Dạ Tư Hàn biết bản tính của Lưu Nhất Thanh rất nóng nảy. Hắn mỉm cười nói: “Hắn là con trai của tam tiểu cữu. Lưu huynh, huynh đã rời khỏi tiên tộc quá lâu, cho nên nội tình huynh chẳng biết gì cả. Để ta nói cho huynh dễ hiểu.”
Lưu Nhất Thanh nhíu mày nhìn Huân Thanh Phong, Dạ Tư Hàn nói tiếp: “Tam tiểu cữu là chết dưới tay của Huân tộc trưởng. Lưu huynh, mục đích của hắn cũng giống ngươi. Nếu ngươi muốn mạng của tiên tộc trưởng phu nhân, đệ ấy lại càng muốn mạng của tộc trưởng hơn ngươi.”
Lưu Nhất Thanh khẽ dãn đôi chân mày, hắn nói: “Nếu như đã là kẻ thù của kẻ thù, đương nhiên là chiến hữu của ta. Biểu đệ, là ta đã cảnh giác rồi.”
Huân Thanh Phong gãi gãi đầu, hắn cười hì hì, nhưng ánh mắt lại hiện lên sự nguy hiểm tiềm tàng, hắn nói: “Đâu có đâu. Biểu ca cảnh giác cao như vậy là tốt mà. Bởi vì nếu biểu ca không làm vậy, đệ cũng chẳng muốn hợp tác với một tên ngu ngốc.”
Huân Thanh Phong có thù gϊếŧ cả nhà với Huân Trường Tuấn, rất sâu đậm.
Chính bởi vì kẻ này đã đem phụ thân làm thứ thuốc thử cho cái gì mà thiên tử thần đan gì gì đó của lão, khiến phụ thân cuồng hóa mạnh mẽ rồi nhập ma, tự tay ông từ một người cha nhân hậu và yêu thương gia đình đã nhẫn tâm xuống tay với tất cả mọi người bất kể người trước mắt là ai. Sau cùng, ông cũng tự bạo, nổ tung mà chết.
Lúc đó, Huân Trường Phong bái Hoàng Long chân nhân học đạo, lại nhận được tin tức rằng cha hắn tu theo tà pháp, tẩu hỏa nhập ma, gϊếŧ cả nhà, phạm phải trọng tội, bị các trưởng lão khác gạch tên khỏi gia phả. Hắn tức tốc trở về thì đến mộ phần của người nhà hắn cũng chẳng có. Cũng may Dạ Tư Hàn đã giúp hắn một chút, giúp hắn giữ lại ngọc bội của phụ thân hắn.
Sau khi phụ thân hắn chết, Huân Trường Tuấn không còn ai tranh giành vị trí trưởng tộc mà nghiễm nhiên trở thành trưởng tộc tiên tộc đời tiếp theo. Huân Thanh Phong đã nghe lời Dạ Tư Hàn, quay lại chỗ Hoàng Long chân nhân, cố gắng học tập cho xong. Xui xẻo lại bị Hoàng Long chân nhân phát hiện ra tâm tình. Cũng may là Hoàng Long chân nhân đã bấm ra quẻ của hắn, nói rằng cho hắn được xuất môn làm những điều hắn cho là đúng.
Huân Trường Phong thay tên đổi họ, giả làm ám vệ, nằm vùng ở Tiên tộc suốt năm trăm năm trời cho Dạ Tư Hàn, từ đó moi ra nhiều thông tin trọng tội của tiên tộc cho hắn.
Chẳng qua là Huân Thanh Phong lại không tính ra, Dạ Tư Hàn và hắn hãy còn một biểu huynh đệ nữa, chính là một trong thập điện chân quân, Nhất Thanh chân quân đại danh đỉnh đỉnh của thiên hạ, và cũng là người có thù oán với cả nhà Huân Trường Tuấn. Chính hắn cũng muốn mạng của lão ta.
Dạ Tư Hàn mỉm cười, hắn mở phạch quạt xếp ra, khẽ phe phẩy, phong lưu công tử mỉm cười nhìn hai vị chính nhân quân tử kia, nói: “Vậy thì chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện được chưa?”
Lưu Nhất Thanh và Huân Thanh Phong ngồi xuống. Dạ Tư Hàn hỏi: “Đệ lấy danh nghĩa ám vệ ở trong Huân gia lâu như vậy, có thu thập gì được không?”
Huân Thanh Phong mỉm cười, hắn lấy từ trong người ra một tập giấy dày, nói: “Đây là những nội tình huynh bảo ta thu thập thông tin trong suốt mấy trăm năm qua. Hai vị biểu ca, xem xem.”
Bên trong thu thập đầy đủ chứng cứ Huân Trường Tuấn và phu nhân, nhi nữ, nhi tử đã làm ra đủ thứ vô nhân đạo, thậm chí cả chuyện Huân phu nhân hại chết tiểu thϊếp, một xác hai mạng, cả thứ tử cũng bị bà ta bán đi như nô ɭệ.
“Chà, ta không ngờ là đệ thu thập cả chuyện của ta nữa.” Lưu Nhất Thanh vô cùng ngạc nhiên. Hắn và Huân Thanh Phong chưa từng gặp qua nhau lần nào, sao Huân Thanh Phong có thể biết hắn và điều tra cả chuyện này?
Huân Thanh Phong hào sảng: “Ta và huynh đúng là chưa từng gặp nhau, nhưng ta đã từng gặp mẫu thân của huynh. Đó là một ma nhân tộc nhân dịu dàng nhất trên đời mà ta đã từng gặp. Ấn tượng tốt, cho nên ta tốt bụng, điều tra vì sao bà ấy lại chết một cách bí ẩn như vậy.”
Huân Thanh Phong là một kẻ có tính tò mò rất cao. Cho nên hắn thường xuyên moi ra được rất nhiều thông tin vô cùng, vô cùng hay ho và thú vị từ Huân gia. Và cũng chính vì thế, Dạ Tư Hàn mới “dùng” Huân Thanh Phong vô cùng thành thạo và dùng rất tốt, rất sảng khoái.
Lưu Nhất Thanh khẽ gật đầu cảm tạ. Đoạn, hắn lấy từ trong không gian ra bốn cuốn trục, nói: “Còn đây là toàn bộ bằng chứng mà điện hạ đang thiếu. Nó cũng bao gồm cả chuyện Huân gia đang bí mật tái điều chế lại thuốc cấm đã bị hủy hàng vạn năm trước.”
Dạ Tư Hàn và Huân Thanh Phong xem xong, cả hai nhìn nhau, khẽ nhíu mày.
“Lưu huynh. Đây chẳng phải là những thông tin mà Thương Vân hội đang nắm giữ hay sao? Làm sao huynh có được nó?” Huân Thanh Phong nhìn ngay ra vấn đề.
Lưu Nhất Thanh nói: “Ta làm sao để có được nó, chuyện đó chẳng quan trọng. Bây giờ chứng cứ đã có đủ rồi. Thái tử điện hạ, chúng ta cần phải làm gì tiếp theo?”
Dạ Tư Hàn nói: “Chuyện ta quan tâm chính là thông tin này.” Hắn chỉ vào cuốn trục nói rõ chuyện Huân Vân Hề nuôi dưỡng lam anh túc ở Hỏa Thần điện và ngay cả Triển Thu Dương cũng có liên quan mật thiết tới chúng: “Ta tin vào cách đối nhân xử thế của Hỏa thần đại nhân. Lưu huynh, về phía hỏa thần điện, ta muốn có nhiều thông tin chắc chắn hơn.”
Lưu Nhất Thanh thở dài. Hắn nói: “Ta cũng đã từng có suy nghĩ như huynh. Nhưng đoàn chủ của Thương Vân hội đã hỏi ta một câu mà chính ta cũng phải suy nghĩ thật lâu. Điện hạ, nàng hỏi ta: “Người ngươi muốn hiểu rõ hiện tại là Hỏa Thần hay là Triển Thu Dương.” Đến ta cũng không thể trả lời được.”
Dạ Tư Hàn nghe câu hỏi, hắn may mắn sống lâu hơn Lưu Nhất Thanh một chút, sống trong môi trường mà người người tranh đấu đá nhau đến chết đi sống lại nhiều hơn một chút, nên cũng nhìn ra ngay: “Ý ngươi là Huân Vân Hề đã dùng chính Triển Thu Dương làm đối tượng thử nghiệm Tà Dịch Thiên Hương?”
Huân Thanh Phong nhíu mày: “Có phải là thứ trước đây đã gϊếŧ phụ thân và cả nhà ta mà Dạ biểu ca đã nói, phải không?”
Dạ Tư Hàn khẽ gật đầu, nhưng đồng thời cũng thắc mắc: “Nhưng những kẻ sử dụng chúng đều có kết cục vô cùng khó coi. Triển Hạ Dương ngươi cũng thấy rồi. Ngay cả tam tiểu cữu, ngươi cũng đã được nghe qua. Vì sao Triển Thu Dương có thể bình an vô sự được?”
Lưu Nhất Thanh hỏi: “Vậy nếu như hắn đã thành công thì sao?”
Huân Thanh Phong nhíu mày: “Không thể nào! Chính cha đệ cũng là đối tượng thí nghiệm và bọn họ cũng chết rồi. Huynh không thấy những nô ɭệ đã sử dụng chúng trước đây sao? Ta cũng đâu phải lần đầu mới thấy?”
Lưu Nhất Thanh nói: “Ban đầu, ta chỉ hơi nghi ngờ, nhưng bây giờ ta có thể chắc chắn. Hỏa căn linh của Hỏa thần kế nhiệm có thể khiến ma tính của Lam Anh Túc triệt để tiêu tan. Cho nên Triển Thu Dương mới thành công. Lam anh túc ở Hỏa thần điện theo cảm nhận của ta, nó chẳng có ma tính gì cả, hơn nữa còn có thể trồng với số lượng lớn.”
Huân Thanh Phong ở tiên tộc và nấp trong bóng tôi đã lâu, đại hội Tân Bảng Phong Thần cũng không tham gia, cho nên hắn không hề biết gì về sự hiện diện của Na Tra. Cho nên, hắn hỏi: “Sao huynh có thể khẳng định vậy?”
Lưu Nhất Thanh mỉm cười: “Tiểu thập tam nhà ta có thể dùng hỏa căn của nó hấp thụ tâm ma của người khác làm sức lực cho mình. Dựa vào điểm này, ta có thể khẳng định rằng hỏa thần rất liên quan đến chúng.”
Huân Thanh Phong còn chưa hết ngạc nhiên thì Dạ Tư Hàn đã dẩu mỏ: “Xùy! Lạc Hy thượng thần cũng thật là! Nhận một tiểu linh châu tử làm đồ đệ, cũng kiên quyết không nhận ta. Thật khiến người ta đỏ mắt.”
Huân Thanh Phong không hiểu vì sao Dạ Tư Hàn lại tiếc nuối vì không có sư phụ giống như Diệp Lạc Hy. Bởi vì sư phụ của Dạ Tư Hàn cũng là một cái đại danh đỉnh đỉnh thượng thần Lâm Túc tiên quân. Vậy mà hắn còn bất mãn hay sao?
“Ca, làm người không nên quá tham lam. Nếu không sau này làm hoàng đế, bụng sẽ to như bụng thai phụ đó.” Huân Thanh Phong mỉm cười mỉa mai.
Lưu Nhất Thanh phì cười còn Dạ Tư Hàn thì ấn đường đen thui.
Đoạn, Lưu Nhất Thanh đã hỏi Dạ Tư Hàn: “Có phải hôm nay huynh để Huân công tử đây ra mặt, là có ý muốn ta hãy vì Huân Thanh Phong mà tha mạng cho tam phòng của Huân gia?”
Dạ Tư Hàn nói: “Dù sao đó cũng là ngoại tộc của ta. Tốt hay xấu, lợi hay hại, ta cũng muốn tìm cách khiến họ quy phục để cai trị chứ không muốn đuổi tận gϊếŧ tiệt. Lưu huynh, về điểm này….”
Lưu Nhất Thanh thở dài: “Vốn dĩ là ta chỉ muốn những kẻ hại ta năm xưa trả giá đắt, càng muốn nữ nhân kia đem đầu đến tạ tội với mẫu thân ta. Nhưng nghĩ lại, diệt vong một tộc, ắt sẽ gây ra tai ương. Nhân quả cũng sẽ không tha cho hành vi của ta. Bản quân mở lượng hải hà. Chỉ cần đó là người ta không quen, chưa từng biết đều sẽ giao lại cho Huân công tử đây quản giáo cho nghiêm, còn lại….”
Ánh mắt của Lưu Nhất Thanh lạnh xuống. Huân Thanh Phong và Dạ Tư Hàn đều hiểu. Lưu Nhất Thanh chính là muốn phải gϊếŧ không tha.
“Được rồi. Huynh đừng đuổi tận diệt tuyệt là ta đã đội ơn huynh nhiều lắm rồi.” Huân Thanh Phong đỡ trán, day day ấn đường.
Sau đó, một đại kế đã được ba người họ bàn bạc xong xuôi, mục đích rất đơn giản, chính là dụ cho cái kim trong bọc tự mình lòi ra ngoài.