Sơn Hà Chẩm

Chương 128

Tin tức Sở Lâm Dương và Tống Thế Lan phát động gần như là cùng nhau đến, lúc nhận được tin tức, Sở Du có chút kinh ngạc.

Nàng vốn cho rằng Sở Lâm Dương sẽ không đếm xỉa gì đến chuyện này, lại không nghĩ rằng lần này Sở Lâm Dương lại phát động theo, nàng nhận được tin liền đi tìm Vệ Uẩn, Vệ Uẩn đang xem bàn cát, cùng Tần Thời Nguyệt thương lượng về chuyện bố trí canh phòng.

Bây giờ Triệu Nguyệt muốn tới đánh Vệ Uẩn thì tất nhiên sẽ đến từ Hoài Thành, cho nên Vệ Uẩn đã sớm mang theo đám người Sở Du và Tần Thời Nguyệt tới Hoài Thành chuẩn bị. Lúc Sở Du đi vào, Vệ Uẩn và Tần Thời Nguyệt nghe được động tĩnh thì đồng thời ngẩng đầu lên, trông thấy thư tín trong tay Sở Du, Tần Thời Nguyệt khom người nói: “Mạt tướng đi ra ngoài trước.”

Vệ Uẩn gật đầu rồi nhìn về phía Sở Du nói: “Sao vậy?”

“Huynh trưởng ta phát động rồi.”

Vệ Uẩn đáp lời: “Ta đã biết.”

“Chàng đã sớm biết?”

“Lúc huynh ấy đi đã để lộ ý này với ta.”

“Nhưng đại tẩu và mẫu thân ta…”

Sở Du có chút do dự, Vệ Uẩn bưng trà cho nàng: “Làm thông giọng trước đã.”

Sở Du bưng trà uống, nghe Vệ Uẩn tiếp tục nói: “Bây giờ Tạ gia đã chia thành hai phái, Tạ Thái phó mang người rời khỏi Tạ gia, trong đó bao gồm người trong họ của đại tẩu và mẫu thân nàng, và người trong họ của Ngũ tẩu.”

Sau khi Tạ Cửu trở về Tạ gia thì đã tái giá một lần, một năm trước hòa ly, quay về Tạ gia, sau đó để tóc tu hành mà đi vào đạo quán. Vệ Uẩn còn gọi nàng ta là Ngũ tẩu, có lẽ là còn nhớ tình nghĩa đã qua.

Sở Du lấy lại tinh thần, hồi lâu sau, nàng nhíu mày: “Tạ gia… cố chấp với huyết mạch hoàng thất như vậy?”

“Tạ Thượng thư cống hiến cho Triệu thị cả một đời, dù cho Triệu Nguyệt lâm vào hoàn cảnh khó khăn, lúc Lý thị chăm sóc ông ta, ông ta vẫn không quên ủng hộ Triệu Nguyệt, nàng cảm thấy thế nào?”

Huyết thống đối với rất nhiều người trong thiên hạ này mà nói là rất quan trọng, Sở Du thở dài, có chút bất đắc dĩ: “Trận này thật sự phải đánh?”

“Không phải là ta muốn đánh,” Vệ Uẩn bình tĩnh nói: “Đại quân của Triệu Nguyệt chẳng mấy chốc nữa là đến rồi.”

Bởi vì dự đoán được hành động của Triệu Nguyệt, Vệ Uẩn đã làm xong tất cả các công tác chuẩn bị, nhưng mà mọi thứ thực sự tới rất bất ngờ.

Quân đội tiên phong của Triệu Nguyệt công thành vào nửa đêm, trong đêm Sở Du chỉ nghe thấy tiếng chém gϊếŧ, nàng mơ màng mở to mắt, Vệ Uẩn đè nàng lại, cúi đầu hôn trán nàng một cái rồi nói: “Ngủ tiếp, bình minh sẽ đến.”

Nói xong Sở Du liền cảm thấy người bên cạnh đứng dậy rút kiếm ra ngoài, lúc đi ra ngoài còn cố gắng thả nhẹ động tác, giống như là sợ đánh thức nàng.

Sở Du nghe tiếng chém gϊếŧ bên ngoài, nghĩ đến dáng vẻ của Vệ Uẩn, có lẽ là hắn có sự tự tin nên mới dám nói như vậy với nàng, nàng vẫn còn cảm thấy có chút buồn ngủ, liền dứt khoát nằm xuống, ngủ một giấc đến hừng đông. Chờ tới sáng ngày hôm sau khi nàng thức dậy, bên ngoài ngược lại không có tin tức gì, Vãn Nguyệt mặc quần áo cho Sở Du, Trường Nguyệt ở một bên bưng chậu nước, Sở Du có chút khó hiểu nói: “Sao bên ngoài không có tiếng gì nữa? Đánh xong rồi?”

“Chưa đâu,” Trường Nguyệt cười nói: “Bọn chúng công thành lúc nửa đêm đều không có tiến triển gì, bây giờ đang ở bên ngoài khiêu chiến, muốn để vương gia ra ngoài nghênh địch đấy.”

“Ồ?”

Sở Du cười lên: “Cái này là có ý gì?”

“Có điều, nghe nói đối phương mắng khó nghe, ta nghe Vệ Hạ nói, còn mắng nữa thì sợ là vương gia sẽ thật sự ra ngoài thành nghênh chiến.”

“Hửm?”

Lần này Sở Du hơi kinh ngạc, với tính ổn định của Vệ Uẩn thì có thể bị chửi đến mức xuất chiến?

Sở Du nhíu mày: “Bọn chúng mắng cái gì?”

Vãn Nguyệt trừng Trường Nguyệt một cái, trên mặt Trường Nguyệt để lộ ra một chút xấu hổ, nàng ấy quay đầu nói: “Chính là rất khó nghe.”

Sở Du không lên tiếng, nàng để Vãn Nguyệt thắt đai lưng xong thì mang theo kiếm đi về phía thành lầu. Vừa ra ngoài, nàng trông thấy Ngụy Thanh Bình trong tay ôm đàn, kiếm giắt bên hông. Nàng hơi kinh ngạc, cung kính nói: “Sao Quận chúa lại ở đây?”

“Bây giờ bọn họ đã lên chiến trường,” Ngụy Thanh Bình nói đến mức có chút xấu hổ, nhưng vẫn thản nhiên nói: “Ta đi trợ uy cho bọn họ.”

Nói là “bọn họ”, nhưng Sở Du lại biết, quan trọng nhất chỉ có một mình Tần Thời Nguyệt kia mà thôi. Nàng không có vạch trần lời nói của Ngụy Thanh Bình, chỉ nói: “Vậy ta đi cùng với quận chúa.”

Hai người bọn tán gẫu đi tới thành lầu, Sở Du mới vừa xuất hiện, binh sĩ nhìn về phía nàng, trong mắt mang theo chút vẻ khác thường. Vẻ mặt Sở Du bình tĩnh, nàng đi thẳng đến cổng thành, đi được một nửa đã bị Vệ Hạ vội vàng chạy xuống ngăn lại: “Đại phu nhân, sao người lại tới đây?”

“Ta không thể tới?”

Sở Du bình tĩnh cười, trong lòng Vệ Hạ căng lên, khó nhọc nói: “Bây giờ chiến sự đã ngừng, vương gia bảo người nên đi nghỉ ngơi, người không cần…”

“Tránh ra.”

Giọng nói Sở Du bình thản, Vệ Hạ ngẩn người, Sở Du nâng mí mắt lên: “Bọn chúng có thể mắng cái gì, ta đều đoán được, đừng để ta nói lần thứ hai.”

Lời nói vừa ra, Vệ Hạ là người thức thời, nhắm mắt rụt đầu tránh đi.

Sở Du dẫn Ngụy Thanh Bình nhấc váy đi lên thành lầu, mới vừa đi tới trên cổng thành đã nghe người phía dưới hô hào mắng: “Vệ Uẩn, đáng tiếc là sáu tẩu tẩu của ngươi đều không ở lại, nếu không thì ngươi hưởng phúc rồi. Có điều bây giờ cũng không tệ nha, bây giờ giữ lại hai người, nghe nói Sở Du kia vẫn còn non đấy, đêm tân hôn buông xuống, ca ca ngươi liền chết, ngươi cũng coi như là giúp ca ca ngươi việc lớn rồi!”

“Đúng vậy đó.”

Một đại tướng cưỡi ngựa ở trước trận khác phụ họa: “Năm đó ta từng gặp Sở Du này, dáng người đầy đặn dung mạo diễm lệ, chắc hẳn là cùng tiểu thúc nàng ta hàng đêm vui vẻ, rất ướŧ áŧ nha. Ngươi xem Vệ Hầu gia nãy giờ không nói gì, có phải là ngầm thừa nhận rồi không?”

Lời này vừa ra, đám người cười to một trận, Ngụy Thanh Bình nhíu mày, lạnh lùng nói ra một câu: “Bẩn.”

Mà tướng sĩ đứng trên thành lầu đều siết chặt vũ khí trong tay, Vệ Thu có chút không nhịn được nói: “Vương gia, mạt tướng xin chiến!”

Vệ Uẩn không nói lời nào, bàn tay thu trong tay áo của hắn nắm thành quả đấm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tình thế trên chiến trường, bình tĩnh nói: “Không cho phép.”

Phía dưới vẫn là lời nói ô uế, Sở Du và Ngụy Thanh Bình đi đến trước mặt Vệ Uẩn, bên cạnh đều là tiếng hành lễ cung kính, Vệ Uẩn ngẩng đầu lên, trông thấy hai nữ tử, hắn kiềm chế tâm tình nói: “Các nàng đi về trước đi.”

“Ta về làm gì?”

Sở Du cười khẽ, Vệ Uẩn rõ ràng đã mang theo lửa giận, hắn siết quả đấm nói: “Chờ lát nữa Thẩm Hựu tới, ta làm thịt những người này.”

“Vương gia không cần phải nổi giận,” Sở Du giơ tay lên, quỳ một chân xuống, hai tay chắp lại hướng về phía trước, vẻ mặt bình tĩnh: “Mạt tướng xin chiến.”

Vệ Uẩn không lên tiếng, phía dưới càng mắng càng khó nghe, Sở Du bình tĩnh nói: “Chỉ là giao đấu mấy hiệp với tướng quan kia, vương gia không cần phải lo lắng.”

Vệ Uẩn lẳng lặng nhìn nàng, vẻ mặt nàng thản nhiên thong dong, dường như bên dưới không làm ảnh hưởng đến nàng chút nào, trong lòng Vệ Uẩn đã bình tĩnh hơn rất nhiều, sau một hồi, hắn rốt cuộc nói: “Đợi thêm một khắc nữa.”

Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn về phía trước: “Đợi thêm một khắc đồng hồ, có lẽ Thẩm Hựu sẽ đến thôi.”

Sở Du gật đầu, nàng đứng bên cạnh Vệ Uẩn, nàng vừa xuất hiện, phía dưới càng ồn ào hơn. Một khắc trôi qua rất nhanh, Vệ Uẩn đột nhiên đứng dậy rồi đi xuống dưới. Sở Du ngẩn người, sau đó sốt ruột đi theo phía sau nói: “Vương gia!”

“Ta tự tay đi làm thịt bọn chúng.”

Vệ Uẩn vội vã đi xuống cầu thang, Sở Du kéo hắn lại, buồn cười nói: “Thân phận chàng bây giờ còn chấp nhặt với bọn chúng? Chàng còn phải chỉ huy đại quân, ở trên thành lầu mà nhìn, để ta đi.”

“Nhưng mà…”

“Ta đi!”

Sở Du nâng cao giọng, giải quyết dứt khoát, Ngụy Thanh Bình bình tĩnh nói: “Ta cũng đi.”

Vệ Uẩn mím môi, rốt cuộc nói: “Thời Nguyệt, đi theo.”

Nói xong, hắn quay người đi lên thành lầu, trở lại vị trí cũ.

Chưa được một lúc, cửa thành chậm rãi mở ra, Vệ Uẩn trông thấy hai nữ tử áo trắng cưỡi ngựa song song đi ra, tình hình trong nháy mắt sôi trào lên, Triệu Quân cười to: “Để hai nữ nhân tới, quân của Vệ gia không còn người nữa sao?”

“Nếu như nữ nhân cũng đánh không lại,” Ngụy Thanh Bình lạnh giọng nói: “Sợ rằng các ngươi mới là người mất mặt.”

“Khẩu khí thật là lớn!”

Người cầm đầu cả giận nói: “Lại xưng tên ra!”

“Vệ thị Sở Du.”

“Ngụy thị Thanh Bình.”

“Nghênh chiến!”

Đang nói chuyện, hai người cưỡi ngựa lao đi, rút kiếm ra, hiện lên xu thế bao vây, vọt thẳng về phía ba vị đại tướng lên tiếng ở giữa.

Ba vị đại tướng kia có một người xách đao, một người cầm chùy, một người cầm trường thương uy phong lẫm liệt, thấy hai nữ tử đến từ hai bên, bọn họ hét lớn rồi vọt tới.

Hai người trong số đó tấn công về phía Sở Du, một người khác đâm về phía Ngụy Thanh Bình, Tần Thời Nguyệt lẳng lặng ở một bên mà nhìn, chờ đợi ra tay bất cứ lúc nào.

Nhưng mà hai nữ tử kia lấy hai chọi ba, lại không bị rớt lại một chút nào, Ngụy Thanh Bình và Sở Du đều đi đường nhẹ nhàng linh hoạt, đánh hai hiệp, ngay cả góc áo của các nàng đối phương cũng không chạm vào được.

Vệ Uẩn ở chỗ cao lẳng lặng nhìn, Vệ Hạ có chút nóng nảy, trách cứ: “Tần tướng quân này có chuyện gì vậy, chỉ nhìn bọn họ đánh, còn không ra tay?”

“Không cần.” Vệ Uẩn bình tĩnh mở miệng, Vệ Hạ quay đầu, hơi có chút oán giận nói: “Vương gia, Đại phu nhân là thân thiên kim, nếu như bị những tên lỗ mãng này làm tổn thương tới, đến lúc đó người đau lòng còn không phải là người.”

Nghe thấy lời này, Vệ Uẩn liếc mắt nhìn Vệ Hạ một cái: “Ngươi cũng quá xem thường nàng rồi.”

Đang lúc nói chuyện, tất cả mọi người liền nghe Sở Du hét lớn một tiếng, đột nhiên phản thủ làm công, chợt bổ ngang về phía nam nhân xách đao kia!

Một kiếm của nàng có xu thế cực mạnh mẽ, như Thái Sơn nghiêng xuống, làm cho bàn tay cầm đao của đại hán kia trong nháy mắt run lên.

Nhưng mà Sở Du lại không ngừng lại, trường kiếm trong tay nàng mạnh mẽ như sấm, vừa hung ác vừa nhanh, mà Ngụy Thanh Bình cũng đồng thời gia nhập vào, kiếm của Sở Du chém tàn nhẫn, kiếm của Ngụy Thanh Bình thì vừa nhanh vừa luồn vào. Mà những đại hán này vốn mang vũ khí hạng nặng, vừa bắt đầu mấy hiệp đã tiêu hao thể lực, bây giờ nào có chịu được sự giày vò như vậy?

Tới lui chưa tới ba mươi chiêu thì nghe thấy tiếng hét to vang lên trên trận, lại là Sở Du dùng một nhát chém xuống đầu của đại tướng cầm đao, nàng chợt vung một cái, vững vàng rơi trên ngựa của mình.

Máu tươi bắn lên mặt Sở Du, áo trắng của nữ tử bay phần phật trên chiến trường, giống như cánh bướm nhảy múa, giống như chim hạc bay lên, bên trong sự ưu nhã nhiễm thêm một chút màu máu, người nhìn thấy mà cảm xúc bành trướng.

Vệ Uẩn không tự chủ được mà đứng dậy, tay vịn vào bên cạnh tường thành, nhìn vẻ mặt nữ tử kia đường hoàng, mắt sắc như sao, một cái ngửa đầu, một cái cong mày đều mang theo sự hấp dẫn làm lòng người chấn động.

Đại hán cuối cùng ngã xuống, mũi chân Sở Du điểm một cái, cùng Ngụy Thanh Bình một trước một sau quay về trên ngựa.

“Còn có vị anh hùng nào,” Sở Du rút kiếm đứng trên ngựa, đưa tay lau máu trên mặt, nàng nâng cao giọng: “Dám cùng Sở Du chiến một trận!”

Vừa dứt lời, nhiệt huyết của tất cả tướng sĩ trong Vệ quân sôi trào, bọn họ theo sau lưng, giơ vũ khí trong tay lên, cùng nhau hô to: “Chiến! Chiến! Chiến!”

Sở Du ở dưới ánh nắng chói chang, nhìn ngàn người vạn quân này, cảm thấy gió cuốn tinh lực mà đến, trong ánh nắng ban trưa bốc lên mùi ngai ngái.

Nàng quay đầu, nhìn Ngụy Thanh Bình với vẻ mặt bình tĩnh, nàng không nhịn được mà cười.

“Muội biết không,” Giọng nói của nàng không lớn, Ngụy Thanh Bình lại nghe thấy rõ ràng: “Năm năm trước lúc ta thủ ở Phượng Lăng, bên người thường mang theo một vò rượu, rượu mạnh rửa kiếm, không thể thích hợp hơn.”

Ngụy Thanh Bình nghe vậy thì suy nghĩ một chút rồi chân thành nói: “Không mang theo rượu, đáng tiếc.”

Sở Du cao giọng cười ra tiếng, lúc này, một giọng nói từ phía trước truyền đến, bình tĩnh lại lạnh lùng.

“Tả tiên phong Thẩm Hựu, đến đây muốn xin Sở Đại phu nhân chỉ bảo.”

Giọng nói của Sở Du im bặt đi, nàng quay đầu lại, trông thấy khuôn mặt xen giữa người Bắc Địch và người Đại Sở.

Một lát sau, nàng nhẹ nhàng cười một tiếng: “Thẩm tướng quân, ta đợi ngài, đã đợi rất lâu rồi.”