Ma Đầu Xem Ta Là Bạch Nguyệt Quang

Chương 56: Trù Nghệ Của Người Qua Đường Không Sánh Bằng 'Bạch Liên Hoa'.

Phát giác ánh mắt có phần kỳ lạ của Phó Tử Tranh, Sở Hi Vi rất nhanh liền nảy sinh suy nghĩ, chẳng lẽ…kẻ này cũng giống với những nam nhân khác, bị mỹ mạo của nàng làm kinh diễm.

Mặc dù trong lòng có chút chán ghét, nhưng vì có thể tiếp tục sống, Sở Hi Vi cũng chỉ có thể bám chặt lấy chút hi vọng cuối cùng này mà bày ra tư thái lạt mềm buộc chặt, nói :“Tặc tử, ngươi có giỏi thì gϊếŧ ta đi! Ta thà chết cũng sẽ không chịu khuất phục đâu.”

Nhắm chặt mắt, hơi ngước cổ lên, chịu đựng cảm giác hô hấp đang từ từ tắc nghẽn, Sở Hi Vi lại chợt nhận được lời nói vô cùng khó hiểu đến từ Phó Tử Tranh.

“Chúng ta đã từng có một đoạn tình duyên khắc cốt ghi tâm. Ngươi cũng từng vì ta đỡ độc cốt của Hắc Nham Thú, trợ giúp ta cướp đoạt thần khí… Những gì ngươi làm cho ta, xác thực là rất nhiều.”

Nhưng rất đáng tiếc, những thứ đó, cũng chỉ tồn tại ở trong [ Vô tận sát lục] mà thôi. Trong khi hắn của bây giờ, cùng nàng vẫn chỉ là hai đường thẳng song song.

Đừng nói là chưa từng quen biết, mà thậm chí cũng đã biến thành kẻ thù đối đầu với nhau.

Mà đối với kẻ thù, hắn hiển nhiên cũng sẽ không bao giờ nương tay.

Cho nên, giây phút lực đạo trên cổ tăng lên, Sở Hi Vi cũng không khỏi kinh ngạc đến trừng lớn mắt, con ngươi đều từ từ thít chặt.

Đến tận khi cổ họng đều đã bị bóp nát, nàng vẫn không tài nào hiểu được, nam nhân trước mặt này, tại sao lại có thể hạ thủ với một mỹ nhân tuyệt sắc như nàng được chứ?

Hắn rốt cuộc có còn là nam nhân hay không? Lòng dạ của hắn là làm bằng sắt à?

Thà rằng hắn nảy sinh tâm tư không bằng cầm thú đối với nàng, cũng tốt hơn hắn trực tiếp không đem nàng để vào mắt!

Chỉ là, dù cho nghĩ thế nào, đáy lòng không cam nguyện ra sao, vị thiên chi kiêu nữ này vẫn chỉ có thể ôm theo một bụng uất ức đi xuống hoàng tuyền.

Tùy tiện đem cỗ thi thể trong tay vứt xuống, Phó Tử Tranh liền phất tay, đem giới chỉ của Sở Hi Vi thu vào. Không chút do dự liền dùng thần thức cường thế xóa bỏ cấm chế ở bên trong, đem một tấm lệnh bài hình tròn, có hình dạng giống với thái cực đồ án từ bên trong lấy ra.

Sự xuất hiện của Sở Hi Vi, ngược lại là nhắc nhở Phó Tử Tranh một chuyện, Âm Dương cổ mộ sắp sửa mở ra rồi.

Trong [ Vô tận sát lục], sau khi tiến vào Âm Dương cổ mộ, vượt qua muôn ngàn chông gai, hắn đã thành công lấy được toàn bộ truyền thừa của Âm Dương Đại Đế năm xưa, còn ngộ được âm dương pháp tắc, cùng với chiếm được một mảnh vỡ của vô thượng đế binh - Thiên Địa Bàn Cờ.

Hiện tại, đã sớm biết trước tương lai sẽ phát sinh chuyện gì, Phó Tử Tranh có tự tin, chỉ cần bản thân chuẩn bị kỹ càng một chút, thì sẽ có thể dễ như trở bàn tay vơ vét sạch trân bảo trong bí cảnh.

Thế nhưng, so với truyền thừa hay đế binh, thời khắc này, thứ mà Phó Tử Tranh muốn đạt được nhất trong Âm Dương cổ mộ, kỳ thực lại chỉ là một đồ vật tương đối tầm thường hơn rất nhiều…

Thiên Sinh Quả - một loại thánh dược có thể giúp tu sĩ tăng cao trăm năm tu vi, kéo dài thọ nguyên, cường kiện khí huyết, là dược liệu phụ trợ để chế tạo thánh đan.

Loại quả này chỉ sinh trưởng ở nơi giao nhau giữa thiên địa âm dương, kết quả lúc nhật nguyệt luân chuyển.

Bởi vì điều kiện hà khắc, công hiệu cũng không phải đặc biệt nổi trội, nên Thiên Sinh Quả bình thường cũng rất ít được tu sĩ chào đón.

Thế nhưng, tu sĩ trong thiên hạ thật ra lại không biết rằng, Thiên Sinh Quả tuy rằng không có tác dụng quá lớn đối với bọn họ. Nhưng nếu để phàm nhân phục dụng, thì sẽ mang đến hiệu quả vô cùng to lớn.

Tuy không đến mức vĩnh trú thanh xuân, trường sinh bất lão, nhưng trên cơ bản cũng không sai lệch quá nhiều.

Nếu không phải trước kia vô tình biết được chuyện này thông qua một quyển cổ thư, Phó Tử Tranh e rằng cũng sẽ không ngờ được, Thiên Sinh Quả còn có công hiệu đó.

Loại thánh dược như thế này, nếu không lập tức cướp về…khụ, là hiếu kính cho sư phụ của hắn, thì còn chờ tới bao giờ?

Hắn vẫn muốn cùng y ở cạnh nhau, dù cho chỉ có thể tranh thủ thêm một khoảng thời gian ngắn ngủi…

Ừm, tầm khoảng mấy trăm năm.

“Đế chủ, ngài đã ngồi xử lý chính vụ gần hai canh giờ rồi. Tuy nói tu sĩ chúng ta nửa năm không ăn, mười ngày không ngủ cũng không phải là chuyện gì lớn. Nhưng chung quy vẫn sẽ ảnh hưởng tới tâm tình nha.”

Nghe thấy lời này của Bạch Niên Họa, Nhậm Ngã Tiếu rốt cuộc mới lựa chọn bỏ thư tịch trong tay xuống. Ngay sau đó, trước mặt liền đã lập tức nhiều ra một đĩa bánh bao và một tách trà ấm, hương khí lượn lờ.

Nhìn xem từng chiếc bánh bao trắng tinh, khéo léo đặt trong đĩa, Nhậm Ngã Tiếu nhất thời lại có chút không xác định được, Bạch Niên Họa là cố ý hay vô tình.

Dù sao, mấy canh giờ trước, hắn cũng vừa mới ăn bánh bao ở chỗ Triêu Nhiên…

“Đế chủ, ngài mau ăn đi, bánh bao này là Niên Niên đặc biệt vì ngài mà tự tay làm suốt mấy canh giờ đó.”

Vờ như không nhìn thấy vẻ mặt nghiền ngẫm của Nhậm Ngã Tiếu, Bạch Niên Họa vẫn chỉ ra vẻ mong chờ mà nhắc nhở, ánh mắt thủy chung nhìn chằm chằm vào hắn, chỉ còn kém tinh quang lấp lánh.

Không hiểu vì sao cảm thấy vẻ mặt của Bạch Niên Họa lúc này lại giống Triêu Nhiên đến mấy phần, Nhậm Ngã Tiếu chung quy vẫn là không kiềm được lòng mà đưa tay, đem bánh bao cầm lên, dưới sự trông ngóng của hắn mà há miệng, cắn một ngụm.

Lâu ngày chung sống với Triêu Nhiên, khẩu vị của hắn cũng đã sớm bị y dưỡng oai.

Hiện tại, nuốt đồ ăn của người khác vào, hắn đều chỉ cảm thấy tẻ nhạt vô vị, tựa như đang nhai sáp.

Vốn không chờ mong gì nhiều, nhưng giây phút cắn xuống một miếng bánh bao mà Bạch Niên Họa làm, ánh mắt Nhậm Ngã Tiếu vẫn không khỏi ngưng lại một chút.

Mà ở bên cạnh, nhìn thấy phản ứng này của hắn, trong lòng đã sớm ngờ tới, Bạch Niên Họa còn cố tỏ vẻ nghi hoặc mà hoảng loạn hỏi :“Đế…đế chủ, có chuyện gì sao? Thức ăn không vừa miệng ngài à?”

“Thật sự xin lỗi, là Niên Niên tay chân vụng về, có chút đồ ăn cũng làm không xong, ảnh hưởng đến khẩu vị của đế chủ.”

Nói nói, vẻ tự trách trên mặt Bạch Niên Họa liền càng thêm sâu, mi mày cũng cau nhẹ một chút, khiến người vừa thấy đã thương.

Nâng mắt nhìn bộ dạng luống cuống của hắn, Nhậm Ngã Tiếu cũng chỉ đem chiếc bánh bao trong tay buông xuống, không rõ ý vị hỏi :“Thứ này, thật sự là do ngươi làm?”

“…” Im lặng một chút, cắn cắn môi, Bạch Niên Họa liền hạ thấp tông giọng, lí nhí đáp :“Bẩm đế chủ, đĩa bánh bao này thật sự là do chính tay Niên Niên làm ra. Mong đế chủ trách phạt.”

Trách phạt? Hắn làm sao có thể trách phạt đối phương được chứ? Bởi vì đĩa bánh đối phương làm này, thật sự là rất ngon, ngon đến mức không còn một từ ngữ nào có thể diễn tả được.

Thậm chí, còn bỏ xa thức ăn Triêu Nhiên làm một vạn tám ngàn dặm, căn bản là không có cách nào so sánh.

“Về sau, nếu rảnh rỗi liền làm vài món mang tới đây cho bổn đế đi. Bổn đế sẽ trọng thưởng.”

**Triêu Nhiên : *cười lạnh* Dám nói thức ăn ta làm không ngon bằng đóa bạch liên hoa đó, vậy thì về sau ngươi cũng đừng ăn cơm nhà ta nữa, ai nấu ăn ngon thì đi tìm người đó! Cút!