Ma Đầu Xem Ta Là Bạch Nguyệt Quang

Chương 19: Tuổi Thơ U Ám Của Nam Chính.

“Triêu công tử, nghe nói ngươi muốn tìm thê tử, ngươi nhìn thử xem, ta đây có thể hay không?”

Theo giọng nói the thé nhìn sang, khi nhìn thấy một thân thịt mỡ trên người của Lưu quả phụ, khóe miệng Triêu Nhiên liền có chút co rút.

Lưu quả phụ, năm nay 52 tuổi, dáng người mập mạp, kệch cỡm, là chủ của điền trang lớn nhất Linh Đài trấn. Bình thường thích nhất là dùng tiền bao nuôi những thanh niên tài tú trong trấn, chính là nữ kim chủ trong truyền thuyết.

Bởi vì diện mạo không tồi, Triêu Nhiên từ lâu cũng đã là mục tiêu mà Lưu quả phụ nhắm vào. Chỉ rất tiếc, y mặc dù rất tham tiền, nhưng lại không có mong muốn làm loại nghề này…

“Triêu công tử, ngươi thử suy nghĩ đề nghị của ta thêm một chút đi, chỉ cần ngươi đồng ý đi theo ta, trở thành nam sủng thứ 17 của ta, ta đảm bảo sẽ để ngươi ăn sung mặc sướиɠ, trực tiếp thưởng cho ngươi mấy mảnh ruộng làm sính lễ!”

Há miệng, ngay khi Triêu Nhiên chuẩn bị khéo léo từ chối như bao lần trước, thì lúc này, từ trong tiệm vải ở bên cạnh, một thanh niên mặt mũi anh tuấn, mặc một bộ hoa phục màu tím cũng liền đã bước ra, có chút nũng nịu đi tới bên người Lưu quả phụ, ôm lấy cánh tay bà.

“Bảo bối, người ta chỉ mới vào phủ được mấy ngày, ngươi liền đã muốn cưới thêm người khác rồi à?”

“…” Giữa trời đông lạnh, còn bị cưỡng ép nhét cho một miệng cơm chó, Triêu Nhiên cũng chỉ có thể lén lút rời khỏi, để lại một mảnh da gà rơi đầy đất.

Thời buổi hiện tại, thương nghiệp cạnh tranh quá kịch liệt, ngay cả tiểu bạch kiểm cũng đều có người tranh nhau đi làm.

Nhân cơ hội chạy mất dạng, thế nhưng, không biết có phải được Lưu quả phụ khai sáng hay không, thời khắc này, Triêu Nhiên lại đột nhiên lĩnh ngộ được một chuyện. Đó chính là…

Muốn có người bầu bạn, cũng không nhất thiết phải cưới vợ sinh con.

Mua một nô bộc về, hay là nhận nuôi một đứa trẻ, đồng dạng cũng có thể!

Trong lòng cho chính mình mười điểm tán thưởng, đếm đếm số tiền còn dư trong túi tiền của mình, Triêu Nhiên liền lập tức hướng về trại nô ɭệ chạy đi.

Bản ý của Triêu Nhiên, chính là tìm một nô bộc có sức khoẻ tốt trở về, để đối phương cùng chính mình cùng nhau làm việc, nương tựa vào nhau. Hoặc đem một hài tử hoạt bát, đáng yêu mua về, xem như con ruột đến nuôi dạy.

Nhưng tiếc rằng, tâm tình chờ mong cùng một bầu nhiệt huyết của y rất nhanh liền đã chịu phải hiện thực đánh đập. Mà căn nguyên của mọi chuyện, cũng chỉ có duy nhất một chữ, đó chính là : nghèo.

Số tiền còn dư lại này của y, xác thực là thừa sức mua được nô bộc hoặc hài tử. Thế nhưng, cũng chỉ giới hạn tại ‘mặt hàng’ cấp thấp nhất!

Nô bộc cấp thấp, mỗi một người đều gầy trơ xương, ánh mắt lờ đờ vô hồn, tựa như một cái xác rỗng. Thậm chí, một số còn bệnh tật triền thân, thoạt nhìn liền biết là sống không thọ.

Mà hài đồng thì lại càng không cần phải nói, trên người mắc đủ loại bệnh ngoài da, lại càng xanh xao vàng vọt đến làm người không dám nhìn thẳng, tâm can quặn thắt.

Triêu Nhiên xin thề, nếu bản thân giàu có, thực lực cường đại, đứng trước một màn thê lương như vậy, y nhất định sẽ không chút do dự đem bọn họ cứu ra.

Đây không phải là thánh mẫu hay không thánh mẫu, mà chỉ là ranh giới đạo đức cuối cùng của một con người.

Nhưng rất tiếc, bất kể là tiền tài hay thực lực, y đều không có. Cho nên, dù cho trong lòng có một loại cảm giác thố tử hồ bi, Triêu Nhiên cũng chỉ có thể ảm đạm rời khỏi trại nô ɭệ.

Mẫu thân Phó Tử Tranh là thứ nữ của gia chủ Phó gia, đã từng là thiên chi kiêu nữ, được gia tộc kỳ vọng vô cùng cao. Từ khi sinh ra liền đã mang theo Huyết Liên thánh thể, tương lai được định sẵn sẽ trở thành thái tử phi đương triều.

Thế nhưng, trời xui đất khiến thế nào, nàng lại làm ra một chuyện mà mọi người đều không thể nào tưởng tượng được, hung hăng đánh thẳng vào mặt lão gia chủ.

Đó chính là trước ngày thành hôn, lại lén lút bỏ trốn với dã nam nhân.

Mà dã nam nhân này, thân phận đồng dạng cũng vô cùng kinh người.

Hắn không phải nhân loại, mà là tộc nhân của yêu tộc.

Cụ thể hơn, thì chính là thượng cổ thần thú, huyết mạch cuối cùng của tộc thủy kỳ lân!

Kỳ Lân trời sinh tính tình hiền hòa, lại là thần thú tượng trưng cho điềm lành, chuyên trừng trị kẻ ác, nên dù cho đối phương đã phạm phải trọng tội, Phó gia vẫn như cũ không dám tùy tiện ra tay truy sát đối phương, sợ hãi khí vận phản phệ.

Đương nhiên, Phó gia không dám, nhưng không có nghĩa là kẻ khác cũng không dám.

Vị hôn thê bỏ trốn cùng người khác ngay trong ngày đại hôn, khiến bản thân trở thành trò cười của cả thiên hạ, chỉ cần là nam nhân liền sẽ không nhịn được, càng đừng nói chi là thái tử một nước.

Trong lúc lửa giận trùng thiên, thái tử đã bất chấp tất cả, mang theo đại quân đuổi gϊếŧ đôi gian phu da^ʍ phụ dám cả gan cắm sừng chính mình.

Kết quả cuối cùng, như đã dự liệu từ trước, đôi bên đều lưỡng bại câu thương.

Mẫu thân Phó Tử Tranh trong trận đại chiến này, đã trực tiếp hương tiêu ngọc vẫn. Mà phụ thân hỏa kỳ lân của hắn, thì cũng hoàn toàn mất tích giữa thế gian, không rõ sống chết.

Về phần vị thái tử kia, sự nóng giận nhất thời cùng chút tự tôn nam nhân kia của hắn, cũng đã vô tình dẫn đến tai họa ngập đầu cho cả vương triều.

Khí vận phản phệ, dù cho là vương triều đã từng sừng sững trên đỉnh thiên hạ, thì vẫn như cũ không thể gánh chịu được, trong nháy mắt liền đi tới bờ diệt vong.

Tiền đồ của thái tử, cũng trong một đêm hoàn toàn mất hết, tu vi vĩnh viễn dậm chân tại chỗ.

Mà vì để bảo vệ cơ nghiệp, thái tử cũng không thể không quy thuận, cam nguyện để vương triều của mình trở thành nước phụ thuộc của vương triều khác.

Trở lại với chuyện chính, sau khi phụ mẫu không còn, Phó Tử Tranh rất nhanh cũng đã được người của Phó gia tìm thấy, mang trở về.

Từ nhỏ đã là một tên đần, trí thông minh vĩnh viễn dừng lại ở 3,4 tuổi. Đồng thời còn là bán yêu không thể hóa hình, lại càng không thể tu luyện công pháp của Phó gia, Phó Tử Tranh hiển nhiên liền trở thành kẻ luôn bị người khác ức hϊếp.

Bị đánh đập, bỏ đói, ném đá, bị ép chui qua háng người khác, ăn phân, uống nướ© ŧıểυ, liếʍ giày, rút móng tay, cạo vảy rồng,…có thể nói, tất cả cực hình và sỉ nhục mà con người có thể nghĩ tới được, 17 năm, Phó Tử Tranh đều đã hoàn toàn nếm trải đủ.

Đôi lúc, mang theo thân thể cùng linh hồn bị thương co ro trong phòng củi tối tăm chật hẹp, với tâm tính của một đứa trẻ như hắn, đều không nhịn được mà sụp đổ, muốn tìm tới cái chết.

Thế nhưng, dù cho mỗi ngày đều phải sống không bằng chết, hắn chung quy vẫn là tiếp tục sinh tồn được.

Mà niệm lực duy nhất có thể chèo chống cho hắn, đó chính là thù hận.

Hắn hận thế giới này lạnh lẽo vô tình, hận đám người xung quanh so với ác ma lại còn phải đáng sợ hơn, hận cả phụ mẫu chưa từng mang tới thân tình cho mình, lại càng hận chính mình ngu xuẩn, vô dụng.

Cũng không biết có phải thù hận của hắn đã đả động được ông trời hay không. Rốt cuộc, hắn đã chờ được đến ngày vật đổi sao dời, có thể tự tay rút gân lột da đám ‘thân nhân’ đó…

**Thiên đạo said :“Thấy ngươi khổ quá nên ta đem phụ thân của ta gả cho ngươi nè, nhất ngươi rồi nhé.”