỹ Huyền chỉ là một gã võ giả Tiên Thiên tầng năm, nhưng anh có can đảm đứng lên đài tỷ võ, cũng đáng kính nể.

Đổi lại là võ giả tiên thiên khác, đối mặt một tông sư Võ Đạo, có thể đứng ổn thân thể là tốt rồi!

“Tôi còn tưởng rằng cậu không dám lên đài.” Dương Thiếu Xương nói.

Phương Vỹ Huyền mỉm cười.

Năm đó Trảm Tiên Thai anh đều lên mấy lần, huống chi chỉ là đài tỷ võ nho nhỏ này?

Dương Thiếu Xương nhìn Phương Vỹ Huyền, quay người nhìn về phía khán đài, mở miệng nói: “Nhất định mọi người rất ngạc nhiên, vì tạo tôi lại muốn quyết đấu cùng vị Phương Vỹ Huyền này.”

“Bởi vì người này, đánh em trai Dương Anh Tâm của tôi thành kẻ vô dụng!”

Câu nói này vừa ra, toàn trường phải sợ hãi.

Bởi vì trước đó nhà họ Dương vẫn phong tỏa tin tức, chuyện này còn không có nhiều người biết!

Phương Vỹ Huyền trên đài tỷ võ chỉ có tu vi Tiên Thiên tầng năm, lại dám đánh Dương Anh Tâm thành kẻ vô dụng sao?

Lá gan của anh cũng quá lớn!

Chẳng lẽ anh không biết, nhà họ Dương là một trong nhà giàu có bậc nhất ở Giang Nam, không thể trêu chọc nhất sao?

“Hôm nay tôi quyết đấu với cậu ta, một là vì báo thù cho em trai tôi Dương Anh Tâm, hai là vì…” Dương Thiếu Xương còn muốn tiếp tục nói.

“Anh nói nhảm cũng quá nhiều, muốn đánh thì tranh thủ thời gian bắt đầu.” Phương Vỹ Huyền trực tiếp mở miệng đã cắt đứt Dương Thiếu Xương.

Dương Thiếu Xương dứt khoát không nói, sắc mặt lạnh băng, xoay người lại.

“Nếu cậu vội vã muốn chết, vậy tôi thành toàn cho cậu.”

Trên người Dương Thiếu Xương bộc phát ra khí thế ngập trời!

Ngay cả người xem cách khá xa, cũng cảm nhận được cảm giác đè ép hít thở không thông!

“Phương Vỹ Huyền, cậu đánh em trai tôi thành kẻ vô dụng, thù này tôi muốn trả gấp mười lần!” Dương Thiếu Xương nói xong, nắm tay phải ngưng tụ ra một đám chân khí sương trắng, đánh một quyền về phía Phương Vỹ Huyền!

Uy lực của một quyền này mạnh, trong không khí truyền ra tiếng vang lớn!

Trong quá trình sương trắng phóng tới Phương Vỹ Huyền, hóa thành một hình đầu báo, miệng ra to như chậu máu, vừa dữ tợn lại kinh khủng!

Nếu cơ thể người bị một quyền như vậy đánh trúng, chỉ sợ sẽ nổ tung tại chỗ!

“Phóng chân khí ra bên ngoài, biến hóa hóa vật… Đây chính là Trúc Cơ Kỳ, thật sự là hâm mộ.” Trong mắt Phương Vỹ Huyền lóe lên vẻ cực kỳ hâm mộ, một tay nâng lên, bàn tay nắm trên không trung.

“Ầm!”

Một tiếng nổ vang, đầu báo do chân khí hóa thành bị một bàn tay vô hình khổng lồ nắm lấy, lập tức tan ra trong không khí!

“Chuyện này sao có thể?”

Sắc mặt Dương Thiếu Xương thay đổi.

Phương Vỹ Huyền chỉ là một võ giả Tiên Thiên, nhưng rõ ràng thủ đoạn vừa rồi của anh là phóng chân khí ra ngoài!

Võ giả Tiên Thiên, làm sao có thể nắm giữ phóng chân khí ra ngoài?

“Chẳng lẽ là một loại pháp thuật nào đó?” Mặc dù Dương Thiếu Xương giật mình, nhưng coi như bình tĩnh, gầm nhẹ một tiếng, dưới chân phát lực, nhảy lên không trung cao mười mấy mét.

Trong miệng anh ta niệm quyết, hai tay bóp ấn, một hơi thở mạnh mẽ từ trong tay anh ta lan ra!

“Đây là sư huynh muốn sử dụng tuyệt kỹ Long Môn Thần Long quyết của chúng ta sao?” Dưới đài Lạc Thịnh Dực, sắc mặt kích động.

Đây là tuyệt kỹ thành danh của thầy Cổ Úy Sênh bọn hộ! Chỉ có cảnh giới tông sư trở lên mới có thể nắm giữ!

Trên không trung, sắc mặt Dương Thiếu Xương lạnh băng, hai mắt hiện ra ánh sáng vàng, như ngọn lửa đang cháy.

Hai tay của anh ta bóp ấn cực kỳ phức tạp, nhưng hơi thở ngưng tụ trong tay lại càng ngày càng mạnh mẽ.

Vài giây sau, hai tay của anh ta sát nhập, toàn thân anh ta bao trùm lên ánh sáng vàng nhàn nhạt.

“Phù…”

Trong không khí, còn truyền ra tiếng động giống như rồng ngâm kéo dài!

“Phương Vỹ Huyền, hôm nay để cậu mở mang kiến thức về tuyệt kỹ độc môn Long Môn chúng tôi, Thần Long quyết!” Dương Thiếu Xương trên không trung lạnh giọng nói.

Lập tức, anh ta hướng lao xuống Phương Vỹ Huyền đang đứng trên đài tỷ võ.

Trong không khí lưu lại vết ánh sáng vàng thật dài, đường vân hiển thị rõ, nhìn tựa như vảy rồng trên người!

Mà đầu rồng, chính là anh ta biến thành!

Nhìn Dương Thiếu Xương đánh tới cực nhanh, cặp mắt Phương Vỹ Huyền nổi lên màu đỏ nhàn nhạt.

“Thần Long quyết? Có hơi thú vị, vậy tôi cũng hơi nghiêm túc một tý mới được.”

Chân trái Phương Vỹ Huyền lui ra một bước, tay phải nắm chặt, chân khí đỏ nhạt ngưng tụ bên quyền bên phải.

Hở thở kinh khủng, từ nắm tay phải của Phương Vỹ Huyền lan ra…