Nơi mà Triêu Nhiên đang sinh sống, tên gọi là trấn Linh Đài, là một trấn nhỏ thuộc địa vực của Thí Thần Điện, cách Thái Sơ thánh địa của chính đạo cũng rất gần.
Bởi vì nằm ở giao giới của hai bên chính tà, nên dân tình của trấn Linh Đài có thể nói là vô cùng hỗn loạn. Không những thường xuyên bị tu sĩ xem thành địa phương giao đấu, chiến hỏa bốn phía, mà trị an còn vô cùng tệ hại.
Nhưng cũng may mắn, năm năm gần đây, bởi vì Đại Thiên Ma Đế ma diễm ngút trời, dùng thủ đoạn kinh thiên đem toàn bộ thánh địa của chính đạo đều trấn áp dưới lòng bàn tay, nên cuộc sống của đám ma tộc bọn họ mới có thể có chút khởi sắc.
Chí ít, không cần sợ ngày nào đó vừa mới đi ra đường, liền đã bị đệ tử tiên môn hô to khẩu hiệu trừ ma vệ đạo, một kiếm bêu đầu, đến chết cũng không hiểu vì sao mình chết.
Thế nhưng, dù cho là vậy, ở một nơi biên thành hẻo lánh như nơi này, việc trộm cắp, cướp bóc cũng là chuyện xảy ra vô cùng thường xuyên, đặc biệt là đêm khuya.
Là một người tính tình cẩn thận, biết rõ chuyện này, bình thường, Triêu Nhiên đều sẽ tranh thủ trước khi mặt trời lặn quay trở về nhà.
Nhưng rất không may, hôm nay, bởi vì tiệm gạo đóng cửa, trong nhà lại không còn gạo, y mới không thể làm gì khác hơn ngoài sang thị trấn bên cạnh mua gạo, nên cuối cùng mới chậm trễ thời gian, lúc quay về, sắc trời cũng đã đen kịt.
Triêu Nhiên một mình đi giữa đường phố, xung quanh là một mảnh hắc ám, vắng lặng không một bóng người. Cảm nhận tiết trời se lạnh cuối thu, y liền không khống chế được mà bắt đầu suy ngẫm…
Trong nguyên tác y viết, thế giới này tựa như cũng không có quỷ…đi?
Không biết có phải tác dụng tâm lý hay không, Triêu Nhiên lại cảm thấy nhiệt độ không khí xung quanh giống như đã giảm xuống vài độ. Bóng tối cũng càng trở nên âm trầm.
Mắt thấy nhà tranh của chính mình đã ở gần trong gang tấc, Triêu Nhiên liền bất giác tăng nhanh bước chân. Chỉ là, bởi vì đi quá gấp rút, cộng thêm sắc trời quá tối, dưới chân y lại đột vấp phải một thứ gì đó. Thân thể cũng lảo đảo ngã ngồi xuống đất.
Không kịp cảm nhận đau xót trên mông và lòng bàn tay, Triêu Nhiên đã lập tức quay đầu. Ngay tức khắc liền nhìn thấy được một đoàn bóng đen đang tựa lưng vào trên hàng rào nhà mình. Thoạt nhìn có chút giống…một người?
“…”
Đáy lòng trầm xuống, Triêu Nhiên liền ngẩng đầu, bắt đầu quan sát ba bên bốn phía. Sau khi xác định xung quanh không còn người nào khác, y liền bỏ mặc thương thế của mình, tựa như không có chuyện gì mà đứng dậy, xoay người rời đi.
Cứu người sao? Không tồn tại, người nằm ở đây, ai muốn cứu liền tới cứu.
Ôm tư tưởng nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện, Triêu Nhiên liền tiêu sái quay lưng, mặc kệ bóng người kia.
Thế nhưng, y chỉ vừa mới bước được một bước, chân sau liền đã lập tức bị một bàn tay nắm lại. Bàn tay đối phương di chuyển từ cổ chân lên bắp chân của y, ngay tức khắc liền đã đi tới đùi. Kèm theo đó, liền là một thanh âm suy yếu khôn cùng.
“Cứu ta…”
Từ âm thanh đến xem, tựa như là một nam nhân.
Lực đạo trên đùi vô cùng lớn, thử hất chân mấy lần, Triêu Nhiên liền cảm thấy, nếu cứ tiếp tục như vậy, quần của bản thân sớm muộn cũng đều sẽ bị đối phương kéo xuống…
Đêm hôm khuya khoắt, trước cửa nhà nằm một người thần trí không rõ, hình như còn đang bị thương, quan trọng nhất là còn ở trong tiểu thuyết hắc ám văn, như vậy khẳng định sẽ không phải chuyện gì tốt.
Nếu đổi lại thành mỹ nữ yêu kiều thì cũng thôi đi, đây còn là một nam nhân!
Ngay cả mặt mũi đối phương dài ngắn như thế nào cũng không muốn biết, sau khi thử rút chân lại mấy lần đều không được, Triêu Nhiên liền mất kiên nhẫn mà dùng chân còn lại của mình, dồn sức đem bóng người hất văng ra.
Cũng không biết là sức lực của Triêu Nhiên quá mạnh, hay là bóng người quá mức yếu đuối. Một cước này của y không chỉ đem đối phương đá ra, mà còn khiến đối phương đột ngột nôn ra một búng máu, trực tiếp bất tỉnh nhân sự.
Không khí tĩnh lặng, nhìn bóng người một chút, Triêu Nhiên liền không chút do dự bước vào cổng nhà mình, đem cửa rào đóng lại.
Canh ba đến gần, thời tiết lại ngày càng trở lạnh. Cơn mưa cuối cùng của mùa thu rốt cuộc cũng đã trút xuống, tầm tã không ngừng.
Chỉ vừa mới tắm xong, đang định nằm lên giường, Triêu Nhiên lúc này mới nhớ tới, quần áo phơi ngoài sân của mình giống như vẫn còn chưa lấy vào.
Không thể làm gì khác hơn, Triêu Nhiên chỉ có thể mặc vào áo tơi, đội lấy đấu lạp, mở cửa ra khỏi nhà. Nhanh chóng chạy tới sào phơi đồ, đem y phục lấy vào.
Tất cả đều là do kẻ đó, nếu không phải đối phương, y căn bản cũng sẽ không quên mất chuyện này! Phải biết, y chỉ có ba bộ y phục đổi tới đổi lui mà thôi.
Không biết có phải tiếng mắng thầm của Triêu Nhiên đã tạo nên hiệu ứng gì hay không. Lúc này, hàng rào tre của nhà y liền đã truyền tới một tiếng ‘ầm vang’.
Đến khi mang theo y phục, đội mưa chạy tới xem, Triêu Nhiên chỉ có cảm giác tâm lạnh một nửa.
Bởi vì, kẻ ăn vạ đó, không biết đã giở trò gì, cư nhiên lại làm đổ hàng rào nhà y, hơn nữa còn ngã vào trong sân, nằm trong vũng nước mưa không động đậy.
Da đầu run lên, rốt cuộc, không nhịn nổi nữa, Triêu Nhiên liền trực tiếp đem y phục ném xuống đất, gộp ba bước thành một bước đi tới trước mặt bóng người :“Đại ca, ngươi có bệnh sao?”
“Ta chỉ là không cứu ngươi mà thôi, ngươi cũng đâu cần phải trả thù ta bằng cách làm sập hàng rào nhà ta. Ngươi có biết để sửa lại hàng rào, ta cần phải tốn bao nhiêu tiền hay không?!!”
“Đánh gãy người tài lộ, như gϊếŧ cha mẹ người, ngươi đây là đang gϊếŧ cha mẹ ta!”
Nhìn xem từng thanh tre nằm trên đất, Triêu Nhiên chỉ cảm thấy đáy lòng bản thân đang rỉ máu, túi tiền cũng có chút run rẩy…
Có trời mới biết, đối với một người yêu tiền như mạng giống Triêu Nhiên, phải tận mắt chứng kiến cảnh này là có bao nhiêu tàn nhẫn.
“Ngươi muốn chết thì đi xa một chút rồi chết, đừng chết ở trong sân của ta!” Giận dữ lẩm bẩm, Triêu Nhiên liền bước tới, trở tay nắm lấy cổ chân đối phương, dùng sức kéo ra ngoài.
Bóng người so với trong tưởng tượng của Triêu Nhiên còn phải nặng hơn rất nhiều.
Rõ ràng là đã suy yếu không tả nổi, nhưng bị lôi kéo trong nước mưa, mười ngón tay của hắn vẫn để lại một chuỗi vết cào cắm sâu vào trong đất.
Mà bàn tay cuối cùng đang giữ chặt lấy hàng rào nhà Triêu Nhiên, sống chết không chịu buông, liền xem như là chút quật cường cuối cùng của đối phương.
Triêu Nhiên dùng lực kéo mấy lần, nhưng vẫn không thể đem đối phương kéo ra được. Thở phì phò, không cam tâm mà đem cổ chân của đối phương buông ra, y liền không kiềm hãm được mà thều thào :“Đều nói người sau khi chết, sẽ trở nên vô cùng nặng…”
“Chẳng lẽ mới đó, kẻ này liền đã chết thật rồi à? Đây cũng là quá mức xúi quẩy đi?”
“Như vậy, hiện tại nên làm gì với hắn đây?” Nhìn bộ ‘thi thể’ đang ngâm trong nước, Triêu Nhiên liền âm thầm tự hỏi :“Nếu không, băm thành mảnh nhỏ thả xuống sông?”
“…”
Nếu thời khắc này, khí lực nói chuyện vẫn còn, cũng như sợi thần trí cuối cùng còn chưa mất đi, hắn nhất định sẽ từ trên mặt đất ngồi bật dậy, hỏi y một câu…
Ngươi có còn là người sao?
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy được có kẻ còn máu lạnh vô tình hơn bản thân mình.
**Thuộc tính nhân vật :
–Tên : Triêu Nhiên.
–Sinh thần : 28/07.
–Thân cao : 1m76.
–Thuộc tính : Dương quang, vững vàng, phúc hắc, xem tiền như mạng, mỹ cường thụ.
–Biệt danh : Nhiên Nhiên,…
–Lý tưởng sống : Cẩu thả đến thiên hoang địa lão.