editor: ticp
“Anh Lâm, anh thấy chỗ này thế nào? Có cần phải sửa lại một chút số liệu không?”
“Nơi này làm sai rồi, phải là như vầy mới đúng.” Đồng Mặc tiếp nhận tài liệu, nhìn thoáng qua liền phát hiện vấn đề.
“Được được, em lập tức đi sửa!” Người nọ ngượng ngùng gãi gãi cái ót, hắn cũng mới phát hiện mình cư nhiên lại phạm phải một sai lầm cấp thấp .
Lâm Đồng Mặc là một cấp trên có trình độ, cậu có thực lực, đối xử với mọi người chân thành và dễ gần. Từ trên xuống dưới công ty đều khen không dứt miệng. Nhưng ai có thể ngờ rằng một quản lý ưu tú như cậu Lâm đây lại bị chính vợ của mình chán ghét chứ.
Ngay khi Đồng Mặc chuyên tâm đưa ra lời khuyên cho cấp dưới thì một bàn tay thon dài với khớp xương rõ ràng nắm lấy vai cậu. Nhiệt độ của người kia truyền từ lòng bàn tay rộng đến bờ vai gầy guộc của Đồng Mặc chỉ cách một lớp vải sơ mi mỏng manh.
Đồng Mặc bất giác run rẩy một chút, vừa quay đầu liền nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú vô cùng.
Đôi mắt đa tình đào hoa dường như có thể phóng điện bất cứ lúc nào, sóng mũi cao thẳng, đôi môi xinh đẹp mang theo nụ cười ấm áp.
Đây là một khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp có thể làm rung động trái tim của vô số người.
“Thần Dương?” Đồng Mặc ngạc nhiên nhìn người không có khả năng tới đây vào giờ này, “Sao cậu lại tới đây?” Anh nhớ rõ hôm nay Vu Thần Dương muốn đi theo ba hắn đi tham gia sự kiện mà.
“Anh à, ở đó chán quá, còn không bằng em tới đây học hỏi thêm từ anh.” Nụ cười Vu Thần Dương càng thêm tươi, khuôn mặt tuấn tú đó càng thêm bắt mắt.
Vu Thần Dương là con trai duy nhất của giám đốc tại công ty nơi mà Đồng Mặc đang làm, sinh ra đã là thiên chi kiêu tử, việc kế thừa công ty của cha là việc đương nhiên, vì thế hắn vừa tốt nghiệp đại học đã được cha sắp xếp đến bộ phận Đồng Mặc đang làm để hắn có thể theo vị tiền bối này học tập được đôi chút.
Mà hắn cũng là một trong những vị nam chính.
Là đàn em của chồng nữ chính, lúc đến nhà tiền bối thăm hỏi hắn đã yêu nữ chính ngay từ cái nhìn đầu tiên, từ đó bắt đầu qua lại với nữ chính sau lưng tiền bối của mình.
Nhưng hiện tại bây giờ Vu Thần Dương vẫn là hậu bối đơn thuần của Đồng Mặc, suất diễn của hắn còn chưa tới.
“Vậy à, hiện tại vừa lúc.” Đồng Mặc nói.
Tay Vu Thần Dương vẫn còn đang nắm lấy vai cậu, Đồng Mặc vốn không có thói quen tiếp xúc người khác nên đâm ra có chút không được tự nhiên. Dáng người cậu mảnh khánh, bả vai cũng hẹp hẹp, Vu Thần Dương sinh ra đã cao lớn mạnh mẽ, nắm lấy một bên đầu vai thôi mà giống như đã bao trùm cả nửa bên vai cậu. Cả người của cậu dường như đang được hắn ôm vào lòng.
Đồng Mặc cảm thấy tư thế như vậy rất kì quái, kèm theo đó là cảm giác khiến cậu thực bối rối.
Đồng Mặc hạ quyết tâm, định vươn tay kéo tay Vu Thần Dương xuống, kết quả Vu Thần Dương lại nắm chặt lấy tay cậu. Tay Vu Thần Dương so với cậu thì lớn hơn nhiều, với sức kéo như vậy cơ hồ là gắt gao bao bọc lấy bàn tay trắng nõn kia
Cảm giác quái dị trong lòng Đồng Mặc ngày càng mãnh liệt, ngay lúc cậu vừa mở miệng, Vu Thần Dương nói: “Anh, chỉ em chỗ này đi.”
Đồng Mặc nhìn theo tầm mắt của hắn, là một phần tài liệu vừa được đưa vào.
Đồng Mặc xem nhẹ một chút cảm giác quái dị trong lòng mình: Kéo tay xong cũng không mất miếng thịt nào, đều là đại nam nhân còn để ý những chuyện đó thì không thể hiểu được. Huống hồ Vu Thần Dương còn là người của nữ chính, khí thế của nam chính quả nhiên rất mạnh mẽ.
Nghĩ đến đây, Đồng Mặc cũng cảm thấy tự nhiên hơn rất nhiều, bắt đầu nghiêm túc giải thích cho Vu Thần Dương.
Nhưng Đồng Mạc lại không biết rằng Vu Thần Dương ngồi bên cạnh vẫn luôn chăm chú nhìn vào đôi môi không ngừng khép mở kia của cậu, bàn tay to đang bao lấy tay của cậu đang liều mạng khắc chế đến mức nổi gân xanh, và Vu Thần Dương biết rõ rằng mãnh thú trong lòng mình đang cố gắng khắc chế du͙© vọиɠ tà ác như thế nào.
“Anh, em đi ra ngoài một chút.” Vu Thần Dương sợ mình ở lâu thêm chút sẽ thật sự xảy ra chuyện nên đột ngột đứng dậy, vội vàng ngắt lời Đồng Mặc, bước ra ngoài.
Đồng Mặc sửng sốt trước sự đột nhiên này, nhìn bóng dáng hoảng hốt của Vu Thần Dương, chỉ cho rằng hắn đang có việc gì gấp , vì vậy cậu đưa mắt nhìn lại, tiếp tục nghiên cứu tài liệu trước mắt.
……
Vu Thần Dương vội vàng đi vào phòng WC. Hắn vừa rồi thật sự nhịn không được, suýt chút nữa đã xấu mặt trước Đồng Mặc.
Hắn khó nhịn thở ra một hơi, tiếng thở dốc khàn khàn cực kỳ gợi cảm. Hắn dựa vào vách ngăn đứng hồi lâu, cuối cùng vẫn nhận mệnh duỗi tay kéo khóa quần xuống, móc ra côn ŧᏂịŧ cứng rắn thô dài sớm đã khó nhịn phun đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra.
Đôi tay thon dài xinh đẹp vuốt ve côn ŧᏂịŧ nặng trĩu đáng sợ, Vu Thần Dương nhắm mắt lại, khuôn mặt tuấn tú của Đồng Mặc cứ như vậy hiện lên trong đầu.
Nhưng Vu Thần Dương chỉ cảm thấy Đồng Mặc thật da^ʍ! Cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn kia, màu sắc mê người, ngay cả đầu lưỡi đỏ tươi kia cũng rất mê người!
“Dâʍ đãиɠ… A...Đồng Đồng…” Vu Thần Dương rêи ɾỉ, đôi tay nhanh chóng vuốt ve côn ŧᏂịŧ, “Thật mẹ nó da^ʍ…… cái miệng mềm như vậy… nhỏ như vậy, sau này chồng nhất định sẽ cho em ăn thật nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙!… Đĩ nhỏ!”
Trong đầu Vu Thần Dương, Đồng Mặc đang trần như nhộng nằm bên dưới người hắn, hai chân tuyết trắng mở ra làm lộ tiểu huyệt đang mời hắn tàn nhẫn đâm vào!
“Mẹ nó! Lớn lên da^ʍ như vậy khẳng định mỗi ngày đều muốn côn ŧᏂịŧ đút vào vào huyệt!” Vu Thần Dương hung hăng mắng, trên tay dùng sức cọ xát, “Nhất định về sau chồng sẽ... ân… nhất định sẽ thao em đến mức mang thai con của chồng!… Phạt vợ vì đã câu dẫn chồng...ha……”
Vu Thần Dương một bên mắng những lời không sạch sẽ một bên nhanh chóng vuốt cây côn ŧᏂịŧ to dài dữ tợn, trong đầu hắn không biết đã bao nhiêu lần nhớ đến Đồng Mặc.
Kɧoáı ©ảʍ đến không ngừng nghỉ, tại cái vuốt cuối cùng, qυყ đầυ mẫm cảm của côn ŧᏂịŧ cuối cùng đã mở, phun ra một cổ tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặt sền sệt.
“Ân!… Bắn! Toàn bộ đều bằn cho Đồng Đồng của chồng!!”
Vu Thần Dương trong tưởng tượng hung hăng nhét côn ŧᏂịŧ vào cái miệng phấn nộn kia của Đồng Mặc, đút cho cậu một miệng đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙.