Trở Về Năm 1988

Chương 107: Giải phóng chính mình

Từ ngày hôm sau, Cao Lương liền không tới quầy hàng cùng Nhã Nhã nữa, mỗi buổi sáng cô chỉ tới đưa món kho và kết toán doanh thu ngày hôm trước, giữ lại tiền lẻ cho Nhã Nhã, những chuyện khác liền toàn quyền giao cho Nhã Nhã.

Quầy hàng mới buôn bán tốt hơn từng ngày, số tiền mỗi ngày Nhã Nhã giao cho Cao Lương cứ tăng dần. Ngày thứ bảy đầu tiên sau khi khai trương, buổi tối 6 giờ rưỡi, đúng lúc Cao Vị đang bận rộn nhất, Cao Lương đang bận, Nhã Nhã đột nhiên trở lại. Nhóm nhân viên cửa hàng ngạc nhiên vội vàng nói cho Cao Lương, Nhã Nhã chạy vào trong phòng bếp, nói: "Chị Cao, đồ ăn bên kia đều bán hết rồi, có lấy thêm qua không ạ?"

Cao Lương kinh ngạc mà: "Buôn bán tốt như vậy?" Sáng hôm nay cô đã chuẩn bị số lượng món kho gấp 4 lần ngày thường, còn nghĩ nếu bán không hết còn dặn Nhã Nhã đặt ở tủ đông, không nghĩ tới còn chưa tới buổi tối liền bán hết rồi.

Nhã Nhã có chút kích động gật đầu: "Đúng vậy, người đặc biệt nhiều, mọi người còn xếp hàng, so với bên này chúng ta còn nhiều hơn. Hay em lấy thêm một chút qua bán?"

Cao Lương nghĩ nghĩ: "Hôm nay không cần, em ăn cơm chưa? Chưa ăn thì ăn gì trước đi, xong lại hỗ trợ bên này. Là chị không chuẩn bị đủ, ngày mai lại chuẩn bị nhiều hơn một chút."

"Dạ." Nhã Nhã vội đồng ý.

Chờ bên này bận xong, Nhã Nhã giao hết doanh thu cho Cao Lương, tổng cộng được hơn 320 đồng. Một quầy hàng nhỏ, chỉ bán chút nước đậu xanh cùng cổ vịt linh tinh, cư nhiên tiêu thụ được nhiều hàng như vậy, xác thật ra ngoài dự kiến của Cao Lương. Ngày mai cần làm nhiều hơn mới được.

Ngày hôm sau là chủ nhật, sợ Nhã Nhã không lo liệu hết, Cao Lương bảo Cao San và Cao Cường đi qua chi nhánh hỗ trợ, buổi chiều Cao San quay lại cửa tiệm lấy thêm thịt kho, nói bên kia quả thực là bán tới điên rồi, buôn bán tốt vượt qua tưởng tượng. Chỉ một quầy hàng nhỏ như vậy, ngày này bán được hơn 500 đồng, còn là trong tình huống thiếu hàng bán. Cao Lương biết mình mở chi nhánh này là đúng rồ, một tháng cũng có thể kiếm được một hai ngàn đồng.

Có hai cái cửa hàng này, tốc độ kiếm tiền của Cao Lương càng nhanh hơn. Nhưng mà Cao Lương cũng càng bận rộn, này giống như trước kia ở quê mở cửa hàng, buổi sáng phải dậy sớm đi mua sắm nguyên liệu, sau đó bắt đầu điều phối làm món kho, làm xong lại mở cửa buôn bán, giữa trưa cũng không có thời gian nghỉ ngơi, buổi tối cũng ngủ muộn hơn. May mắn còn trẻ, thân thể còn có thể chịu đựng được, nhưng duy trì như vậy thời gian cũng không phải biện pháp, mệt nhọc thời gian dài khẳng định sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe, cũng rất ít có thời gian với người nhà, cô bắt đầu kế hoạch điều tiết thời gian làm việc và nghỉ ngơi.

Tỷ như chuyện nguyên liệu nấu ăn, mì lạnh, mì khoai lang đỏ, mì sợi, đậu xanh thì không cần mua vào buổi sáng, mấy cái này có thể mua một lần đặt trong kho hàng rồi dùng dần, hiện tại kho hàng đã đủ rộng, có thể tồn trữ nguyên liệu vài ngày. Trong tiệm hiện tại có nhu cầu lớn về thịt tươi, đặc biệt là cổ vịt chân vịt linh tinh, có thể liên hệ đại lý trực tiếp đưa đến trong tiệm, cũng không cần sáng tinh mơ đi tới chợ mua về kho, hoàn toàn có thể hôm nay kho ngày mai bán, đời sau những món kho đó đều là làm bán mấy ngày, cô chỉ bán một hai ngày căn bản không phải vấn đề.

Cứ như vậy, mỗi ngày Cao Lương chỉ cần mua một ít thức ăn hay thịt tươi làm thêm món, làm thêm thức ăn ninh nước canh cũng không cần thời gian quá dài, buổi sáng năm sáu dậy cũng kịp. Trong phòng bếp vẫn là Cao Lương tự mình khống chế khẩu vị, thêm gia vị, điều chế nước canh, nhưng sau khi làm xong liền có thể giao cho nhân viên trong phòng bếp làm.

Trước Nhã Nhã chủ yếu là ở trong phòng bếp hỗ trợ, hiện tại cô làm ở quầy hàng bên trung tâm thể thao, Cao Lương lại thuê hai nam phục vụ, hai nam phục vụ cũ có một người cảm thấy hứng thú với nấu ăn thì được chuyển vào phòng bếp, hơn nữa còn có Thu Lan, phòng bếp liền có ba người. Chung Tiểu Hồng phụ trách thu tiền cùng đóng gói thức ăn mang đi. Rửa chén vẫn chỉ có một mình Lương Tứ Muội, bởi vì Cao Lương trưng cầu ý kiến của cô, một là cho trả thêm tiền lương hay là thêm người giúp đỡ, Lương Tứ Muộ nói một mình cô có thẻ làm được, không cần thêm người giúp đỡ. Vì thế Cao Lương liền thêm tiền lương tới một trăm bốn một tháng, hơn nữa trong tiệm mỗi tháng nếu đạt tới doanh số đề ra, mỗi nhân viên đều sẽ có tiền thưởng, Lương Tứ Muội rát hài lòng với tiền lương, cho nên làm việc phi thường tận tâm tận lực.

An bài như vậy, nếu không phải cuối tuần, Cao Lương có thể có thời gian cùng người nhà, đi tới nhà xưởng Lý Tuấn Nghị hỗ trợ, giữa trưa cô cũng có thể bình tĩnh làm một bữa cơm trưa dinh dưỡng cho mọi người. Nhân viên trong tiệm có lòng trung thành phi thường mạnh, một là bởi vì Cao Lương đối với mọi người không tự cao tự đại, chỉ cần làm tốt bổn phận công tác, bà chủ sẽ không thêm yêu cầu vô lý nào; hai là bởi vì thức ăn Cao Vị rất ngon, mỗi ngày ít nhất có một bữa là do Cao Lương tự mình làm, hơn nữa cô không phân biệt, món ăn mọi người đều ăn giống nhau.

Cao Lương rất chú trọng dinh dưỡng cho người nhà, bà lớn tuổi, em trai em gái đang tuổi lớn, đều yêu cầu dinh dưỡng tốt, cho nên cơm trưa luôn luôn làm rất phong phú, ít nhất có hai ba món ăn mặn, hơn nữa tay nghề của cô tốt, chiên rán nấu nấu các món ăn đều biết làm, có đôi khi còn sẽ tốn tâm tư làm một ít phi món rất độc đáo chưa nghe qua, mỗi ngày ăn cơm trưa cơ hồ thành chuyện chờ mong nhất trong ngày của nhóm nhân viên cửa tiệm, nếu không phải công việc quá bận, Cao Lương còn bảo nhân viên cửa tiệm đi qua trung tâm thể dục đưa cơm trưa cho Nhã Nhã, để cô cũng có thể đủ hưởng thụ đãi ngộ giống mọi người.

Từ khi Chu Văn Võ rời nhà xưởng, trưa Lý Tuấn Nghị rất ít khi tới tiệm ăn cơm, bởi vì anh thật sự bận quá. Hiện tại chuyện duy nhất anh cò kiên trì làm chính là buổi tối đi đón Cao Lương về nhà, việc này anh phải tự mình làm, giao cho người khác không yên tâm, phải biết rằng cuối tuần trong tiệm thu được có nhiều thời điểm có thể có hai ngàn đồng, hơn nữa còn có tiền bên chi nhánh, có đôi khi trên người Cao Lương có thể có hai ba ngàn đồng, như vậy Cao Lương tuyệt đối là đối tượng của kẻ xấu, vạn nhất Cao Lương bị giựt tiền hoặc cướp sắc anh sẽ không có biện pháp tha thứ cho chính mình. Bởi vậy hiện tại thời gian duy nhất bọn họ ở chung chính là buổi tối, Cao Lương ôm eo anh dán mặt trên lưng anh, chính là thời khắc hạnh phúc nhất trong ngày của Lý Tuấn Nghị.

Lý Tuấn Nghị không thể trở về ăn cơm, làm abf nội rất đau lòng, còn muốn đi đưa cơm, nhưng vị trí nhà xưởng Lý Tuấn Nghị quá xa, lại không có xe buýt, để người già đi bộ thật sự quá vất vả, Cao Lương cùng Lý Tuấn Nghị đều không đồng ý cho bà đi, cho nên Lý Tuấn Nghị không thể trở về ăn cơm chỉ có thể ở nhà ăn giải quyết 3 bữa cơm.

Hôm nay giữa trưa, Cao Lương làm xong cơm, dùng hộp giữ ấm múc hai phần đồ ăn, đưa 1 hộp cho một nam phục vụ nói: "Hiểu Lượng, lát ăn cơm thì đem cái này đưa cho Nhã Nhã." Cao Lương biết Hiểu Lượng có hảo cảm với Nhã Nhã, hình như Nhã Nhã cũng không chán ghét tên nhóc này, mình thuận nước giong thuyền, cho bọn họ chút cơ hội.

Mắt Hiểu Lượng sáng ngời: "Dạ dạ, em đi đưa. Cả hai cái hộp phải không?"

"Một cái, một cái khác để chị." Cao Lương nói, "Mọi người nhanh ăn cơm đi, thừa dịp hiện tại còn chưa nhiều khách." Ngày thường làm việc tuy rằng không nhiều khách, nhưng tới giờ trưa vẫn có không ít người.

Cao Lương chia đồ ăn thành hai phần, một phầncho nhân viên ăn, một phần đẻ cho cô ăn cùng bà và các em, bởi vì Cao San cùng Cao Cường phải tới khoảng 12 giờ rưỡi mới có thể lại đây, nhân viên phải ăn sớm hơn một ít, trước 12 giờ phải ăn xong.

Cao Lương sẽ đợi các em tới cùng nhau ăn cơm, đây là thười gian ở chung duy nhất trong ngày, Cao Lương sẽ nhân cơ hội này hỏi thăm tình huống của các em ở trường học, hiểu tình hình của các em. Nhưng trưa hôm nay Cao Lương quyết định đi đưa cơm cho Lý Tuấn Nghị, liền nói: "Bà ơi, cháu đi đưa cơm cho anh Tuấn Nghị, trong chốc lát nếu cháu không về, bà với San San Cường Cường ăn trước đi, không cần chờ cháu."

Bà vừa nghe Cao Lương đi đưa cơm cho Lý Tuấn Nghị, tức khắc cao hứng: "Được, trên đường cháu đi cẩn thận, đi sớm về sớm."

Cao Lương dặn dò nhân viên, cô cầm hộp giữ ấm cưỡi xe đạp rời đi. Lúc cô đến trong xưởng, cũng đúng giờ cơm, Lý Tuấn Nghị đang ở nhà ăn ăn cơm, anh tuy rằng là ông chủ, ngày thường cũng ăn cùng công nhân, bất quá là có chút chăm sóc đặc biệt cho nhóm quản lý. Tay nghề đầu bếp giống nhau, cũng chính là miễn cưỡng có thể ăn, Lý Tuấn Nghị có đầu bếp chuyên nghiệp, lại chỉ có thể ăn loại đồ ăn này, trong lòng chua xót cũng không có biện pháp, ai kêu anh bận nwh vậy.

Cao Lương biết thời gian và thói quen sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi của anh, trực tiếp đi nhà ăn tìm người, La Hồng là người đầu tiên phát hiện: "Lý tổng, Cao tổng tới."

Lý Tuấn Nghị đột nhiên ngẩng đầu, thấy Cao Lương mỉm cười nhìn mình, anh vui vẻ vội buông chén đũa đứng lên: "Sao em lại tới đây?" Vừa nói vừa chạy nhanh tới.

Cao Lương giơ hộp cơm lắc lắc một chút, cười nói: "Vừa lúc tới kịp, đưa cơm tới cho anh."

Lý Tuấn Nghị vội kéo cô đi tới ký túc xá: "Đi tới ký túc xá ăn. Em ăn chưa?"

"Còn chưa, sợ tới chậm anh ăn cơm xong mất rồi, liền đưa cho anh trước. Lát nữa em về ăn cùng San San Cường Cường." Cao Lương đem hộp cơm đưa cho Lý Tuấn Nghị.

Lý Tuấn Nghị một tay nhận hộp cơm, một tay nắm chặt tay Cao Lương: "Đừng, mỗi ngày em đều ăn cơm cùng bọn nó, hôm nay ăn với anh một bữa đi. Đã lâu chúng ta không có ăn cơm cùng nhau rồi."

"Nhưng em chỉ cầm theo phần của anh thôi." Cao Lương có chút khó xử nói.

Lý Tuấn Nghị đem hộp cơm đưa cho cô: "Em chờ anh một chút." Nói xong xoay người chạy về nhà ăn, không bao lâu, anh bưng một cái chén tới, bên trong là đồ ăn nhà ăn, "Chúng ta cùng nhau ăn."

Cao Lương cúi đầu cười: "Được."

Hai người cùng nhau trở về ký túc xá của Lý Tuấn Nghị, Lý Tuấn Nghị bày đồ ăn trên bàn trà, rửa sạch chén đũa, lấy đồ ăn từ hộp cơm giữ ấm ra: "Thật phong phú, là em làm đi?"

"Bằng không thì sao? Người khác làm em cũng sẽ không đưa tới cho anh." Cao Lương bưng bát cơm, gắp thức ăn từ nhà ăn, tay nghề của đầu bếp tập thể xác thật giống nhau, đại khái nồi to đồ ăn làm nhiều, chỉ làm ăn được thôi.

Lý Tuấn Nghị gắp một cái cánh gà cho Cao Lương: "Chính em cũng ăn đi, em mang tới không ít, anh cũng ăn không hết."

"Không có việc gì, anh ăn nhiều một chút, em mỗi ngày đều có thể ăn." Cao Lương khiêm nhượng.

"Hai người không cho tôi ăn à." Thanh âm Uông Ngạn Quân vang lên ở ngoài cửa, "Thật xa đã thấy Cao Lương tới, liền biết có đồ ăn ngon."

Cao Lương vừa nhấc đầu, thấy Uông Ngạn Quân, cười chào hỏi: "Anh Uông, anh ăn chưa?"

Uông Ngạn Quân đi vào: "Ăn rồi, nhưng chưa ăn no. Anh muốn ăn cánh gà!" Nói xong lấy đũa của Lý Tuấn Nghị, gắp một cái cánh gà nhét vào trong miệng.

Lý Tuấn Nghị có chút ghét bỏ mà gõ gõ. Uông Ngạn Quân dùng tay lấy cánh gà, bất mãn mà liếc xéo anh: "Tôi lại không đυ.ng tới chiếc đũa của ông, ghét bỏ tới vậy sao?"

Cao Lương nhịn không được nở nụ cười: "Công việc thế nào rồi? Thuận lợi đi?"

Lý Tuấn Nghị nói: "Khá tốt, hai ngày trước có một lô hàng lỗi, phải làm lại nhưng vấn đề không lớn, hẳn là có thể giao hàng đúng hạn."

"Vậy là tốt rồi. Còn có nửa tháng liền giao hàng đi. Có đơn mới chưa sao?" Đay là vấn đề Cao Lương quan tâm nhất.

Uông Ngạn Quân thay Lý Tuấn Nghị trả lời: "Nhiều vô cùng, mùa này nơi nơi đều có đơn hàng, chúng ta còn phải chọn đấy. Bất quá làm xong đơn hàng này, chúng ta còn muốn giúp Văn Võ làm trước một đơn."

Cao Lương ngoài ý muốn nói: "Văn Võ đã bắt đầu sản xuất? Cũng chuẩn bị mở cửa hàng sao?" Động tác của hắn còn rất nhanh.

Lý Tuấn Nghị nói: "Hắn không mở cửa hàng, hiện tại là thiết kế trang phục cho khách hàng chọn, chọn trúng thì đặt đơn sản xuất."

Này hơi khác dự đoán của Cao Lương: "Không phải tự mình mở cửa hàng bán sao?"

Lý Tuấn Nghị lắc đầu: "Văn Võ nói tạm thời còn làm không đạt được cái trình độ đó, làm từ từ."