Ma Đầu Xem Ta Là Bạch Nguyệt Quang

Chương 25: Nam Chính Danh Tiết Khó Giữ.

“Y nhi…” Đối với cái tên có phần thùy mị, dịu dàng này, Phó Tử Tranh cũng chỉ có thể ở trong lòng âm thầm phỉ nhổ. Mà ở bên ngoài, tay thì đã sớm đem hai chữ ‘Y nhi’ ghi vào trên khế ước.

Như vậy, kể từ lúc này, Phó Tử Tranh xem như cũng đã ủy thân…khụ, đã bái Triêu Nhiên làm sư phụ.

Bởi vì Phó Tử Tranh phải thời gian dài cư trú trong nhà, Triêu Nhiên cũng chỉ có thể cùng hắn bắt tay dọn dẹp phòng tạp vật, tìm một chỗ thích hợp để phân phòng ngủ.

Dù sao, hai đại nam nhân cũng không có khả năng chen chúc trên một cái giường đi?

Vốn, Triêu Nhiên đã cho rằng, bản thân e là phải bỏ ra chút tiền để mua một chiếc giường mới rồi, thậm chí còn vì thế mà đau lòng một trận.

Nhưng làm y không ngờ được chính là, Phó Tử Tranh cư nhiên lại còn biết làm đồ gia dụng.

Hắn không chỉ đích thân đóng cho y một chiếc giường, mà còn đặc biệt làm ra một cánh cửa gỗ, lắp vào khung cửa ngăn cách giữa nhà chính và phòng tạp vật, tạo thành một gian phòng riêng mười phần hợp cách.

“Sau khi cửa phòng được lắp vào rồi, ngươi liền ngủ trên giường gỗ ngoài phòng khách, còn ta thì ngủ ở trong phòng, ngươi có ý kiến gì hay không?”

“Không có.” Đã sớm thích nghi với cuộc sống túng quẫn, Phó Tử Tranh hiển nhiên cũng sẽ không ngại một chút khổ cực hay thiệt thòi như vậy.

Đứng trong sân, bởi vì làm việc nặng, tránh cho mồ hôi thấm ướt áo, Phó Tử Tranh cũng chỉ có thể cởi bỏ áo ngoài, đem thân thể rắn chắc cùng làn da màu đồng triệt để phơi bày.

Mỗi một búa của hắn giáng xuống, đều sẽ có thể kéo theo bắp tay dâng lên cuồn cuộn. Tuy không phải vô cùng khoa trương, nhưng lại có một loại mỹ cảm lưu sướиɠ.

Đương nhiên, nếu có thể loại bỏ những vết sẹo lồi lõm bên trên, thì dáng người của hắn cũng đã có thể xưng tụng là hoàn hảo.

Chăm chú đóng đinh, rồi lại chuyển sang cưa gỗ, song, Phó Tử Tranh rất nhanh liền đã phát hiện, từ nãy đến giờ, sau khi nói xong, Triêu Nhiên cũng chưa từng rời đi, trái lại, vẫn luôn đứng dưới mái hiên, chăm chú quan sát hắn…

“Sư phụ, sao ngài lại nhìn ta như vậy chứ? Chẳng lẽ là bị dáng người của ta làm choáng váng rồi à?” Mày kiếm khẽ nhướng, Phó Tử Tranh liền bắt đầu phô bày năng lực tự luyến không hạn cuối của mình.

Thế nhưng, đối với lời trêu chọc của hắn, Triêu Nhiên cũng chỉ khinh bỉ liếc mắt. Không muốn trả lời câu hỏi của hắn, mà thay vào đó, lại chỉ mím môi nói :“Tối nay tắm rửa sạch sẽ, đến phòng của ta tìm ta.”

Để lại một câu không đầu không đuôi như vậy, Triêu Nhiên liền đã đi vào nhà dưới ánh mắt ngỡ ngàng, ngơ ngác của Phó Tử Tranh.

Nhìn theo bóng lưng đơn bạc đó, vốn dĩ còn chưa kịp khó chịu trước việc y không chịu theo sáo lộ ra bài, Phó Tử Tranh rất nhanh liền đã lâm vào tự hỏi.

Lời y nói…là có ý gì?

Cái gì gọi là tối nay tắm rửa sạch sẽ, đến phòng y tìm y?

Bất giác nhớ lại ánh mắt mười phần chuyên chú vừa rồi của Triêu Nhiên, Phó Tử Tranh liền không khỏi giật nảy mình. Nhất thời, trong đầu cũng dâng lên một suy đoán tương đương đáng sợ.

Chẳng lẽ…y muốn cùng hắn…

Không thể nào! Tuy rằng hắn rất tự luyến, nhưng đối với bộ dạng của bản thân hiện tại, hắn vẫn là có tự mình hiểu rõ.

Gọi một tiếng ma chê quỷ hờn cũng đã là rất nể mặt. Làm sao y có thể nhìn trúng được chứ? Nhất là khi, hắn còn là một nam nhân thân cao bảy thước.

Trừ phi…khẩu vị của y có chút lạ…

Kỳ thực, lăn lộn trong thế giới u ám này suốt bao lâu qua, tam quan của Phó Tử Tranh có thể nói là đã triệt để đổ vỡ từ rất lâu.

Mà đối với một chút sở thích kỳ quái của nam nhân, hắn đương nhiên cũng sẽ có chút hiểu rõ…

Thế nhưng, dù là nằm mơ đi nữa, Phó Tử Tranh cũng chưa từng nghĩ tới, loại chuyện này, một ngày nào đó cư nhiên lại sẽ xuất hiện trên người của mình.

Tư vị bị một nam nhân khác nhớ thương này, Phó Tử Tranh cũng không hiểu rõ là cảm giác gì. Không có quá nhiều chán ghét, nhưng đồng dạng, cũng không hề ưa thích…

“Nếu y thật sự đưa ra yêu cầu đó thì phải làm thế nào?” Đáy lòng trở nên rối bời, động tác trên tay của Phó Tử Tranh cũng đã có phần ngừng lại, mi mày chậm rãi cau chặt thành hình chữ xuyên (川).

Hắn muốn khí vận trên người y, không sai. Nhưng nếu y thật sự có mưu đồ bất chính đối với hắn, thì hắn cũng sẽ quyết không để y được như mong muốn.

Thậm chí, hắn còn phải để y hối hận vì đã được sinh ra trên cõi đời này.

--------------------------

Tiết trời mùa đông, màn đêm thường sẽ đến rất nhanh. Phó Tử Tranh chỉ vừa lắp cửa gỗ, tắm rửa xong xuôi, thì mặt trời cũng đã khuất bóng.

Đem y phục mặc đến kín không kẽ hở, lúc này, Phó Tử Tranh mới có chút câu nệ đi đến trước cửa phòng của Triêu Nhiên, nhấc tay gõ cửa :“Sư phụ, ta tới rồi.”

“Vào đi, cửa không khóa.” Phó Tử Tranh chỉ vừa cất lời, từ trong phòng, âm thanh của Triêu Nhiên cũng liền đã nhẹ nhàng truyền ra. Tựa như y đã sớm ngồi sẵn, chờ đợi hắn.

Nhìn chòng chọc vào cánh cửa mới toanh trước mặt, nhẹ nhàng hít sâu một hơi, ép bản thân phải thanh tỉnh, Phó Tử Tranh liền đưa tay, đẩy cửa phòng ra, chậm rãi bước vào.

Dù cho thường ngày, tính tình vô sỉ, bá đạo, sát phạt quyết đoán thế nào, nhưng Phó Tử Tranh chung quy cũng vẫn chỉ là một thiếu niên 17 tuổi. Đừng nói là nắm tay hay làm chuyện gì khác, ngay cả sinh vật sống mang giới tính nữ, hắn cũng đều chưa tiếp xúc được quá mười người.

Hoặc nói thẳng thừng hơn một chút, hắn liền chính là một tiểu xử nam không hơn không kém.

Cho nên, đối với chuyện diễn ra sắp tới, hắn cũng không khỏi có phần lo âu thấp thỏm…

Buổi sáng đã dọn dẹp qua, nên mặc dù phòng tạp vật vẫn còn có chút bề bộn, nhưng xem như cũng đã có dáng vẻ của một gian phòng ngủ.

Vừa bước vào, ánh mắt Phó Tử Tranh liền đã trực tiếp rơi vào trên người Triêu Nhiên.

Trong phòng, chỉ vẻn vẹn thắp hai ngọn nến. Khiến nội bộ gian phòng thoạt nhìn có chút tối tăm.

Thế nhưng, tuy ánh sáng là chất lượng thấp, nhưng cố tình, người nào đó lại là chất lượng cao. Thậm chí, mượn nhờ ánh đèn mông lung mờ ảo này, dung nhan lại còn được tô điểm thêm vài phần.

Bởi vì đã chuẩn bị đi ngủ, nên trên người y cũng chỉ vẻn vẹn khoác hờ một tầng trung y trắng xóa. Có lẽ là do y phục đã tẩy quá nhiều lần, nên bộ trung y này của y, đã sớm trở nên hết sức mỏng manh, gần như có thể nhìn xuyên thấu được cảnh xuân bên trong.

Phối hợp với mái tóc đã hoàn toàn buông xõa của y, cũng liền lộ ra một cỗ biếng nhác, gợi cảm chết người.

Thời khắc nhìn thấy y, Phó Tử Tranh cũng không khỏi ngây dại trong giây lát, thậm chí, ngay cả lý do thoái thác cùng chất vấn đã chuẩn bị sẵn trước đó, trong nháy mắt cũng liền đã bị hắn quên sạch sành sanh.

**Y nhi said :“Xem ra đêm nay, cuộc đời xử nam của ta phải ngừng lại tại đây thật rồi…”