Một đêm đó rất dài.
Trong trí nhớ của Sở Du, bọn họ dường như không kiêng nể gì cả mà làm một lần lại một lần. Vào lúc sự sung sướиɠ nhất đến, bọn họ sẽ gắt gao ôm lấy nhau.
Đây là phương thức biểu đạt tình yêu nguyên thủy nhất của loài người, nếu như ngươi yêu người này, ngươi sẽ muốn dốc sức cùng hắn đan xen dung hòa vào nhau, ngươi sẽ bất chấp mọi thứ mà cố gắng tiếp nhận hắn, quấn lấy hắn.
Sở Du chậm rãi nói với cho hắn biết về chuyện đời trước, mỗi một chuyện, mọi thứ nàng nhớ được, nàng đều nói rất kỹ càng.
“Cho nên đời trước, nàng không gả cho ca ca ta.”
“Ừm.” Sở Du ôm lấy hắn, nhỏ giọng mở miệng: “Khi đó chắc chắn là chàng rất ghét ta nhỉ.”
“Sau này lúc gặp chàng,” Sở Du có chút xấu hổ: “Chàng cũng thật hung dữ.”
Vệ Uẩn trầm giọng cười lên, Sở Du nhíu mày: “Chàng cười cái gì?”
“Nghe thấy nàng nói ta bắt nạt nàng,” Vệ Uẩn thở dài, hắn lật người lại, bình thản nhìn nóc giường, một tay gối sau đầu, hắn cười nói: “Ta cảm thấy, đại thù đến báo, cũng coi như là vui mừng.”
“Đại thù gì?”
Sở Du dùng tay chống đầu mình, nghiêng người nhìn hắn, Vệ Uẩn nghênh đón ánh mắt nàng, lại cười nói: “Đời này nàng luôn bắt nạt ta, ta lại không thể bắt nạt nàng, ngẫm lại thì hóa ra là đời trước từng bắt nạt, trong lòng cũng dễ chịu hơn rất nhiều.”
Nghe được lời này, Sở Du dùng tay đẩy hắn, mất hứng nói: “Này, chàng to gan rồi.”
“Không lớn không lớn,” Vệ Uẩn vội vàng cầm tay nàng, cúi đầu hôn một cái: “Đại phu nhân ở trước mặt, ta nhát gan vô cùng.”
“Vệ Hoài Du,” Sở Du nhìn hắn, ung dung nói: “Không nhìn ra, chàng rất biết co biết duỗi đấy.”
Vệ Uẩn cười: “Đó là do phu nhân dạy rất tốt.”
Sở Du nhất thời không tiếp lời được, nàng hồi lâu nghĩ không rõ, người Vệ gia dường như ai ai cũng chính trực, thà chết không chịu phục, làm sao lại lòi ra một Vệ Uẩn ranh mãnh quỷ quái vậy.
Nàng suy tư một lát, Vệ Uẩn nhẹ nhàng dựa đầu ở trước ngực nàng, dịu dàng lên tiếng: “A Du.”
“Hửm?”
“Ta vốn còn suy nghĩ, tối nay trở về, ta nên chịu đựng thế nào.”
Sở Du không lên tiếng, nàng đưa tay vuốt sợi tóc của hắn, nghe hắn nói: “Nhưng cũng may, nàng đã giữ ta lại.”
Sở Du nghe hắn nói thì mím môi, cuối cùng nói: “Nghe thấy lời của ta và Cố Sở Sinh, chàng không cảm thấy hoang đường sao?”
“Có gì mà hoang đường?”
“Một người lại có thể đã sống qua một đời, không hoang đường sao?”
Vệ Uẩn im lặng một lát, rốt cuộc nói: “Thật ra những việc này sớm đã có báo hiệu trước, không phải sao?”
Nói xong, hắn vươn tay, vòng lấy nàng: “Từ lúc nàng gả vào Vệ gia, dự báo được tai họa của Vệ gia, lại đến sau này, nàng chỉ lớn hơn ta một tuổi nhưng ta lại luôn cảm thấy ở trước mặt nàng, mình giống như một đứa trẻ. Nhiều năm như vậy ta vẫn luôn đuổi theo nàng, ta vẫn hy vọng, ở trước mặt nàng, ta có thể đừng mãi mãi giống như đứa trẻ, nhiều khi ta đều nghĩ, nàng đến cùng là đã trải qua những gì mới có thể như ngày hôm nay, một cô nương chỉ mới hai mươi mốt tuổi, trong lòng lại có nhiều vết thương như vậy.”
Hắn giơ tay lên, phủ lên vị trí tim nàng, hắn nhìn nàng, vẻ mặt không có một chút du͙© vọиɠ nào: “Sau đó nữa ở trên giường, nàng hiểu rõ hơn ta quá nhiều, nhưng nàng rõ ràng là chỉ từng ở cùng ta. Ta cũng từng nghĩ là vì sao, nhưng nàng không nói với ta, ta sẽ không đi tìm hiểu. Cho nên lúc nghe được, ta không cảm thấy hoang đường, ta chỉ cảm thấy, quả thật là như vậy.”
“Chàng không để ý sao?”
“Ta nên để ý cái gì?”
Sở Du nhếch môi cười: “Ta già rồi, ta từng gả cho người khác.”
Vệ Uẩn dựa vào nàng, giọng nói dịu dàng: “Ta không để ý, ta chỉ là đau lòng cho nàng, thích nàng, lấy làm tiếc cho nàng.”
“Đau lòng vì nàng đã đi trên con đường khó khăn như vậy, thích nàng cho đến bây giờ vẫn còn tấm lòng son đó, tiếc nuối vì trên con đường đó, ta không thể đi cùng nàng.”
Sở Du nghe xong, buông tay xuống, nàng dựa vào trong ngực hắn, không nói tiếng nào.
Trời mưa cả đêm, lúc Sở Du thức dậy, trời đã sáng rồi. Nàng uể oải gọi người vào, Vãn Nguyệt và Trường Nguyệt không có biểu cảm gì mà thu dọn trong phòng, chờ lúc Trường Nguyệt đi bưng nước, Vãn Nguyệt tiến lên, nhỏ giọng nói: “Phu nhân, hôm qua, vương gia ngủ lại rồi?”
“Ừm,” Sở Du bình tĩnh nói: “Làm sao?”
Vãn Nguyệt mím môi, nhẫn nhịn hồi lâu, rốt cuộc cũng nói: “Hừng đông vương gia mới đi.”
“Ừm.” Sở Du gật đầu, thật sự cũng không bất ngờ. Vãn Nguyệt tiến lên, lo lắng nói: “Phu nhân, nếu để cho lão phu nhân biết được…”
“Vậy thì như thế nào?” Sở Du giương mắt, Vãn Nguyệt ngẩn người, Sở Du bình tĩnh nói: “Biết thì biết thôi, ta lại sợ cái gì?”
Vãn Nguyệt im lặng một lát, rốt cuộc nói: “Nếu phu nhân đã đưa ra quyết định, nô tỳ cũng không nhiều lời nữa.”
Sở Du nghe nghe sự tức giận trong giọng nói của Vãn Nguyệt, nàng không nhịn được cười, quay đầu nhìn nàng ấy: “Thế nào, tức giận rồi?”
“Phu nhân đây là lấy danh dự của mình ra để đùa.”
“Danh dự?” Sở Du cười khẽ: “Ngươi cho rằng ta để ý đến danh dự?”
Nếu như để ý danh dự thì năm đó nào có làm ra chuyện đào hôn chạy trốn?
Vãn Nguyệt ngẩn người, một lát sau, nàng ấy xoay người dập đầu nói: “Vãn Nguyệt nghe theo phu nhân.”
“Sao ngươi lại khách sáo như vậy?” Sở Du đưa tay sờ lên đầu nàng ấy: “Dậy đi.”
Sau khi rửa mặt chải đầu, Sở Du đi ra khỏi phòng, đến đại sảnh cùng mọi người dùng bữa sáng.
Vừa mới vào cửa, nàng đã nhìn thấy Vệ Uẩn ngồi ở bàn, hắn đang cùng Liễu Tuyết Dương nói chuyện, thấy Sở Du tới, hắn ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo ý cười tươi đẹp không che giấu được.
Sở Du cười cười, hành lễ với Liễu Tuyết Dương, lại cùng Vương Lam và Tưởng Thuần vấn an, sau đó mới ngồi xuống. Tưởng Thuần nhìn Sở Du, gắp đồ ăn cho nàng rồi nói: “Hôm nay trông A Du có chút khác biệt với ngày thường, sáng rực, sợ là có chuyện vui.”
“Cũng không phải chuyện vui cho lắm,” Sở Du dịu dàng nói: “Chỉ là hôm nay thấy sắc trời tốt, tâm tình cũng tốt thôi.”
Tưởng Thuần cười không nói chuyện, nàng ấy ngẩng đầu nhìn Vệ Uẩn rồi lắc đầu, lại là dáng vẻ có chút bất đắc dĩ.
Chờ ăn xong, Vệ Uẩn ngẩng đầu nhìn về phía Sở Du, nói với nàng: “Hôm nay tẩu tẩu có muốn đi tiễn khách không?”
“Hôm nay đa số khách khứa đều sẽ rời đi.” Sở Du cười quay đầu nhìn về phía Tưởng Thuần ngồi quỳ chân bên cạnh, trong vẻ mặt mang theo sự trêu học: “Không biết A Thuần có muốn đi cùng chúng ta không?”
“Các muội đi tốt hơn,” Vẻ mặt Tưởng Thuần bình tĩnh: “Lại có liên quan gì đến ta?”
Sở Du cười vỗ tay, ngẩng đầu nhìn về phía Vệ Uẩn: “Được, vương gia, chúng ta đi. Hôm nay Tống thế tử cũng muốn đi, chúng ta đi tiễn đi.”
Vẻ mặt Tưởng Thuần bình tĩnh, Vệ Uẩn cười có chút bất đắc dĩ, hắn đứng dậy chào tạm biệt Liễu Tuyết Dương, sau đó đi theo Sở Du ra khỏi phòng.
Sở Du đi rất nhẹ nhàng, trông tâm tình không tệ, Vệ Uẩn đưa tay giữ chặt nàng, dịu dàng nói: “Đừng hấp tấp, cẩn thận ngã.”
“Ta lớn như vậy rồi,” Sở Du giương mắt nhìn hắn: “Sao lại ngã được?”
Vệ Uẩn cười nhìn nàng: “Ta mượn cớ kéo nàng, nàng thấy được không?”
“Ta cảm thấy được.”
Sở Du gật đầu, cho hắn kéo, ngược lại cũng không rút tay.
Vệ Uẩn mím môi không nói gì, dắt người lên xe ngựa, hắn mới nhớ tới: “Nàng nói xem Nhị tẩu sẽ đến tiễn người chứ?”
“Biết vì sao tỷ ấy không tới không/”
Sở Du chống cằm: “Bởi vì Tống thế tử sẽ đi tìm tỷ ấy chứ sao.”
Vệ Uẩn ngẩn người, một lát sau, hắn thở dài nói: “Những nữ nhân các nàng, tâm tư thật sự làm cho người ta khó mà đoán được.”
Hai người nói chuyện, Tưởng Thuần nói chuyện với Liễu Tuyết Dương một lát rồi cùng Vương Lam rời khỏi phòng. Mới vừa đi đến hành lang, nàng ấy nghe thấy một tiếng gọi khẽ: “Nhị phu nhân.”
Tưởng Thuần quay đầu, trông thấy thanh niên mặc áo xanh ở cuối hành lang, hắn khoác áo choàng cổ lông chồn, trên đầu mang theo phát quan, nụ cười nhàn nhạt dịu dàng, giống như ánh nắng ngày mùa thu, tươi đẹp lại không chói lọi.
Tưởng Thuần bình tĩnh nhìn hắn một lát, cuối cùng mới cúi đầu, cung kính hữu lễ nói: “Tống thế tử.”
Tống Thế Lan đi đến trước người Tưởng Thuần, lẳng lặng đánh giá Tưởng Thuần một lát, rất lâu sau, hắn rốt cuộc mới nói: “Ta phải đi rồi.”
“Ừm.” Tưởng Thuần đáp lời, cũng không nhiều lời, Tống Thế Lan nhìn nàng, chậm rãi cười.
“Năm đó ta nói với Nhị phu nhân rằng ta phải đi rồi, Nhị phu nhân hành lễ với ta, chúc ta một đường bình an. Bây giờ ta nói với Nhị phu nhân là ta phải đi rồi, Nhị phu nhân đáp lại ta một tiếng ‘Ừm’, có phải là không nỡ hay không?”
“Ngài nói đùa rồi.” Giọng nói Tưởng Thuần bình thản: “Nếu như ngài không có chuyện gì, ta đi về chăm sóc Lăng Xuân trước.”
“Nhị phu nhân,” Tống Thế Lan bỗng nhiên mở miệng gọi nàng lại, Tưởng Thuần nhíu mày giương mắt, đập vào mắt lại là khuôn mặt chứa ý cười của thanh niên: “Bây giờ tại hạ hai mươi bảy tuổi rồi.”
“Thế tử nói với ta chuyện này để làm gì?”
“Nếu ta còn không thành hôn nữa, sợ là sẽ khiến người trong thiên hạ chê cười.”
“Chuyện này cũng không quá liên quan đến ta.”
“Nhị phu nhân,” Hắn giơ tay lên, nhẹ nhàng cầm tay Tưởng Thuần. Tưởng Thuần khẽ run lên, muốn rút tay lại, Tống Thế Lan lại bỗng nhiên dùng sức, nắm chặt lấy nàng.
“Ta đợi nàng thêm một năm,” Nói xong, Tống Thế Lan ngẩng đầu lên, trên mặt hắn mang ý cười, trong mắt lại tràn đầy vẻ cay đắng: “Sự chờ đợi của con người luôn có giới hạn, nếu không đợi được nữa,” Hắn khàn giọng lên tiếng: “Ta có thể sẽ không chờ nổi nữa.”
Tưởng Thuần bị hắn nắm tay, rất lâu sau, nàng chậm rãi mở miệng, trong giọng nói mang theo vẻ khàn khàn: “Nếu như không chờ được, vậy thì không chờ nữa.”
“Thế tử,” Nàng nở nụ cười khổ: “A Thúc đối với ta rất tốt.”
“Ta đối với nàng, càng tốt hơn hắn.”
“Ngươi không hiểu,” Tưởng Thuần lắc đầu: “Huynh ấy chưa từng phụ ta, ta không thể bạc bẽo với huynh ấy.”
“Nhưng hắn đã chết rồi.”
Tống Thế Lan dùng sức lực cầm tay nàng: “Không phải là nàng bạc bẽo với hắn, là thế gian này bạc bẽo với hắn! Không có ai muốn vì cái chết của ai mà chôn vùi cả đời! Cho dù nàng trông coi sống như quả phụ, hắn cũng sẽ không sống lại, nàng hiểu không?!”
Tưởng Thuần không lên tiếng, vẻ mặt nàng có chút tái nhợt, Tống Thế Lan tới gần nàng, lạnh giọng: “Tưởng Thuần, nếu như ta là hắn, trong lòng ta có nàng, trông thấy nàng sống như vậy, ta chết đi cũng không thể an giấc. Chúng ta thân là võ tướng, sống chém gϊếŧ nửa đời chính là muốn cầu cho các nàng sống tốt, sống an ổn, dùng mạng chôn nơi chiến trường, cuối cùng chính là đổi lấy việc nàng giẫm đạp chính mình như vậy sao?”
“Thế tử…” Giọng nói Tưởng Thuần run rẩy: “Ngài buông tay!”
Tống Thế Lan không lên tiếng, hắn nhìn nàng chằm chằm, sau một hồi, hắn cười khẽ một tiếng. Hắn buông nàng ra, bình tĩnh nhìn nàng: “Một năm.”
Trong giọng nói của hắn mang theo sự lạnh lùng: “Một năm, nàng không gả cho ta, ta sẽ cầu hôn Ngụy Thanh Bình.”
Nói xong, hắn quay người rời đi, thân thể Tưởng Thuần run rẩy, nàng cầm lấy tay mình. Nàng cắn chặt môi, nhắm mắt lại.
Mà Sở Du và Vệ Uẩn ở trong xe ngựa chơi được nửa ván cờ thì đã tới trước cổng thành.
Bọn họ giống như lúc nghênh đón khách quý, đưa tiễn từng người rời đi.
Đợi đến lúc chạng vạng tối, Sở Du trông thấy xe ngựa của Cố Sở Sinh từ xa xa mà đến, xe ngựa của hắn ta dừng trước người nàng, hắn ta cuốn rèm lên, lẳng lặng nhìn về phía Sở Du và Vệ Uẩn.
Hai người đứng sóng vai, mỉm cười nhìn hắn ra. Vệ Uẩn lấy thư tay từ bên cạnh, giao cho đến tay Cố Sở Sinh, lại cười nói: “Cố đại nhân, một đường bình an.”
Nụ cười của hắn rất giống Sở Du, đều lạnh nhạt thong dong, mang theo một chút ấm áp. Hai người bọn họ trong dòng thời gian trở nên càng ngày càng giống nhau, giờ khắc này sóng vai đứng cùng nhau, hai người đều mặc y phục màu xanh nước biển, phảng phất như tan vào nhau.
Cố Sở Sinh lẳng lặng nhìn bọn họ, rất lâu sau, hắn ta khàn giọng lên tiếng: “A Du, nàng nói một câu với ta.”
“Cố đại nhân,” Nàng cầm thư tay từ trong tay Vệ Uẩn, nâng lên trước mặt Cố Sở Sinh: “Một đường bình an.”
Cố Sở Sinh nghe nàng nói, nhìn nữ tử mỉm cười đứng trước mặt, hắn ta không nhịn được mà đỏ mắt: “Nhưng ta không biết, con đường sau này của ta nên đi như thế nào.”
“Ta đi không được, đi không tốt.”
“Ta nên làm gì đây?” Nước mắt của hắn ta rơi xuống, hắn ta nhìn nàng: “Đã cố chấp nhiều năm như vậy, nàng bảo ta làm sao bây giờ?”
Sở Du không lên tiếng, nàng lẳng lặng nhìn hắn ta, rất lâu sau, nàng rốt cuộc nói: “Sở Sinh, thế gian này còn có rất nhiều việc chờ huynh làm. Còn nhớ tương lai không, thiên tai nhân họa, lũ lụt động đất, chiến tranh không ngừng. Nếu như huynh thích ta,” Nàng khẽ cười: “Đời trước huynh làm tốt bao nhiêu, đời này làm tốt hơn đời trước, vậy cũng tốt.”
“Có ý nghĩa gì chứ?” Hắn ta nhẹ giọng mở miệng: “Nàng không ở bên cạnh ta, lại có ý nghĩa gì?”
“Cố Sở Sinh,” Vệ Uẩn cười lên: “Ngươi đi làm trước, nếu như không thể trở thành người nàng thích thì ít nhất đừng trở thành dáng vẻ nàng ghét.”
Cố Sở Sinh không lên tiếng, hắn ta rũ mắt xuống, Vệ Uẩn cười lên: “Cố đại nhân, đời người còn rất dài, ngài chờ thêm mấy năm, nói không chừng lại xoay chuyển tình thế, có hy vọng thì sao?”
“Vương gia nói đùa rồi.” Cố Sở Sinh cười khổ một cái, hắn ta ngẩng đầu nhìn Sở Du, cuối cùng vươn tay ra, cầm lấy thư tay trong tay Sở Du.
“A Du,” Cố Sở Sinh nhìn nàng, gọi tên của nàng, nhưng mà lời còn lại đều không nói nên lời, hắn ta lẳng lặng nhìn chăm chú vào đôi mắt trong veo của người trước mặt, rất lâu sau, hắn ta nhắm mắt lại, than nhẹ lên tiếng: “Thế gian này, sẽ như nàng mong muốn.”
Nói xong, hắn ta buông rèm xuống, dựa vào bên trong xe ngựa.
Hắn ta cầm cái hộp nhỏ mà Sở Du cho hắn ta, trong cái hộp nhỏ đó chính là một chút đồ ăn đặc sản của Bạch Lĩnh, hắn ta kéo mở ra, nhìn rất lâu, sau đó bỏ vào trong tay áo.
Xe ngựa đi được mấy bước, Vệ Uẩn bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, chợt gọi Cố Sở Sinh lại: “Cố đại nhân!”
Nói xong, Vệ Uẩn đuổi theo, nhảy lên xe ngựa, vén màn xe ngựa lên, giảm thấp giọng nói: “Ta muốn hỏi Cố đại nhân một việc.”
Vẻ mặt Cố Sở Sinh có chút mỏi mệt, nhưng hắn ta vẫn nói: “Ngài nói đi.”
“Ngài có biết, đời trước ta cưới ai không?”
“Ngụy Thanh Bình.”
Nghe thấy lời này, Vệ Uẩn cuối cùng cũng hiểu rõ, trước đó vì sao Sở Du nhạy cảm với Ngụy Thanh Bình như vậy. Vệ Uẩn nhíu mày, lại nói: “Vì sao mà cười?”
“Nàng ta mang thai con của Tần Thời Nguyệt, ở trên chiến trường, Tần Thời Nguyệt vì cứu ngươi mà chết, vì bảo vệ danh dự của nàng ta, ngươi nhận đứa trẻ này, thành hôn với nàng ta.”
Vệ Uẩn nhíu mày: “Thời Nguyệt chết như thế nào?”
“Đó là một trận đánh với Bắc Địch, đời này có lẽ sẽ không có nữa.”
Vệ Uẩn yên tâm hơn rất nhiều, hắn gật đầu, lại nói: “Còn có chuyện gì khác cần phải chú ý không?”
“Một tháng sau, Nguyên Thành ở Thanh Châu có một trận động đất lớn, dư chấn lan rộng thẳng đến Lạc Châu, đến lúc đó, bách tính gặp tai họa sẽ có số lượng trăm vạn.”
Nghe thấy lời này, Vệ Uẩn nhíu mày, Cố Sở Sinh bình tĩnh nói: “Ta sẽ xử lý tốt chuyện này, trong lòng ngươi hiểu rõ là được.”
“Cảm ơn.” Vệ Uẩn chắp tay hành lễ, Cố Sở Sinh gật đầu rồi không nhiều lời nữa. Vệ Uẩn nhảy xuống khỏi xe ngựa, Cố Sở Sinh gọi hắn lại.
“Vệ Uẩn,” Vệ Uẩn quay đầu lại, Cố Sở Sinh gian nan lên tiếng: “Tốt với nàng một chút.”
“Ta biết.”
“Tính tình nàng không tốt, ngươi nhường một chút, đừng so đo với nàng, nàng chỉ ác khẩu chứ lòng dạ đôn hậu.”
“Ta biết.”
“Nàng thích ăn đồ ngọt nhưng luôn kiềm chế, sợ người ta cảm thấy nàng yếu ớt, ngươi mua nhiều cho nàng một chút.”
“Được.”
“Thể chất nàng âm hàn, không dễ có thai, phải điều trị thật tốt, đừng để nàng bị thương.”
“Đã điều trị nhiều năm rồi.”
Nói đến đây, bỗng nhiên Cố Sở Sinh phát hiện ra, có lẽ Vệ Uẩn làm tốt hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của hắn ta.
Hắn ta dặn dò như vậy, đối với ai cũng không tốt, hắn ta mím môi, cảm thấy giống như mình không có bất kỳ chỗ nào để chen chân vào. Sau một hồi, hắn ta khàn giọng nói: “Được… vậy thì… ta yên tâm rồi.”
Nói xong, hắn ta xua tay, mỏi mệt nói: “Đi thôi.”
Vệ Uẩn gật đầu rồi xoay người rời đi. Hắn trở lại trước người Sở Du, Sở Du trông thấy xe ngựa dần đi xa thì cười khẽ một tiếng: “Hắn đã nói gì với chàng?”
“Hắn nói,” Vệ Uẩn cười lên: “Nàng thích ăn ngọt.”
Sở Du đỏ mặt, thấp giọng nói: “Chỉ nói mò.”
Sở Lâm Dương và Tống Thế Lan đi vào buổi sáng, buổi chiều Ngụy vương cũng rời đi, nhưng để lại Ngụy Thanh Bình ở trong thành, Ngụy Thanh Bình vẫn luôn hành tẩu giang hồ, mọi người cũng không cảm thấy kỳ lạ. Chờ sau khi Cố Sở Sinh đi rồi, đại điển này cuối cùng cũng kết thúc rồi.
Bạch Lĩnh khôi phục lại ngày tháng trước đó, Triệu Nguyệt tổ chức đại binh, luôn luôn chuẩn bị để tiến cung. Vệ Uẩn cũng bận rộn điều binh bố trí canh phòng, mà Sở Du thì chăm sóc Ngụy Thanh Bình, mỗi ngày cùng Ngụy Thanh Bình ra ngoài chữa bệnh từ thiện, chờ đến buổi trưa thì đi quán rượu ăn cơm, ban đêm hai người tìm được con hẻm nhỏ, gặp được rượu ngon, hai người ở trong phường rượu uống đến nửa đêm, sau đó đỡ nhau quay về.
Sở Du uống rượu luôn nắm chắc, rất ít khi uống say, Ngụy Thanh Bình thì không vậy.
Tửu lượng nhỏ, nghiện rượu lớn, mỗi lần đều là Sở Du khiêng về. Có đôi khi hai người uống đến muộn, Vệ Uẩn dẫn Tần Thời Nguyệt tìm đến, liền để Tần Thời Nguyệt khiêng Ngụy Thanh Bình về.
Có một ngày Sở Du và Ngụy Thành Bình uống được rượu có vị ngọt, kết quả độ say lại vô cùng lớn, Sở Du cũng không được nữa, hai người vùi trong quán rượu nhỏ làm ổ đến nửa đêm, lúc Vệ Uẩn trở về, phát hiện Sở Du không ở nhà thì dẫn Tần Thời Nguyệt trực tiếp đến quán rượu. Tần Thời Nguyệt khiêng Ngụy Thanh Bình về, Vệ Uẩn đi khuyên Sở Du đang ngồi bên cửa sổ: “A Du, về nhà.”
Sở Du ngẩng đầu lên, trông thấy Vệ Uẩn, nàng không nói một lời, sau khi uống một ngụm, nàng đưa rượu tới trước mặt Vệ Uẩn: “Chàng cũng uống.”
Vệ Uẩn có chút bất đắc dĩ, ôm bình rượu uống một ngụm, sau đó nói: “Uống rồi, về nhà đi?”
Sở Du vươn tay ra: “Ta muốn chàng cõng.”
Vệ Uẩn dở khóc dở cười, hắn tiến lên phía trước, nửa ngồi nửa quỳ xuống: “Được, ta cõng nàng về.”
Sở Du nhảy tới, vòng lấy cổ Vệ Uẩn, cao hứng nói: “Có nặng không?”
“Không nặng,” Vệ Uẩn lắc đầu: “Còn không nặng bằng kiếm của ta.”
Nói xong, hắn cõng nàng đi xuống lầu, ánh trăng rất sáng, hắn đi trên tảng đá xanh, Sở Du ghé vào trên lưng hắn, lẩm bẩm nói: “Ta có một con tiểu bạch mã, chạy vô cùng nhanh, vô cùng lợi hại!”
“Ta đã biết.” Vệ Uẩn kiên nhẫn trả lời nàng, không biết là Sở Du nhớ tới cái gì, nàng đột nhiên ngồi thẳng lên, bắt lấy cổ áo của Vệ Uẩn, hai chân kẹp lấy, gào to: “Tiểu bạch mã, đi!”
Vệ Uẩn: “...”
Nói nửa ngày, tiểu bạch mã là hắn.
“Vệ Uẩn,” Sở Du cúi đầu xuống, ôm hắn: “Có tức giận không!”
“Ngây thơ.”
Vệ Uẩn nhếch môi cười khẽ, Sở Du nghiêng đầu, nghiêm túc hôn hắn một cái: “Hôn chàng, không tức giận nữa!”
“Không được,” Vệ Uẩn nghiêm túc nói: “Phải hôn thêm cái nữa.”
Thế là Sở Du suy nghĩ một chút, lại hôn một cái rồi chớp mắt nói: “Không tức giận nữa.”
Vệ Uẩn nghiêng đầu, nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của cô nương, hắn ngẩng đầu lên, dán môi mình lên môi nàng, đưa đầu lưỡi dò xét qua, quấn lấy đầu lưỡi nàng.
Sở Du cúi đầu xuống, nghiêm túc mà hôn hắn, dùng đầu lưỡi chăm chú liếʍ láp môi hắn, khiến hô hấp của người cõng nàng dần nặng hơn. Hắn cõng nàng về nhà, trên đường hôn một lần lại một lần, chờ cuối cùng đến trên giường, giọng nói Vệ Uẩn khàn khàn, thấp giọng nói: “Hôn thêm một lần, ta thật sự không tức giận nữa.”
Ngày hôm sau lúc Sở Du thức dậy, nàng cảm thấy đầu đau, thân thể đau.
Nàng cảm thấy, tối hôm qua độ say của rượu hơi lớn một chút.
Nàng xoa đầu, sau khi rửa mặt, nàng vừa uống trà vừa xem tin tức mà gián điệp khắp nơi đưa tới.
“Tống Thế Lan cũng xưng vương rồi à…” Nàng nhíu mày, sau đó lại nhìn thấy rất nhiều tin tức tự lập thành vương, nàng bưng trà, trong lòng nhất thời hỗn loạn.
Mà trong Hoa Kinh, Triệu Nguyệt đập sổ con xuống đất: “Một người hai người, tất cả phản rồi sao!”
Trưởng công chúa ngồi một bên, nàng ấy uống thuốc dưỡng thai, bình thản nói: “Bệ hạ cần gì nổi giận chứ? Mang binh đánh một người, người khác sẽ nhụt chí thôi.”
“Nàng đừng quan tâm đến những chuyện này.” Triệu Nguyệt xua tay: “Để ta xử lý, nàng chăm sóc cho con thật tốt.”
Trưởng công chúa không lên tiếng, nàng ấy cười uống một hớp thuốc dưỡng thai. Triệu Nguyệt quay đầu nhìn về phía Trương Huy bên cạnh, lạnh giọng nói: “Nương nương trong cung đều được đưa ra ngoài rồi?”
“Đưa ra ngoài rồi,” Trương Huy thấp giọng nói: “Diêu Quý phi khóc không chịu đi cũng được đưa đi rồi.”
“Chuyện của Vương Quý phi, không thể có lần thứ hai.”
Triệu Nguyệt lạnh giọng, Trương Huy rũ mắt xuống, cúi đầu đáp vâng. Triệu Nguyệt đi đến trước mặt Trưởng công chúa, hắn nửa quỳ xuống, đưa tay phủ trên bụng Trưởng công chúa, tràn đầy yêu thương nói: “Ta hy vọng đây là Thái tử.”
“Sẽ như vậy,” Trưởng công chúa nhẹ nhàng lên tiếng: “Nó nhất định sẽ là Thái tử.”
Cuối thu Nguyên Hòa năm thứ năm, bởi vì đánh thuế nặng nề, chiến tranh không ngừng, dân chúng lầm than, Trấn Quốc Hầu Vệ Uẩn bị ép phát động, tự lập làm Bình vương. Lấy “Hỏi tội thập thư” để hỏi tội Hoàng đế, thiên hạ chấn động, chư hầu hưởng ứng.
Trong lúc nhất thời, Tống thị ở Quỳnh Châu, Sở thị ở Lạc Châu, Vương thị ở Hoa Châu dồn dập tự lập, người phát động gần cả trăm, thiên hạ bắt đầu loạn.