Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 68: Tôi nhận thua!

Ở bên trong hội quán, nhìn thấy long thể vàng kim từ trên trời giáng xuống, khán đài phát ra một tràng thốt lên.

Đây chính là thủ đoạn của tông sư Võ Đạo sao?

Thật sự là quá rung động!

“Sư huynh, quả nhiên đã nắm giữ Thần Long quyết!” Dưới đài Lạc Thịnh Dực, trong mắt đầy kính nể và kích động.

Trong Long Môn, có thể nắm giữ Thần Long quyết cũng không có nhiều người, chỉ có khoảng ba người.

Bởi vì cánh cửa Thần Long quyết rất cao, chỉ có bước vào cảnh giới tông sư, mới có thể bắt đầu tu luyện.

Vả lại quá trình tu luyện cực kỳ gian khổ.

Ví dụ như đại sư huynh của Lạc Thịnh Dực, đại đệ tử Long Môn, sau khi bước vào cảnh giới tông sư, hao tốn thời gian gần mười lăm năm, mới tu luyện thành công Thần Long quyết.

Dương Thiếu Xương mới vừa bước vào cảnh giới tông sư không lâu, thế mà có thể dùng Thần Long quyết, tuy nói trình độ thành tựu vẫn chưa tới, nhưng ít ra đã đầy đủ rung động.

Lại nói, đối phó chỉ là Phương Vỹ Huyền một tên Tiên Thiên tầng năm, sử dụng Thần Long quyết xem như dùng dao trâu mổ gà rồi.

“Sư huynh, Thần Long quyết có bao nhiêu ghê gớm? Trước kia em chưa bao giờ thấy sư huynh và sư phụ dùng qua môn tuyệt kỹ này.” Sư đệ Vạn Lãnh Huân đứng ở bên cạnh Lạc Thịnh Dực hỏi.

“Anh cũng không tận mắt chứng kiến, nhưng anh nghe nói, chỗ ghê gớm của Thần Long quyết là tăng cường cơ thể, nó có thể ngưng kết chân khí thành thứ như áo giáp, bảo vệ cơ thể, đồng thời tăng cường uy lực mỗi lần tung chiêu.”

“Năm đó, sư phụ dựa vào môn tuyệt kỹ này, trấn áp các tông sư lớn ở Giang Nam, được hiệp hội võ đạo bình chọn là tông sư đứng đầu!”

Lạc Thịnh Dực tự hào nói, hai mắt hiện ra ánh sáng.

Dương An Thành đã sớm đứng dậy, ngửa đầu nhìn lên long thể vàng kim trên bầu trời, hốc mắt đỏ lên.

Đây chính là hi vọng tương lai của nhà họ Dương bọn họ!

Thế hệ này của nhà họ Dương, một rồng một phượng, một võ một văn, quả nhiên là trời cao ban ơn!

Dương An Thành không có bản lãnh gì, nhưng con trai con gái ông ta, thiên phú lại gần giống yêu quái!

Lúc này, Dương An Thành nhớ tới Dương Anh Tâm còn nằm ở trên giường bệnh trong bệnh viện nước ngoài.

“Anh Tâm, con yên tâm đi, chờ quyết đấu kết thúc, cha sẽ lấy xác của Phương Vỹ Huyền đến thăm con…” Trong mắt Dương An Thành nổi lên ý hận, thầm nghĩ.



Trên đài tỷ võ, Dương Thiếu Xương lao xuống khoảng cách cách Phương Vỹ Huyền chỉ không đến một mét, đấm ra một quyền!

“Muốn cứng đối cứng với tôi à?”

Khóe miệng Phương Vỹ Huyền cong lên, nâng lên nắm đấm bị chân khí đỏ nhạt vờn quanh, đỡ lấy nắm đấm Dương Thiếu Xương đánh tới cực nhanh!

Nắm đấm hai người đυ.ng nhau trên không trung!

Trên mặt Dương Thiếu Xương là nụ cười lạnh lùng, anh biết, sau khi có Thần Long quyết gia tăng, trạng thái cơ thể anh ta gần như vô địch.

Phương Vỹ Huyền cùng hắn đối với quyền, căn bản chính là muốn chết.

Thế nhưng là tại nắm đấm chân chính va chạm trong nháy mắt, Dương Thiếu Xương sắc mặt trong nháy mắt thay đổi, nhưng hắn đã tới không kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào!

“Ầm ầm!”

Nổ vang, trên đài tỷ võ nổi lên ánh sáng cực kỳ dữ dội!

Sức mạnh to lớn lấy đài tỷ võ làm trung tâm, khuếch tán ra xung quanh!

Ba nhân chứng ngồi cách đài tỷ võ gần nhất, trực tiếp bị sức mạnh đánh bay ra ngoài!

Cho dù là võ giả ngồi ở trên khán đài, đều cảm nhận được sức mạnh dữ dội đánh về phía bọn họ, phát ra một tràng thốt lên!

Nhất là người ngồi ở hàng phía trước, thân thể trực tiếp bị chấn động, ngã ầm ầm trên mặt đất.

“Đây, đây là uy lực khủng bố gì…”

"Ông trời ơi, một kích này của Dương Thiếu Xương, chỉ sợ Phương Vỹ Huyền ngay cả tro cốt cũng không còn.”

“Đây chính là tông sư! Đây chính là tông sư! Không trách được nhiều võ giả như vậy dùng hết cả đời, cũng muốn bước vào cảnh giới này… Thật sự là quá mạnh mẽ.”

Ánh sáng trên đài tỷ võ còn chưa tan đi, tiếng kinh hô trên khán đài lại không dứt bên tai!

Người nhà Đường và người nhà họ Cơ ngồi ở phía trước khán đài, lúc này sắc mặt cực kỳ khó coi.

Dưới tác động của sức mạnh này, khả năng Phương Vỹ Huyền có thể gánh chịu hầu như bằng không.

Đường Thanh Hiền bị uy lực vừa rồi hất tung trên mặt đất, đứng dậy, hốc mắt đỏ lên.

Không phải là bởi vì té đau bao nhiêu, mà là cô ta cảm thấy… có thể Phương Vỹ Huyền đã…

“Cha, chắc là Phương Vỹ Huyền không có chuyện gì đâu? Cậu ấy…” Đường Thanh Hiền nói xong nhìn về phía Đường Mạnh Sơn ben cạnh, lại phát hiện lúc này hai mắt Đường Mạnh Sơn cũng đỏ bừng, sắc mặt tái xanh.

Ông cụ nhà họ Đường ngửa mặt lên trời thở dài, nói: “Nhà họ Đường chúng ta, có lỗi với thần y Phương… Lấy thiên phú của cậu ấy, cho thêm thời gian mười mấy năm, tất nhiên cậu ấy sẽ trở thành một nhân tài kiệt xuất… Là nhà họ Đường chúng ta quá vô dụng, không bảo vệ được cậu ấy…”

Cơ Chấn Hoành và Cơ Hiểu Nguyệt ở bên cạnh cũng sắc mặt tái nhợt, không nói một lời.

Tần Lăng Thường ngồi ở nơi hẻo lánh khán đài, nhíu mày, nhìn chằm chằm ánh sáng trên đài tỷ võ.

Nếu ông nội cô ấy không để cho cô ấy ra tay trợ giúp Phương Vỹ Huyền, vậy đã nói rõ thực lực Phương Vỹ Huyền đủ để ứng phó Dương Thiếu Xương.

Cho nên cô ta cho rằng Dương Thiếu Xương không thể một kích đánh bại Phương Vỹ Huyền.

Hàng phía trước khán đài, cha con Dương An Thành bị sức mạnh vừa rồi chấn động đến thần hồn điên đảo, lúc này đã lấy lại tinh thần.

Bọn họ nhìn nhau, trong mắt ngoại trừ khϊếp sợ ra, chính là vui mừng khôn xiết!

Khϊếp sợ là sức mạnh vừa nãy, mừng như điên là vì Phương Vỹ Huyền chắc chắn đã chết!

Vả lại Dương Thiếu Xương đã phô bày thực lực của anh ta hoàn mỹ!

Có thể tưởng tượng, sau khi hôm nay quyết đấu kết thúc, Dương Thiếu Xương sẽ nổi danh toàn bộ thành phố Giang Hải, thậm chí toàn bộ khu vực Giang Nam!

Đến lúc đó mới là con đường nhà họ Dương muốn chân chính bay lên!

Ánh sáng trên đài tỷ võ dần dần tán đi.

Đài tỷ võ dùng đá cẩm thạch chế tác xuất hiện một hố khá lớn, trên hố bụi mù bay dày đặc.

Đây chính là sức mạnh một kích vừa rồi của Dương Thiếu Xương!

Nhìn thấy mà giật mình!

Đối với người chưa bao giờ được chứng kiến thực lực tông sư Võ Đạo mà nói, một màn này thực sự quá rung động!

Bụi mù dần dần tán đi.

Tất cả mọi người chăm chú nhìn cái hố.

Lập tức, bọn họ thấy được một bóng người, đứng ở giữa cái hố.

“Kết thúc, Dương Thiếu Xương thắng lợi.”

“Mẹ nó, Phương Vỹ Huyền thật sự bị đánh đến nỗi ngay cả bóng người cũng không thấy sao?”

“Thật kỳ lạ? Một kích khi nãy của Dương Thiếu Xương kia… Ai ở trên cũng phải bị hồn phi phách tán.”

Võ giả trên khán đài nghị luận ầm ĩ, không ít người đã đứng dậy, chuẩn bị rời sân.

Không ít đại biểu các dòng họ cũng đang tìm kiếm vị trí của Dương An Thành, chuẩn bị tiến lên chúc mừng.

“Cha, từ hôm nay trở đi, nhà họ Dương chúng ta đánh đâu thắng đó, xưng bá Giang Nam!” Trong đôi mắt đẹp của Dương Yến Xuân đầy kích động phóng khoáng nói.

Hốc mắt Dương An Thành đỏ lên nói: “Anh Tâm… Mối thù của con, anh cả con giúp con báo!”

Theo bụi mù chậm rãi tán đi, đột nhiên trên khán đài phát ra một tràng thốt lên!

“Ôi, bóng dáng đứng ở kia giống như là Phương Vỹ Huyền, không phải Dương Thiếu Xương!”

Câu nói này vừa ra, tựa như một trái bom phát nổ.

Tất cả mọi người nhìn về phía đài tỷ võ, quả thật thấy Phương Vỹ Huyền đứng ở giữa cái hố.

Vẻ mặt anh lạnh nhạt, áo hơi rách rưới, nhưng trên người lại không nhìn thấy chút vết thương.

Làm sao có thể?

Người đứng ở nơi đó lại là Phương Vỹ Huyền?

Dương Thiếu Xương đâu?

Mọi người tìm kiếm bóng dáng Dương Thiếu Xương trên đài tỷ võ.

Lập tức, có người phát hiện, dưới đài tỷ võ nằm sấp một người!

Người này nằm trên đất, cánh tay phải đã biến mất không thấy gì nữa, trên mặt đất đầy máu tươi.

Từ quần áo người này có thể nhìn ra…

Anh ta chính là Dương Thiếu Xương!

Ông trời ơi!

Người ngã xuống đài tỷ võ lại là Dương Thiếu Xương!

Trên khán đài xôn xao một mảnh, trong mắt tất cả mọi người đều là không thể tưởng tượng nổi!

Dương An Thành và Dương Yến Xuân ngồi ở hàng trước khán đài, lúc này vẫn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra.

“Sư huynh!” Lạc Thịnh Dực và Vạn Lãnh Huân liếc mắt đã nhận ra Dương Thiếu Xương, hô to một tiếng, muốn xông lên.

Nhưng lúc này, thân thể Dương Thiếu Xương lại chuyển động.

Anh ta dùng tay trái chống đất, khó khăn đứng dậy.

Lúc này, tất cả mọi người thấy rõ.

Người mất đi tay phải chính là Dương Thiếu Xương!

“Anh cả!”

“Thiếu Xương!”

Thấy cảnh này Dương Yến Xuân và Dương An Thành nổ đom đóm mắt!

Vai phải Dương Thiếu Xương trống rỗng, chỉ còn lại có một lỗ máu, lộ ra bên xương trắng và máu thịt.

Rất nhiều máu chảy ra từ đó.

Mặt Dương Thiếu Xương không có chút máu, nhìn Phương Vỹ Huyền trên đài tỷ võ, trong mắt chỉ có sợ hãi.

Làm sao anh ta cũng không nghĩ đến, vậy mà sức mạnh một quyền kia của Phương Vỹ Huyền lại mạnh như thế!

Anh ta dùng Thần Long quyết gia cố chân khí trên người làm áo giáp, hầu như trong chớp mắt đã bị nắm đấm của Phương Vỹ Huyền đập vỡ nát!

Phương Vỹ Huyền… Tuyệt đối không phải thực lực Tiên Thiên tầng năm!

Thực lực của anh, vượt xa phạm trù võ giả Tiên Thiên!

Thậm chí Dương Thiếu Xương cảm thấy chỉ có thầy Cổ Úy Sênh, mới có thể đánh bại Phương Vỹ Huyền.

“Cậu… Rốt cuộc là ai?” Dương Thiếu Xương nhìn Phương Vỹ Huyền trên đài tỷ võ, giọng nói run rẩy hỏi thăm.

“Tôi là Phương Vỹ Huyền, một tu sĩ Luyện Khí kỳ thôi.” Phương Vỹ Huyền bình tĩnh nói, đi đến chỗ Dương Thiếu Xương.

“Tôi, tôi nhận thua!” Thấy Phương Vỹ Huyền đi tới, sắc mặt Dương Thiếu Xương sợ hãi, la lớn.