Thay Triêu Nhiên cầm giỏ tre, đi trên đường lớn, đối với ánh mắt tò mò của những người xung quanh, Phó Tử Tranh cũng không phải là quá để tâm.
Nhưng may mắn chính là, bởi vì đây là một thế giới huyền huyễn, nên tạo hình của Phó Tử Tranh dù cho có kỳ hoa thế nào đi nữa, nhưng rất nhanh, sau khi nhìn chán, bọn họ vẫn là thu hồi tầm mắt.
“Bánh bao, bánh bao đây!”
Vừa mới mua xong một chút rau củ, nghe thấy thanh âm vang dội này vang lên từ đầu đường đằng kia. Bước chân của Triêu Nhiên liền có hơi chậm lại một chút, chợt mỉm cười, nói với Phó Tử Tranh.
“Bên kia là tiệm bánh bao Viễn Ký của Lý đại thúc, rất có danh tiếng. Mặc dù chưa từng nếm thử qua, nhưng ta nghe người trong trấn nói, bánh bao của nhà thúc ấy làm ăn rất ngon.”
“Hôm qua ngươi không phải vừa săn được một con cáo sao? Bây giờ ta mời ngươi ăn bánh bao, xem như phần thưởng. Về sau chỉ cần ngươi có thể một mực ra sức như vậy, ta đảm bảo sẽ để ngươi ngày ngày đều có thịt ăn.”
Nhớ tới số tiền kiếm được hôm qua, tâm tình của Triêu Nhiên liền đã không nhịn được mà trở nên hào hứng, ra tay cũng đặc biệt ‘hào phóng’.
Vốn muốn nói, bánh bao đó có thể ngon hơn thức ăn ngươi làm được sao. Nhưng hiếm khi thấy Triêu Nhiên có nhã hứng như vậy, Phó Tử Tranh cũng liền thức thời ngậm miệng, thuận theo ý y.
Trong lúc bất tri bất giác, cả hai cũng đã đi đến trước tiệm bánh bao. Nhìn xem số người đang xếp thành hàng trước cửa, Triêu Nhiên liền đã không cấm cảm khái.
Nếu không phải chỉ muốn vô danh, bình ổn sống hết đời, y cũng đã sớm mở một quán ăn rồi.
Không phải nói ngoa, nhưng với mùi vị của thức ăn y nấu, một khi khai trương, đảm bảo sẽ có thể vang danh thiên hạ, đếm tiền mỏi tay.
Một bên thầm tiếc nuối, một bên, Triêu Nhiên liền tiến về phía đám người. Chỉ là, ngay khi y sắp sửa bước vào hàng, thì cổ tay y liền đã đột ngột bị người bắt lấy.
Mang theo nghi hoặc, Triêu Nhiên liền theo phản xạ ngoái đầu, vừa vặn cũng đối diện với tầm mắt của Phó Tử Tranh :“Ta đột ngột không muốn ăn bánh bao nữa, sư phụ, chúng ta về thôi.”
“Ngươi làm sao vậy?” Bị Phó Tử Tranh nắm tay dắt đi, Triêu Nhiên thật sự là có chút không hiểu thấu.
Chỉ là, cũng không giải đáp nghi vấn của y, Phó Tử Tranh lại chỉ nghiêm mặt, dùng giọng điệu trịnh trọng nhắc nhở :“Về sau đừng đến tiệm này mua bánh bao nữa. Chuyện khác đừng hỏi nhiều, chỉ cần tin tưởng ta là được.”
Vừa rồi, trong giây phút đứng trước cửa tiệm bánh bao, với khứu giác linh mẫn của tu sĩ, Phó Tử Tranh đã lập tức ngửi thấy được một mùi máu tanh nồng nặc…
Đương nhiên, trong tiệm bánh bao có huyết khí, đó cũng là chuyện rất đỗi bình thường.
Thế nhưng, bằng vào việc đã từng tự tay diệt tộc của bản thân, toàn thân nhuốm máu, Phó Tử Tranh có thể khẳng định một cách chắc chắn, đó là mùi máu của con người, mà không phải là gia súc!
Bởi vì mùi tanh giữa hai loại huyết dịch này, là hoàn toàn không giống nhau.
Sự xuất hiện cùng rời đi trong âm thầm của Phó Tử Tranh và Triêu Nhiên cũng không hề dẫn phát bất kì gợn sóng nào. Sinh ý của tiệm bánh bao vẫn vô cùng tấp nập, người đến người đi không ngừng.
Lúc này, từ trong tay tiểu nhị nhận lấy một cái bánh bao nóng hổi, lại đem tiền trả đủ, gã thanh niên này liền ung dung xoay người rời đi, nhường chỗ cho người phía sau.
Tựa như Triêu Nhiên nói, bánh bao Viễn Ký này quả thật là rất ngon. Mặc dù so ra kém thức ăn do y làm, nhưng đặt ở thế giới này, cũng đã có thể xem như mỹ vị hàng đầu.
Da bánh mềm xốp không nói, nhân bánh lại còn thơm ngọt, không hề khô cứng, mỗi khi cắn một miếng, hương thơm liền đã giống như đê vỡ, điên cuồng lấn chiếm mọi giác quan.
Thời khắc này, nhớ lại hương vị tuyệt hảo của bánh bao, thanh niên liền đã không nhịn được, tại chỗ kéo ra bao giấy, vừa đi vừa há miệng cắn xuống một ngụm.
Chỉ có điều, này vừa cắn, khuôn mặt của hắn liền đã không khỏi cứng đờ.
Động tác có phần cứng nhắc, chậm rãi ngẩng đầu, thanh niên liền tràn ngập khó tin, đem ngụm bánh vừa cắn này, nhả vào trong lòng bàn tay.
Ngay sau đó, dưới ánh mắt co rụt của thanh niên, bên trong nhân của bánh bao, cư nhiên lại hiện hữu một đoạn ngón tay dài khoảng hai lóng, có chút thô ráp, tựa như là ngón tay của nam nhân…
Não hải trống rỗng, vài giây trôi qua, đợi khi đã định thần, thời khắc này, thanh niên mới chợt đem bánh bao trong tay ném đi, không khống chế được, tại chỗ ôm ngực, bắt đầu nôn mửa.
Mà giống như một trận ôn dịch, rất nhanh, cũng đã có một người khác phát hiện ra nửa còn lại của ngón tay đó. Mà lần này, bởi vì đối phương là đứng ngay tại chỗ, trước mắt bao người ăn bánh bao, nên động tĩnh cũng to lớn hơn rất nhiều.
Cuối cùng liền biến thành cả khu chợ đều là cảnh nôn mửa. Bởi vì, có hơn một nửa người trong trấn, đều từng ăn qua bánh bao Viễn Ký!
Có ai lại ngờ được, lão Lý cư nhiên lại là một kẻ bệnh hoạn, dùng thịt người làm nhân bánh bao kia chứ?!!
Mặc dù cũng là ma tộc, nhưng trong số bọn họ, đa phần cũng là người bình thường. Đối với việc bản thân ăn thịt người, hiển nhiên cũng sẽ khó lòng tiếp thu.
--------------------------
Khi từ trong miệng hàng xóm biết được tin tiệm bánh bao đã bị quan phủ niêm phong, bộ khoái còn từ trong tầng hầm nhà lão Lý tìm được hai bộ tàn thi, Triêu Nhiên cũng không khỏi thổn thức một chút.
Chỉ có điều, chuyện này đối với y mà nói cũng chỉ có thể tính là một khúc nhạc dạo mà thôi. Rất nhanh liền đã bị y quên lãng.
Mà ngày hôm nay, sau khi bán xong giày cỏ, quay trở về, lại có một chuyện khác làm Triêu Nhiên không khỏi chú tâm hơn.
“Sư phụ, ta tìm thấy thứ này trong góc phòng, ngài xem có cần dùng tới hay không? Nếu không ta sẽ mang nó đi cất.”
Nhìn xem cây đàn tỳ bà đã vô cùng cũ kỹ trong tay Phó Tử Tranh, Triêu Nhiên liền không khỏi mang theo hoài niệm mà vươn tay, chậm rãi nhận lấy nó :“Không cần mang đi cất đâu, cứ để nó ở đó đi.”
Khi nói ra những lời này, tâm tình của Triêu Nhiên có thể nói là có hơi phức tạp.
Cây đàn này, là năm 13 tuổi, y dùng chút tiền dành dụm của mình mua lại từ trong tay một người hát rong.
Chỉ là, sau khi mua về, bởi vì ngày ngày đều bận bù đầu bù cổ, ngoại trừ đôi lúc rảnh rỗi, y đã rất lâu cũng không hề chạm tới nó.
Nếu không phải hôm nay Phó Tử Tranh tìm được, mang nó ra, y suýt chút cũng đã quên mất sự tồn tại của nó luôn rồi.
Bao quát cả chuyện, khi còn ở hiện đại, y cũng đã từng là thủ khoa đạt thành tích siêu việt, có điểm số cao nhất trong kỳ thi, nhận được học bổng thi đậu học viện hý kịch trung ương, hơn nữa còn trở thành giáo thảo được toàn trường bình chọn.
Nếu không phải đột nhiên, vô duyên vô cớ xuyên không, có lẽ, thời khắc này, y cũng đã sớm dấn thân vào trong giới giải trí.
Tuy có lẽ, cuối cùng cũng chỉ có thể làm một ngọn cỏ trong muôn vàn biển hoa. Nhưng chí ít, cũng không cần giống như hiện giờ, để thiên phú của mình từng chút một mai một.
Bởi vì dù gì, đây cũng không phải hiện đại. Ở đây, dù cho giọng hát có hay hơn đi nữa, thì căn bản cũng chẳng có tác dụng gì. Chẳng lẽ y còn có thể đi làm ca kỹ hay sao?
Xướng ca vô loài, bốn chữ này, cũng đã đủ để diễn tả hiện thực tàn khốc.
( Xướng ca vô loài : ý chỉ kẻ làm nghề ca hát là không có nhân phẩm, đáng bị khinh thường - một thành kiến sai lầm thời phong kiến.)
**Thân là học tra, biết được thành tích của Nhiên Nhiên, ta kiểu : (/ω\)