“Ấy ấy… Đừng… Buông ta ra a a a a cứu tôi với a a a a a!”
Không gian phía sau bức tường là một thế giới khác hoàn toàn, giống động pha lê cùng ánh sáng xanh băng giá, mộng ảo tráng lệ như cảnh trong mơ, tiếc là Hoan Hoan vốn không có tâm trạng đi thưởng thức tất cả mấy thứ này. Bị xúc tu kéo đi, cô liều chết giãy giụa, nhưng cô càng giãy ra, xúc tu quấn quanh cô càng thêm chặt.
Nếu có thể bình tĩnh lại, cô sẽ phát hiện ra những xúc tu mềm mại này thật ra là muốn bảo vệ cô, tránh cô va chạm bị thương, nhưng bị những xúc tu này trói buộc, Hoan Hoan thét chói tai còn không kịp, làm gì có tâm tư đi quan tâm những thứ này.
Qua một lúc lâu, xúc tu cuối cùng cũng ngừng động tác kéo đi, Hoan Hoan thở hồng hộc trừng to đôi mắt, lúc đang không biết có nên tiếp tục hét lên hay không, toàn bộ người cô lại bị kéo đi, lơ lửng trên không trung, sau đó, một giọng nói quen thuộc truyền đến từ phía trước.
“Sao em lại ở trong nhà anh?”
Hoan Hoan ngẩng đầu lên, nhìn thấy Phó Đán khoanh tay trước ngực, dựa vào bức tường băng xanh lam nhìn cô một cách lạnh lùng. Bình thường anh ở trước mặt cô luôn luôn mỉm cười, vậy nên thái độ lúc này làm cho Hoan Hoan cực kỳ căng thẳng, nhưng đôi môi cô run rẩy, lại không nói ra được lời giải thích, bởi vì hai mắt cô đang chăm chú nhìn Phó Đán người trần như nhộng.
Trước kia cô phát hiện rằng, da thịt trên mặt Phó Đán trắng nõn không tì vết, còn đến bây giờ cuối cùng cô biết được, căn bản toàn thân anh từ trên xuống dưới đều không tìm ra khuyết điểm. Cặp chân dài kia cơ bắp mạnh mẽ, cường tráng mà nhỏ, rắn chắc đẹp đẽ, đường v-cut hoàn hảo là thiết yếu, đáng tiếc duy nhất chính là cơ ngực bị cánh tay của anh chặn mất một bộ phận, không có cách nào nhìn hết được, dù vậy, khe rãnh phập phồng vẫn làm tim người ta đập tăng tốc.
Đương nhiên, Hoan Hoan vẫn rất thẹn thùng bỏ qua bộ phận trọng điểm nhất giữa hai chân anh, nhưng càng không nhìn vào đó, cô càng cào xé tâm can muốn đi tìm tòi đến cùng, trong khoảnh khắc này, cô thậm chí quên đi nỗi sợ hãi bị xúc tu trói buộc.
Phó Đán dường như rất bất mãn với khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt kèm bộ dáng lắc lư của cô, anh buông tay xuống đi về trước một bước, thế là không cẩn thận thấy được hai chấm đỏ nhỏ trước ngực anh, cả người Hoan Hoan bốc lửa cháy hừng hực, lúc này xúc tu vỗ vào mông cô, làm cô sợ tới lập tức tỉnh táo lại.
“Tối nay… Tại sao em lại ở trong nhà anh? Không phải anh nói đêm nay anh có việc sao?”
Giọng điệu Phó Đán có chút kích động, hai má hơi hơi phiếm hồng, xúc tu cột trên người cô cũng bắt đầu chậm rãi chuyển động, từng chút từng chút cởϊ qυầи áo cô ra, Hoan Hoan hơi vặn người, một cái xúc tu cuốn trên váy dài của cô liền roẹt một tiếng giật lớp áo vải dày kia ra, cô kêu lên mà không dám nhúc nhích, cực kỳ đáng thương nói: “Em… Em tới tặng quà… Không phải, em, em là muốn mượn tiêu đen, à không, mượn giấm đen.”
“Em không vào phòng bếp…” Phó Đán thở hổn hển, như là khó khăn kìm nén thứ gì, con ngươi đen nháy tựa như vực sâu, giống như hận không thể lập tức kéo cô vào u tối: “Em… Em còn cọ loạn ở trên sô pha của anh một hồi… Đều là… Mùi hương của em…”
“Em, em, em không biết, em không cố ý… Thật xin lỗi, em giúp anh lau ghế sô pha được không?”
Hoan Hoan không biết rốt cuộc mình cọ ra cái hương vị gì, nhưng cô sợ anh từ đấy chán ghét cô, hoảng hốt muốn cứu vãn lại, nhưng Phó Đán chỉ lắc đầu, giống như đã dùng hết tất cả sức lực nói đứt quãng: “Không còn kịp nữa… Em không nên… Tới vào đêm nay… Còn lưu lại mùi hương của em…”
“A… Không không không đừng mà…”
Bùng một tiếng, xúc tu trên người Hoan Hoan bỗng nhiên bạo phát, xé toạc quần áo ngoài của cô thành từng mảnh, giữa tiếng van xin bất lực của cô, các xúc tu dùng sức kéo hai chân cô ra, uốn cong đôi chân xinh đẹp trong đôi tất lụa trắng sang hai bên sườn, lộ ra nơi tư mật được che đi bởi qυầи ɭóŧ ren.
Hoan Hoan muốn kẹp chân lại, nhưng cô dùng hết toàn bộ sức lực cũng không có cách nào dao động được xúc tu, mặt khác xúc tu không kiêng nể gì bắt đầu ma sát trên da thịt cô, hơn nữa còn kéo rách tất chân đặc biệt thuần khiết của cô, lúc Hoan Hoan dường như sắp khóc đến nơi, Phó Đán lại phi người về trước, nâng cằm cô lên hung hăng hôn xuống.
Trong nháy mắt đó, Hoan Hoan kinh ngạc đến quên cả khóc, cô bị cuốn vào trong lốc xoáy mê loạn. Môi lưỡi linh hoạt của anh câu lên non mềm không chút phòng bị của cô, buộc cô phải tùy ý cùng anh nhảy múa. Hơi thở dồn dập của anh khiến cô mê mẩn, “nước sốt” trong miệng anh tràn đầy xuân sắc khiến cả người cô nóng lên mềm nhũn, mất đi lực chống cự các xúc tu.
Lúc Phó Đán rời khỏi môi cô, hai mắt Hoan Hoan ngân ngấn nước, cả người lâng lâng không thể suy nghĩ nổi. Phó Đán nhẹ liếʍ vành tai cô, làm cô khẽ thở dốc thành tiếng, các xúc tu tà ác nhân cơ hội quét qua quét lại bên dưới qυầи ɭóŧ cô, mang đến xúc cảm diệu kỳ, vải trắng dần nhiễm ướŧ áŧ, loáng thoáng lộ ra đám lông thưa thớt phía dưới.
“Em còn ngon miệng hơn trong tưởng tượng của anh…” Anh khẽ thở dài một tiếng bên tai cô, giọng điệu lưu luyến, Hoan Hoan ý loạn tình mê muốn lại gần anh hơn chút, anh lại đột nhiên đỡ trán, lảo đảo lùi lại mấy bước: “Không được… Anh không thể làm như vậy với em được…”
Tảng băng xanh phía sau anh lập tức ngưng tụ thành một chiếc ghế pha lê trong suốt, đỡ lấy thân thể lung lay sắp đổ xuống của anh, đôi tay anh ôm đầu, đau đớn lẩm bẩm: “Sao em lại đến vào đêm nay… Rõ ràng đêm nay… Nguy hiểm nhất… Chìa khóa… Anh… Sao anh lại… Mắc phải… Loại sai lầm này…”
Hoan Hoan bối rối nhìn anh, mơ hồ cảm giác được các xúc tu trói buộc trên cơ thể dường như hơi nới lỏng, nhưng không lâu sau, anh liền ngẩng đầu lên, mỉm cười lãnh khốc nhìn cô.
Nụ cười kia không hề có độ ấm, ánh mắt lại vô cùng cuồng nhiệt, làm người ta không rét mà run, cùng lúc đó, các xúc tu vốn đang chậm rãi lại cuồng bạo lên, chúng không do dự kéo quần áσ ɭóŧ của cô, uốn quanh cuốn lấy chân tay cô càng thêm chặt, quần áo vải rách tươm khó mà che được thân thể, ba cái xúc tu như cự xà đỏ thẫm chui ra, mở miệng tà ác, trực tiếp ngậm lấy ba điểm yếu ớt nhất của cô.
“Ấy… Đừng chạm vào chỗ đó… Thật kỳ lạ… A a… Đừng… Đừng mà a a a a…”
Trong miệng cự xà phân ra nhánh lưỡi lạnh băng, kẹp lấy nhụy hoa mềm mại trên hai vυ' cùng hoa hạch trên cánh hoa run rẩy của cô, sau đó đầu lưỡi lại nhô ra gai nhỏ dày đặc, đâm vào ba điểm kia, cùng chậm rãi rót vào chất lỏng kỳ dị.
Miệng xúc tu mềm mại ấm áp, liếʍ mυ'ŧ ba nơi mẫn cảm nhất cơ thể cô gái, nhưng gai nhỏ đâm vào trong cơ thể cùng lưỡi nhọn kép lấy mẫn cảm lại lạnh vô cùng, mang đến kí©ɧ ŧɧí©ɧ nóng lạnh kép cho Hoan Hoan. Theo chất dịch tiêm vào, nơi sâu nhất trong cơ thể Hoan Hoan dần trở nên khô nóng, cô thèm khát lại trống rỗng, vặn vẹo cơ thể hy vọng sẽ được thứ gì đó lấp đầy, nhưng đám xúc tu xấu xa chỉ ma sát không ngừng trên da thịt cô, từng giọt từng giọt gia tăng khát vọng hư không của cô.
Phó Đán ngồi trên ghế băng, mỉm cười nhìn cô dần dần tỏa ra sức quyến rũ dưới sự đùa nghịch của xúc tu, nếu Hoan Hoan có thể định thần lại và cẩn thận quan sát, cô sẽ phát hiện ra tóc đen ban đầu của anh đã bạc trắng như tuyết, càng làm cho đôi mắt đen nháy của anh đặc biệt ma mị.
Khi xúc tu ngừng tiêm, toàn thân Hoan Hoan đã phiếm hồng, đầu óc choáng váng, lúc cô cúi đầu nhìn những xúc tu như cự xà đang cuốn lấy liếʍ mυ'ŧ mình, cô đã hoàn toàn không còn bất kỳ cảm xúc sợ hãi nào.
Mỗi xúc tu trên cơ thể cô đều dày mỏng khác nhau, hoa văn hình dạng cũng khác nhau rất nhiều, thoạt nhìn làm cho người ta sợ hãi, nhưng mỗi mặt ngoài của xúc tu đều cực kỳ mềm mại, ướŧ áŧ lại ấm áp, tuy lúc quấn quanh cô có lực nhất định, nhưng không đến nỗi làm cô thấy đau đớn, mà những hoa văn khác nhau nổi lên, khi lướt qua những nơi mẫn cảm của cô, càng mang lại những kɧoáı ©ảʍ cô chưa từng nếm trải.
Dưới tác dụng của mị dược cùng sự âu yếm của xúc tu, cơ thể cô gái không có kinh nghiệm gì lần đầu lãnh hội được sự vui sướиɠ của tìиɧ ɖu͙©, nhưng cô vẫn có hơi bối rối, không hiểu tại sao mình lại rơi vào tình cảnh này, huống hồ trạng thái xấu hổ như này đã hoàn toàn bị Phó Đán nhìn thấy, cảnh này khiến cảm xúc của Hoan Hoan càng thêm phức tạp.
Ba con cự xà đỏ thẫm cuối cùng cũng nhả ra, rời khỏi chỗ thầm kín nhất của cô, nhưng ba chỗ nụ hoa kia đều bị đùa bỡn đến sưng đỏ, u cốc giữa hai chân cô gái cũng không ngừng chảy ra chất lỏng trong suốt, dính lên lưỡi rắn của cự xà, thân thể Hoan Hoan run rẩy phát ra tiếng rêи ɾỉ, càng khát vọng được an ủi nhiều hơn, rồi lại hoài nghi chính mình không nên như thế.
Cô ngẩng đầu bất lực nhìn về phía Phó Đán, thấy anh cầm món quà cô đặt dưới cây thông Noel, không nhanh không chậm kéo dải ruy băng, mở hộp quà. Lúc nhìn thấy anh lấy khăn quàng cổ màu xanh xám bên trong ra, cơ thể Hoan Hoan càng run rẩy dữ hơn. Trong nháy mắt, xúc tu đùa bỡn cùng mị dược thấm dần dường như đều là phụ, đối với cô mà nói, quan trọng nhất quả nhiên vẫn là hy vọng anh sẽ tiếp nhận tấm lòng của cô.
Trong sự chờ đợi thấp thỏm của cô, Phó Đán trước tiên lộ ra vẻ bối rối, sau đó lại đột nhiên nâng khăn quàng cổ lên hít một hơi thật sâu, hồi lâu sau mới ngẩng đầu lên liếʍ môi nói: “Người Trái Đất các em… Trong ngày lễ như này tặng khăn quàng cổ cho người khác giới, tỉ lệ cao là tỏ tình nhỉ?”
“…Em… Em…”
“Hoan Hoan, anh biết em thích anh, chỉ là anh không biết em thích đến bao nhiêu, cho nên vẫn luôn muốn không quá thân cận với em… Nhưng mà hiện tại anh không muốn nhẫn nại nữa, nếu em thích anh, liền trao tất cả cho anh đi…”
Anh cầm khăn quàng cổ nhìn cô mỉm cười, thoạt nhìn vô cùng dịu dàng, trong mắt lại có sự tham lam cô chưa từng thấy qua, chàng trai tóc bạc mắt đen lãng tử, đẹp đến nỗi hoàn toàn không giống người tồn tại trên thế gian này. Đồng thời đó, xúc tu chậm rãi đưa cô lại gần, thân thể Hoan Hoan bị treo lơ lửng trên không, còn Phó Đán ngồi trên ghế băng, cơ thể cô gái hơi chảy ra mật nước ướt mảnh vải chắp vá, liền lõα ɭồ hiện trước mắt anh.
“Đừng… Đừng nhìn mà… A…”
Hoan Hoan vô thức muốn kẹp hai chân vào, xúc tu lại quấn chặt ép cô không thể động đậy, các xúc tu khác hoá thành dây thịt, các dây thịt phía trước leo lên giữa cánh hoa giữa hai chân cô hút mật, kéo ra tầng trắng trắng mềm mềm e lệ kia, làm lộ hoàn toàn nơi bí mật nhất của cô.
“Sao lại đừng nhìn? Em thơm như thế, lại làm người ta muốn yêu thương như vậy…”
Phó Đán ưu nhã quấn khăn quàng cổ lên cổ, dùng ngón tay dài nhấn vào hoa hạch bị xúc tu đùa bỡn đến sưng to của cô, thưởng thức cửa huyệt bị xúc tu vạch mở mà run rẩy thở dốc. Đoá hoa chưa bao giờ được khai phá tuy rằng đã dần nở rộ, nhưng vẫn toát ra vẻ ngây thơ không hiểu sự đời, khiến cho khao khát của dã thú càng thêm khó nhịn, anh đưa mặt sát gần vào, nhẹ hít hương thơm hoa tâm, lộ ra vẻ mặt mê say.
Hoan Hoan nhắm mắt lại, muốn ngăn cản hình ảnh anh chôn giữa hai chân cô làm người ta đỏ mặt tim run, chỉ là các xúc tu xấu xa lại bắt đầu vuốt ve trên hai vυ' của cô. Vừa bị tiêm mị dược vào, lại qua cự xà hung hăng đùa bỡn, thịt non không chịu nổi xoa bóp như vậy, bắt đầu chuyển động theo sự đùa bỡn của xúc tu, cơ thể cô gái mang lại kɧoáı ©ảʍ phiêu nhiên.
Cuối cùng khi Hoan Hoan không nhịn được mà phát ra tiếng rêи ɾỉ, ngón tay Phó Đán nhéo hoa hạch đã sưng to, đầu lưỡi linh hoạt càng tà ác thăm dò vào trong khe hở nhấm nháp. Kí©ɧ ŧɧí©ɧ chồng chất các nơi làm Hoan Hoan cong vòng eo lên trợn tròn hai mắt, không tránh khỏi nhìn thấy hình ảnh dâʍ ɭσạи đầu lưỡi anh hoàn toàn đi vào khe hoa huyệt.
“Đừng liếʍ… Đừng… Đừng liếʍ chỗ đó… Bẩn lắm… Bẩn a a a a a a ưm… A… Hơ…”
Tiếng kêu kháng cự rất nhanh biến thành tiếng rêи ɾỉ yêu kiều mị hoặc, Hoan Hoan dựng thẳng eo hông phối hợp với tần suất ra vào của anh, chiếc lưỡi thô ráp không ngừng nghiền nát vách tường thịt chặt khít của cô, khiêu gợi lên tìиɧ ɖu͙© ngủ say trong cơ thể cô, thiêu đốt mị dược mới được rót vào, khiến cô vui sướиɠ liên miên không ngừng.
Âm thanh liếʍ láp tấm tắc quanh quẩn trong hang động băng màu xanh, bốn phía cũng loáng thoáng phản chiếu tư thế ái muội của hai người. Thiếu nữ mang tình yêu trong lòng lọt vào bẫy trói của vô số xúc tu, bị dâng lên cho người đàn ông ngồi trên ngai vua, hai chân mở ra cho anh tùy ý nhấm nháp mật nước xử nữ.
Cơ thể cô gái bị xúc tu đùa bỡn xoa bóp không ngừng đến nỗi không còn ý nghĩ phản kháng, đầu ngửa ra tóc dài đung đưa phát ra tiếng rêи ɾỉ mập mờ, một chân cô bị xúc tu trói gập ra sau, một sợi khác treo chiếc đùi mảnh khảnh lắc lư trong không trung, tất chân màu trắng bị kéo đến rách cùng đôi chân nhỏ thỉnh thoảng cọ qua bờ vai anh, gây ngứa ngáy xôn xao khó nhịn.
Đầu lưỡi dịu dàng của người đàn ông không ngừng tìm tòi vào trong nếp nhăn thịt non của hoa huyệt, sau khi tìm ra điểm nhụy yếu ớt nhất liền dùng sức gảy mạnh, giục ra cơn sóng vui thích từng chút từng chút một, mật nước đầy ắp tràn ra khỏi cửa huyệt, lại bị người đàn ông tham lam hút hết.
Đám xúc tu đùa nghịch càng thêm kích động, chúng bỡn cợt trên rốn cô, ngậm lên hai đầṳ ѵú liếʍ mυ'ŧ, trườn trên xương quai xanh mảnh khảnh của cô, thậm chí còn tinh tế quét vào trong tai cô, khiến cô không nhịn được mà rùng mình.
“Thoải mái không? Hoan Hoan đáng yêu của anh…”
Tuy rằng anh đang chôn đầu liếʍ láp thân dưới của cô, giọng nói trầm thấp mê hoặc kia lại vang bên tai cô, Hoan Hoan vô lực thở dốc, chậm rãi đong đưa eo nhỏ, giật mình nói: “… Thoải mái… A… Rất thoải mái…”
“Hiến dâng chính mình cho anh được không?” Giọng anh vô cùng dịu dàng, giống như có thể làm tan chảy cả xương sống của cô: “Tiếp nhận lực lượng của anh… Trở thành sinh mệnh chi thủy của anh… Cùng sinh con nối dõi vì anh…”
… Như vậy xem như xác định mối quan hệ sao? Hoan Hoan bối rối nghĩ ngợi, nhưng ngay lúc này cô làm gì có sức lực suy nghĩ sâu xa quá nhiều vấn đề. Anh là người cô thầm yêu đã lâu, mà thân thể cô đã hoàn toàn mê luyến loại vui thích kỳ diệu này, cô chỉ hy vọng Phó Đán có thể tiếp tục yêu thương cô, xúc tu có thể không ngừng chơi đùa cô, các vấn đề khác dường như không quan trọng chút nào. Thế là cô ngoan ngoãn lên tiếng được, sau đó Phó Đán đứng dậy, lộ ra gậy thịt vô cùng to lớn dưới háng kia.
Các xúc tu trườn trên người cô có màu sắc khác nhau, tuy đều lấy màu đỏ làm gốc, nhưng độ đậm nhạt rõ ràng không giống nhau, mà côn ŧᏂịŧ của anh cũng thế, có nơi trắng mềm, có nơi đỏ thẫm, nhưng làm cho người ta thấy ghê người nhất chính là vật kia dưới thân anh không phải là cây thịt bóng loáng, mà giống như là nhiều sợi xúc tu quấn lại biến thành gậy thịt, phẩm chất không đồng nhất quấn gắt gao quanh cán khắc sâu hoa văn, trên bề mặt còn có vô số bướu thịt cùng gai thịt, thoạt nhìn làm người ta sợ hãi cực độ.
Từ trước đến nay Hoan Hoan không phải loại to gan lớn mật, trước kia cũng không có cơ hội quan sát kỹ vật kia của đàn ông Trái Đất, bởi vậy tuy cô cảm thấy vật dưới thân Phó Đán kia có hơi dữ tợn, cô cũng không có nhiều suy nghĩ khác, ngay lúc này, cô chỉ hy vọng thứ kia có thể mau mau tiến vào trong cơ thể cô, lấp đầy trạng thái hư không của cô.
Phó Đán đỡ eo thon, lấy gậy thịt cọ hai vòng trước cánh hoa ướt đẫm, khiến cho cô liên tục thở hổn hển yêu kiều, xong mới mỉm cười thúc vào trong người cô.
Trong khoảnh khắc đó, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt tựa như dòng điện từ nơi hai người giao hợp truyền đến khắp người cô, Hoan Hoan dường như muốn ngừng thở, sau đó Phó Đán lại đẩy một cái, gậy thịt thô to tràn đầy căng đóa hoa mềm mại ra, phía trước mới đi vào trong cơ thể cô một phần ba, kɧoáı ©ảʍ kinh thiên động địa đã làm cho cô co rút phun ra một lượng nước sốt lớn, rồi lập tức ngất đi.
Mỉm cười trên mặt Phó Đán cứng lại, chậm rãi rời khỏi cơ thể cô, Hoan Hoan mới từ từ tỉnh lại, cô hô hấp dồn dập, hai mắt mờ mịt hoàn toàn không có cách nào chỉnh lại tiêu cự, chỉ nghe thấy tiếng nói không rõ của anh: “Xin lỗi, cơ thể anh quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ đối với em, anh không nên sốt ruột như vậy.”
Nói xong, anh ngồi quay lại ngồi trên ghế băng, nhẹ nhàng phất tay, xúc tu liền tách hai chân cô treo trong không trung, hoàn toàn lộ ra đóa hoa mới bị khai phá, một sợi xúc tu khác ở đằng trước theo sau hóa thành hình dạng giống côn ŧᏂịŧ giống đực trên Trái Đất, chậm rãi tìm kiếm về phía đóa hoa mềm mịn.
“… Phó Đán… Em muốn, cầu xin anh… Em muốn a… A…”
Không thể lập tức được anh lấp đầy, Hoan Hoan không nhịn được mà bắt đầu cầu xin, nhưng rất mau, xúc tu hóa thành côn ŧᏂịŧ liền nhét trụ vào cửa huyệt đang chảy da^ʍ mật, cơ thể cô gái lập tức tham lam run rẩy ngoạm lấy côn ŧᏂịŧ nóng bỏng. Mặc dù cơ thể hân hoan tiếp nhận xúc tu như thế, nhưng người không được Phó Đán ôm, lòng Hoan Hoan sợ hãi không thôi.
Cô bất lực nhìn Phó Đán, trong mắt tràn đầy tìиɧ ɖu͙© cùng khát cầu, khiến anh không khỏi dịu dàng trấn an: “Đừng lo, đó là phân thân của anh, anh cũng có thể cảm nhận được tất cả giống em, nhưng chúng không đến nỗi làm em lập tức ngất đi.”
“Phó Đán…” Nghe anh giải thích xong, Hoan Hoan không hiểu sao an tâm hẳn, thân thể thả lỏng tùy ý côn ŧᏂịŧ đi vào hoa kính từng chút một: “Anh có thích em không?”
“Đương nhiên có thích, người hành tinh bọn anh sẽ không tùy tiện động dục với người mình không thích.” Phó Đán cẩn thận nói xong, cũng bắt đầu tăng tốc độ thọc vào rút ra của côn ŧᏂịŧ trong cơ thể cô.
Trong tình huống bình thường, âʍ đa͙σ hoa huyệt chật hẹp của người chưa trải muốn nuốt được côn ŧᏂịŧ tiêu chuẩn sẽ gặp phải không ít trở ngại, thậm chí làm cơ thể cô gái ăn đủ đau khổ, nhưng cô được mị dược tưới rót vào, tấm thân xử nữ cùng vừa bị gậy thịt thô to dưới thân Phó Đán phá vỡ, hoa kính đã dễ chịu hoàn toàn nay muốn tiếp nhận côn ŧᏂịŧ này cũng không khó khăn, rất nhanh, côn ŧᏂịŧ đã rong ruổi trong cơ thể cô, tấm tắc trào ra lượng lớn mật nước.
“A a… Thật căng… Thật tuyệt a a… Nhiều thêm một chút… Lại nhiều hơn chút a a…”
Chày thịt cứng rắn nóng bỏng lấp đầy hư không trong cơ thể cô, đám xúc tu không an phận du ngoạn trên da thịt cô, cũng mang đến sự khuây khoả mãnh liệt, xúc tu có chứa giác hút dùng sức mυ'ŧ lấy hoa hạch đã sưng to của cô, từng chút từng chút lúc nhanh lúc chậm làm cho hồn cô gần như bay mất, mà xúc tu trêu đùa hai vυ' cô càng xấu xa xoa bóp hai đỉnh tuyết trắng thành đủ loại hình dạng, các xúc tu khác lộng hành kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Phó Đán tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ choàng khăn quàng cổ cô đan, ngồi trên băng ghế cùng gậy thịt dính máu xử nữ của cô, sung sướиɠ thưởng thức dáng vẻ cô thất thần dưới các xúc tu, cũng thông qua xúc tu cảm nhận được tư vị bị cô thắt chặt liếʍ mυ'ŧ. Thật ra anh rất muốn đem bản thể của chính mình chôn vùi trong cơ thể cô, nhưng chỉ mới vừa rồi, thân thể của anh đối với cô mà nói kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá mức, nóng vội kết hợp, hiện tại cô không đủ sức.
“Đừng nóng vội… Hoan Hoan của anh, sau khi em quen với sự vui thích này, anh sẽ cho em tất cả của anh.”
Trong lúc Phó Đán nhỏ giọng nỉ non, côn ŧᏂịŧ vẫn mãnh liệt tiến vào nơi sâu nhất của cô, từng chút một đánh vào nhuỵ điểm yếu ớt nhất trong hoa kính, giữa kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt chồng chất không ngừng, Hoan Hoan run rẩy bắn dịch đạt cao trào, côn ŧᏂịŧ cũng không bủn xỉn tí nào rót vào trong cơ thể cô dịch thể đậm đặc.
Mà dịch thể này cũng không phải tϊиɧ ɖϊ©h͙ mà là để thay đổi thể chất của cô, một loại mị dược khác khiến cô có thể thừa nhận được nhiều vui sướиɠ hơn. Khi Hoan Hoan còn thất thần với loại dịch đυ.c nóng bỏng kia, côn ŧᏂịŧ ở thật sâu hoàn toàn trong cơ thể cô đột nhiên dùng sức rút ra, mà một cây thịt khác, đã hung hăng tiến vào hoa huyệt đang thở dốc trước khi mị dược phun ra tung toé.
“A a a a… Muốn hỏng mất, sẽ rách mất… A a a… Như vậy sẽ hỏng mất…”
Hình dáng cây thịt thứ hai khác hoàn toàn sợi côn ŧᏂịŧ thứ nhất, trên bề mặt có các vân hoa đậm sâu, phía trước còn có một vòng đầy bướu thịt, các bướu thịt tà ác vừa tiến vào trong cơ thể cô liền bắt đầu xoay vòng tròn, ác liệt quét đến nơi vừa bị côn ŧᏂịŧ bóng loáng giã qua, vẫn thẹn thùng chưa hoàn toàn thức tỉnh, đẩy cơ thể cô gái càng kịch liệt vui thích.
Sóng mị dược thứ hai trơn trượt lộ ra thân thể cô, khiến cô càng trở nên mẫn cảm hơn, hơn nữa hoa huyệt của cô tuy bị thọc vào rút ra nhưng vẫn chặt như cũ, vậy nên Hoan Hoan gần như có thể hoàn toàn cảm nhận được hình dạng trụ thịt nóng bỏng tà ác trong cơ thể.
Các u thịt xoay tròn rất nhanh, côn ŧᏂịŧ chọc vào rút ra mạnh đến điên cuồng, hoa kính non mềm khi mờ khi tỏ, bị xâm nhập không ngừng lúc nông lúc sâu. Loại tư vị tê dại khó nhịn này đốt lên trong cơ thể cô một ngọn lửa khiến người phát cuồng, Hoan Hoan rêи ɾỉ cầu xin, lại không thể dao động anh một chút nào, cho đến tận lúc cô đang trong cao trào mãnh liệt đến mức gần như không hít thở nổi, Phó Đán mới rút lấy tà vật kia ra, khiến cô cuối cùng có thể thở dốc.
Nhưng đây vẫn chưa phải kết thúc của sự tra tấn ngọt ngào, cây thịt hình dạng quỷ dị vừa mới đi ra, dây côn ŧᏂịŧ bóng loáng thứ nhất liền gian trá đi vào trong cơ thể cô. Vừa rồi hoa huyệt bị tra tấn đến đầm đìa nước sốt, lập tức ngậm lấy côn ŧᏂịŧ gắt gao, hy vọng có thể được dịu dàng an ủi, nhưng rất nhanh, thịt nộn đã nếm qua tư vị quá kịch liệt, chẳng những không có được xúc cảm phong phú trong tưởng tượng, thậm chí càng trở nên hư không.
“Y y… Không đủ a… Ô… Không đủ a a…”
Hoan Hoan bị xúc tu cột giữa không trung, cố gắng chuyển động eo hông muốn đòi lấy nhiều hơn, nhưng côn ŧᏂịŧ cũng không thỏa mãn cô, chỉ hời hợt chọc vào rút ra ở cửa huyệt, thỉnh thoảng mới thăm đến nơi sâu, u cốc vừa mới được côn ŧᏂịŧ đâm rách bị vắng vẻ, cơ thể cô gái không có được vui sướиɠ lấp đầy, nỗi buồn không được phát tiết kia, cuối cùng khiến cho Hoan Hoan khóc nức nở thành tiếng.
“Phó Đán… Em muốn… Em muốn a a…’
“Muốn cái gì? Không phải sợ sẽ hỏng mất sao?”
Giọng nam dịu dàng dễ nghe mang theo cuồng nhiệt, ngón tay thon dài xinh đẹp nhẹ nhàng gõ ra tiết tấu ổn định trên ghế. Anh đang chờ, chờ Hoan Hoan buông lỏng thân thể, khát vọng cô không còn cách nào thừa nhận vui sướиɠ, để anh có thể dạy dỗ cô trở thành thịt nô thiếu anh là không sống nổi, cứ như vậy, bất kể anh có thân phận như nào, cô cũng không thể rời khỏi anh, mà cuộc đời này, cô cũng sẽ can tâm tình nguyện vì anh mà dâng lên sinh mệnh chi thủy.
“A a… Hỏng… Em muốn bị hỏng…”
Hoan Hoan hoảng hốt nỉ non, nhìn người quen thuộc mà xa lạ trước mặt. Hiện tại cô mới phát hiện ra, hóa ra anh là tóc trắng mắt đen, hóa ra anh dường như không phải người thường, vốn dĩ cô chỉ là một người con gái bình thường, người bình thường thích người hàng xóm đặc biệt đẹp trai, muốn tỏ tình với anh, lại không nghĩ rằng mình sẽ phát sinh quan hệ với anh, cùng tùy ý xúc tu gian da^ʍ ở trước mặt anh, tất cả chuyện này đều không thể tưởng tượng nổi.
Có lẽ việc này chỉ là cảnh trong giấc mơ, một giấc mộng xuân điên cuồng mà sa đọa, thần trí cô không rõ ràng đang trong mơ, cho nên cô có rách cũng không sao đâu nhỉ? Rốt cuộc tại trong giấc mơ này, kết hợp cùng anh, cảm giác bị xúc tu thọc vào rút ra thật sự quá mức thoải mái, tốt đẹp đến mức làm người ta có thể vứt bỏ lý trí, hoàn toàn lún sâu trong vui sướиɠ sa đọa như vậy cũng không là gì.
“Hỏng cũng không sao ư?”
Kia làm lòng người rung động, giọng nói dễ nghe làm người hận không thể mang thai vang lên bên tai cô lần thứ hai, Hoan Hoan không chần chờ, gật đầu nói: “Có rách… Cũng không sao… Phó Đán… Em muốn… Hô… A a a… Sướиɠ quá a a a!”
Có cây thịt nổi vân thẳng tắp đẩy vào nơi sâu trong cơ thể cô, các bướu thịt hung hăng quét qua thịt non vốn tịch mịch, thổi quét ra làn sóng kɧoáı ©ảʍ to lớn, Hoan Hoan lập tức sướиɠ đến cong hai chân lại, như mất khống chế chảy ra một lượng lớn mật nước.
Chất lỏng trong suốt chậm rãi chảy xuống theo hai chân cô, làm xúc tu trườn trên đùi cô ướt đến bóng loáng, các xúc tu càng thêm hưng phấn, nóng nảy làm càn ma sát, làm cô bị kɧoáı ©ảʍ cả trong lẫn ngoài tấn công.
Mỗi lúc chọc cô đến gần như hỏng mất, cây thịt sẽ rút ra, để côn ŧᏂịŧ bóng loáng cắm vào hoa huyệt, hoa huyệt đương dần bình tĩnh lại bắt đầu thở dốc trong hư không, cây thịt tà ác lại lần nữa tiến thân về phía trước, điên cuồng tàn sát bừa bãi trong hoa huyệt.
Trong khi cô đồng thời bị hai dây xúc tu hình dạng khác nhau thay phiên đâm vào, các xúc tu khác cũng không nghỉ ngơi, chúng tham lam hướng dẫn bàn tay nhỏ của cô nắm lấy thịt căn, ma sát thật nhanh, mà ba điểm đã hoàn toàn đỏ tươi gắng gượng kia đang nhận lấy mị dược tiêm vào lần thứ ba, đây là chuẩn bị để có thể biến cô trở thành “Sinh mệnh chi thủy”.
Tuy rằng không thấy rõ động tác của xúc tu, Hoan Hoan lại có thể cảm nhận rõ ràng sự xâm nhập khổng lồ của xúc tu, mỗi tấc trên thân thể đều bị xúc tu âu yếm qua, chúng không ngừng tiêm mị dược vào, phát ra mị hương, va chạm ra vào khe vào cơ thể cô, lấp đầy cô bằng lượng vui thích lớn. Xúc tu hình dáng khác biệt, mỗi lần đều làm thân thể cô căng ra một hình dạng khác, ép cô nếm trải vui sướиɠ tan vỡ, cao trào mãnh liệt cả trong lẫn ngoài khiến cô như muốn phát cuồng, nhưng cô lại hoàn toàn không muốn dừng lại.
“Cảm giác sắp hỏng như thế nào, muốn tiếp tục tiếp không?”
“Y a… Muốn… Người ta hỏng mất a… Bị xúc tu chơi hỏng rồi… Hơ… Ô… Thật thoải mái a a a… Chơi em đến hỏng hoàn toàn luôn đi a a…”
Điểm nhụy mẫn cảm bị tiêm kɧoáı ©ảʍ vào, huyệt non mền bị thọc vào rút ra liên tục cùng với mị dược đặc sệt chảy trong cơ thể, khiến người thiếu nữ mới mấy tiếng trước còn không hiểu gì về tìиɧ ɖu͙© giờ đã hoàn toàn trở thành da^ʍ phụ. Hai mắt cô vô hồn, mặt đầy si ngốc, tóc dài hỗn độn mướt mồ hôi, tản mát vũ mị dâʍ đãиɠ, chuyển động vòng eo cùng hoa huyệt co rút, càng không thể che giấu sa đọa hết thuốc chữa của cô.
Phó Đán cực kỳ hài lòng với bộ dáng không thể tự kiềm chế của Hoan Hoan, anh cúi đầu nhìn về phía gậy thịt kiên cường nóng cháy của chính mình, vươn tay tới bỏ đi máu xử nữ của cô, sau đó đưa cơ thể cô lại gần đây, để cô bò giữa hai chân anh, dẫn đường cô nắm lấy phân thân gậy thịt của anh mở môi anh đào ra, ngậm lấy du͙© vọиɠ tà ác nhất của anh.
Nếu là trước đây nửa ngày, Hoan Hoan nhất định không thể tin mình sẽ đi liếʍ thịt căn của đàn ông, nhưng hiện tại, gậy thịt dữ tợn trước mắt thoạt nhìn ngon miệng như thế, còn tản ra mùi hương khiến cả người cô tê dại, Hoan Hoan gần như gấp không chờ nổi nữa mà thò ra lưỡi hồng bắt đầu nhấm nháp.
Cán gậy thịt thô to, thỉnh thoảng còn như vật sống giật giật, tay nhỏ Hoan Hoan khẽ run căn bản không có cách nào ôm trọn nó, trừ điều này ra, vân trên mình nó khắc sâu, tràn đầy bướu thịt, lúc liếʍ lên phải nói là thập phần kí©ɧ ŧɧí©ɧ, mỗi lần chiếc lưỡi động đến nơi khiến nó sướиɠ, nó sẽ chấn động kịch liệt ra lệnh cô tăng tần suất tê dại, nếu tay nhỏ và miệng nhỏ của Hoan Hoan chấn kinh muốn nhả ra, Phó Đán sẽ liền vỗ về khuôn mặt cô, ôm lấy hai tay cô, dịu dàng mà dụ dỗ cô tiếp tục.
Lúc cô thở hồng hộc giơ nanh múa vuốt lấy lòng gậy thịt, đám xúc tu tà ác cũng tiếp tục cày cuốc trên người cô không ngừng, số xúc tu thay phiên thọc vào rút ra đã tăng lên ba cái, mỗi cái đều có hình dạng không giống nhau, có thể khai thác các góc sâu các góc xấu hổ của hoa huyệt, mà xúc tu thon dài che kín giác hút, nhét dày đặc mυ'ŧ lấy hoa hạch đã sưng đến dường như sẽ vỡ ra bất cứ lúc nào của cô, khiến cô lúc nào cũng bị vây trong cao trào.
Càng độc ác chính là, hai dây xúc tu khác vui sướиɠ sau khi dính đầy mật hoa cô chảy ra, liền không ngừng bôi lên trước miệng cúc huyệt của cô, trêu chọc nếp nhăn chặt chẽ, cơ thể cô đã bị vây đến trạng thái mẫn cảm cực độ, mà kia lại là chỗ yếu ớt nhất, bởi vậy mỗi lần xúc tu trêu chọc đều sẽ bắn ra giai điệu rùng mình ở phía sau cô.
”A… Phó Đán… Hơ a… Chỗ đó…”
Cảm nhận được phía sau nhộn nhạo, Hoan Hoan không khỏi phát ra tiếng ngâm nga kiều mị đương lúc vẫn ngậm lấy gậy thịt, hai mắt cô óng ánh nước, trong ấm ức lại mang theo vũ mị chìm trong tìиɧ ɖu͙©, âm thanh yêu kiều nhỏ nhẹ như vậy, thật sự không giống đang kháng nghị, thế là Phó Đán mỉm cười hỏi: “Không muốn được lấp đầy nơi đó sao?”
Cùng với lúc anh hỏi, xúc tu trong hoa huyệt lập tức rút ra, sau đó ba cái xúc tu thay phiên nhau cọ cọ ở cửa huyệt, nửa hoàn toàn đi vào cánh hoa lại không vào hoa tâm, cơ thể cô gái đã bị nuôi dưỡng đến tham lam run rẩy trong hư không, Hoan Hoan cũng không dừng lại động tác trong miệng, gần như khóc cầu xin cùng ngâm nga nói: “…Người ta… Muốn a… Xin anh đấy…”
Phó Đán nhẹ nhàng vén sợi tóc mướt mồ hôi bên sườn mặt cô, dịu dàng hỏi: “Muốn cái gì cơ? Được lấp đầy toàn bộ sao?”
“…Ừ ừm… Người ta muốn… Được anh lấp đầy… Ô… Ha a a… Không phải chỗ đó… Không… A a a…”
Trong lúc cô đáp lại, xúc tu hóa thành hình chuỗi ngọc, ác liệt đẩy một đầu vào trong cúc huyệt thở dốc đang khép lại của cô. Thân thể của cô đã sớm bị mị dược ủ chín, xúc tu lại hoàn toàn quá trơn bóng, căn bản tiến vào trong cơ thể cô không hề trở ngại, thậm chí còn có kɧoáı ©ảʍ phong phú, nhưng đây là lần đầu tiên huyệt sau của cô bị dị vật tiến vào, trực giác của Hoan Hoan muốn chống cự, nhưng cô còn không kịp kháng cự, một dây xúc tu khác đầy bướu thịt đã xông thẳng vào hoa huyệt của cô, thọc vào thật sâu trong.
Hoa huyệt hư không khó nhịn bị xúc tu cắm vào, Hoan Hoan lập tức sướиɠ đến bắn lượng lớn nước sốt tung tóe, xúc tu quấy đảo gắt gao không buông, nhưng hoa huyệt non mềm lại chống cự côn ŧᏂịŧ cường ngạnh, trong lúc xúc tu thọc vào rút ra nhanh chóng, trong điểm nhụy mẫn cảm nhất lập tức bị mài ra một ngọn lửa, làm cho Hoan Hoan liên tục rên lớn, hai mắt trắng dã gần như sướиɠ đến ngất đi.
Ngay lúc này, cô đâu còn nhớ đến hậu huyệt dị dạng. Trong khi chày thịt thích thú giã vào hoa huyệt, xúc tu trong huyệt sau liền thừa cơ nhét hoàn toàn chuỗi ngọc vào trong cơ thể cô, rồi chậm rãi lôi ra, mỗi viên hạt chạy ra vào đối với cúc huyệt mà nói đều là một loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ, càng miễn bàn xúc tu trong hoa huyệt sẽ cách một tường thịt, cùng vận động với thịt châu trong cúc huyệt, ma sát ra vui thích tà ác gấp đôi.
Theo động tác càng thêm kịch liệt của xúc tu trong hai huyệt, tay nhỏ của Hoan Hoan rốt cuộc cũng không cầm nổi côn ŧᏂịŧ của Phó Đán nữa, môi hồng của cô run run nhỏ ra lượng lớn nước bọt lên trên cán, điên cuồng vặn vẹo eo thon đón hùa theo xúc tu xâm nhập, hai mắt thất thần mở to rêи ɾỉ nói: “A a… Muốn nứt ra rồi… Nứt ra mất a a… Em…”
“Cảm giác vỡ ra không thoải mái sao? Hoan Hoan đáng yêu của anh…” Phó Đán nâng thân trên của cô lên, làm nước tích tụ từ khóe miệng cô chảy xuống trước gậy thịt bừng bừng phấn chấn của anh, thấp giọng hỏi: “Hoàn toàn lấp đầy em, hoàn toàn chơi hỏng em, sẽ càng làm em thoải mái…”
“… Thoải mái… A a… Mau mau chơi hỏng em đi… Ôi… Ô a…”
Gậy thịt không chút do dự nhét kín môi nhỏ của cô, bức cô há miệng ngậm lấy thật lớn của anh, nháy mắt rót vào hơi thở đoạt đi tự chủ ý thức của Hoan Hoan. Trong khoảnh khắc ấy, cô đã hoàn toàn trở thành thịt nô chỉ muốn được côn ŧᏂịŧ nhét đầy, bởi vì hương vị gậy thịt thật sự quá ngon, mà hai huyệt dưới thân bị xúc tu thọc vào rút ra liên tục cũng thoái mái đến sắp hòa tan, các lỗ của cô đều bị của anh lấp đầy, thể xác và tinh thần của cô đều được mang đến vui sướиɠ tột cùng.
Tiếng đầu lưỡi liếʍ láp cùng âm thanh côn ŧᏂịŧ ra vào trong cô phát ra tiếng phì phì, quanh quẩn trong hang động băng màu xanh ái muội, người thiếu nữ trước đêm Giáng Sinh còn không hiểu tìиɧ ɖu͙©, hiện tại đang nằm sấp giữa hai chân người đàn ông, ngậm trong hàm gậy thịt hưng phấn hừng hực của anh, khuôn mặt gặm nhấm đầy si mê. Thân thể cô bị xúc tu trói, vòng eo cong thành vòng cung, tư thế hai chân mập mờ cong cao ra sau, giữa hai chân có nhét vài xúc tu hình dạng khác nhau không ngừng ra vào.
Hoa huyệt non mềm xấu hổ đã sưng đỏ, hoa tâm phía trước ẩn dưới tầng cánh hoa thịt hiện tại đã hoàn toàn lộ ra, bị cây thịt căng ra thành các loại hình dạng thẹn thùng, mỗi lần xúc tu cử động đều sẽ làm hoa huyệt trào ra một lượng nước sốt lớn, mà mỗi lần cây xúc tu thọc thật sâu vào cô, đến lúc rút ra đều xấu tính đắm chìm trong một lượng dịch cao trào, đắc ý khoe ra nước sốt dính sáng lấp lánh trên thân thể.
Cúc huyệt vừa mới bị khai phá không bao lâu cũng không hề chống cự lại lực lớn, trở thành sào huyệt cho vài xúc tu chơi đùa, chúng không ngừng căng cánh hoa cúc tinh tế ra, gảy nếp nhăn mẫn cảm phía trên, sau đó một lần lại một lần đi vào cửa huyệt mẫn cảm, thăm dò trong hậu huyệt hắc ám.
Xúc tu trong hoa huyệt cùng xúc tu trong hậu huyệt vốn là sinh ra từ một căn, nên chúng cực thích kêu gọi lẫn nhau cách một tầng thịt mỏng, nghiền nát chỗ mẫn cảm trong hai huyệt. Lúc xúc tu nhanh chóng trừu động trong hoa huyệt, xúc tu trong huyệt sau liền bình tĩnh núp sâu trong cô, đến lúc hoa huyệt đương run rẩy vỡ đê, khi xúc tu rút ra, xúc tu trong hậu huyệt liền bắt đầu rong ruổi, xôn xao làm xương sống cô tê dại sung sướиɠ.
Hoa huyệt cao trào cùng tư vị kɧoáı ©ảʍ ở hậu huyệt hoàn toàn không giống nhau, trong tình huống giống nhau, cơ thể cô gái cần dạy dỗ nhiều lần mới có thể chân chính lãnh hội được loại cảm giác vui thích khác nhau này, chỉ là hiện tại Hoan Hoan đã bị mị dược thấm sâu vào huyết mạch, cho nên rất nhanh đã bị cao trào ở hai huyệt ăn mòn.
Trong lúc các xúc tu liên tục ma sát không ngừng, lục phủ ngũ tạng của cô dường như hoàn toàn bị hòa tan hết, thay thế bằng chính thịt dục kɧoáı ©ảʍ, ánh sáng trắng trước mắt cô lóe lên, trong đầu trống rỗn một mảnh, hy vọng kɧoáı ©ảʍ như này sẽ vĩnh viễn không ngừng, nhưng đang lúc cao trào tích tụ đến giới hạn nào đó, có một vật gì đó như chặn cô lại, làm cho những khoái ý phát cuồng đó không có cách nào thoát ra, loại bất lực buồn bực này làm Hoan Hoan đang ngậm lấy gậy thịt của anh không hiểu sao rơi nước mắt.
Rất nhanh, nước mắt của cô đã bị Phó Đán phát hiện, anh dừng động tác của xúc tu lại, bế cô lên, để cô quay lưng về phía anh, ngồi giữa hai chân anh dịu giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy? Sao lại khóc?”
“…A… Không biết… Hô… Em muốn… Vẫn chưa đủ… Em…”
Xúc tu trong hai huyệt vẫn còn chưa ngưng động, trong cao trào, cả người Hoan Hoan run rẩy nằm trong lòng anh rêи ɾỉ, khi được anh ôm, cuối cùng cô phát hiện ra cảm giác thoải mái bị xúc tu thọc vào rút ra vẫn chưa đủ. Cô quả thật hỏng rồi, hỏng triệt để rồi, ba miệng trên dưới bị côn ŧᏂịŧ lấp đầy cũng đã không thể thỏa mãn cô, cô còn muốn nhiều hơn, so với xúc tu còn nhiều hơn nữa.
“… Em muốn… Em muốn nữa… Ô… Phó Đán, em… Em muốn anh a a a…”
Nước mắt rơi xuống trên khuôn mặt cô, khuôn mặt phiếm hồng cùng đôi mắt to óng nước khiến giờ phút này cô thoạt nhìn có vẻ thanh thuần lại bất lực, Phó Đán khẽ liếʍ nước mắt của cô, thấp giọng nói bên tai: “Cũng không phải anh không muốn cho em, nhưng mà em không chịu nổi, vừa rồi mới ngất xỉu không phải sao?”
“Hu… Nhưng mà em muốn… Em… Em muốn ở bên anh… A…”
“Thật không có cách nào với em.” Khóe môi Phó Đán gợi lên ý cười, thấp giọng nói: “Cũng được, tại ngày tốt này, nếu anh đã nhận quà của em, cũng nên tặng em một món quà khác mới phải, nhưng chờ lúc nữa em không được tùy tiện ngất xỉu.”
“Ừ…ừm…”
Nghĩ đến có thể hoàn toàn kết hợp cùng anh, cảm giác hạnh phúc đột nhiên nảy nở, Hoan Hoan muốn xoay người ôm lấy anh, Phó Đán lại ôm eo cô gắt gao khiến cô không thể động đậy, cùng lúc ấy, vách tường băng màu xanh vốn không có hình dạng trước người cô không xa đột nhiên hoá thành mặt kính gương bạc bóng loáng, phản chiếu bóng hình hai người giao điệp một cách rõ ràng.
Hoan Hoan không tránh được nhìn thấy tư thái bị xúc tu đùa bỡn quá sa đọa của chính mình, trên người cô vương mấy mảnh vải nhỏ, da thịt bị xúc tu liếʍ mυ'ŧ thành các vệt đỏ, nhưng so với những vệt đỏ đó, hai vυ' tuyết trắng của cô sưng đến gắng gượng, nhuỵ hồng cao cao nhếch lên càng thêm đập vào mắt.
Cái càng làm cho cô cảm thấy thẹn không còn chỗ dung thân chính là, hai chân cô dính đầy mật nước dâʍ đãиɠ chính mình phun ra tung toé, hoa hạch đỏ tươi giữa hai chân nổi lên như một nụ hoa khác, còn trong cánh hoa dính đầy da^ʍ mật, cửa huyệt bị xúc tu không ngừng ra ra vào vào, sau khi các xúc tu rời đi vẫn thở dốc không ngừng, không có cách nào khép lại, thỉnh thoảng còn trào ra mật dịch trắng đυ.c vì bị đâm liên tục.
Lúc này Phó Đán còn cố tình phun hơi thở nóng bên tai cô nói nhỏ: “Hoan Hoan, anh thật thích bộ dáng này của em.”
”Hưm… Thế này… Thật kỳ quái…”
“Như này thế nào? Như vậy rất đẹp, người hành tinh bọn anh yêu say đắm chính là loại đẹp này, hơn nữa một khi bọn anh đã khát vọng người nào đó, liền sẽ luôn yêu cầu đối phương cung cấp sinh mệnh chi thủy, tư thái như vậy cho thấy em đã chuẩn bị sẵn sàng…”
Phó Đán không giải thích tiếp, chỉ dựng thẳng gậy thịt đỏ thẫm không đồng nhất dưới thân kia lên, nhẹ nhàng nghiền mật nước trước cửa huyệt của cô: “Hoan Hoan, tiếp nhận anh đi… Hôm nay, anh chính là quà Giáng Sinh của em.”
Tuy rằng đang có đầy một bụng nghi vấn, lúc nghe được những lời này của anh, Hoan Hoan liền khó tự giữ lại, dưới sự trợ giúp của các xúc tu, cô nâng eo hông lên, vặn vẹo thân mình dạng rộng hai chân, hoa huyệt tham lam từng chút từng chút nuốt lấy anh.
Cửa huyệt non mềm mới ngậm lấy gậy thịt nóng bỏng kia cảm nhận được kí©ɧ ŧɧí©ɧ cực đại, chỗ kia của anh như dòng điện len lỏi với hoa huyệt của cô, chỉ cần tiếp xúc nhẹ một cái cũng đủ để cả người cô tê dại, thoải mái mà ngất đi, nhưng vì vừa rồi mới trải qua dạy dỗ cuồng mãnh của xúc tu, Hoan Hoan vẫn miễn cưỡng áp xuống lại vui sướиɠ mất hồn này, nỗ lực ăn món quà Giáng Sinh mà cô khát vọng nhất.
Nhưng gậy thịt của anh thật sự quá to, hoa văn nổi bề mặt lại xấu xa như thế, Hoan Hoan mới nuốt vào chưa đến một phần ba, cả người đã run run không còn sức lực, thế là đám xúc tu cực kỳ “tốt bụng” giúp cô tiếp tục nghiệp lớn mở quà Giáng Sinh. Chúng tách nâng hai chân cô hơi lên cao, kéo thân mình cô, lúc Phó Đán dựa vào lưng ghế lộ ra nụ cười mỉm tà ác, đám xúc tu đột nhiên buông cô ra, thế là lực rơi xuống lập tức làm gậy thịt nóng bỏng như sắt hung hăng xỏ xuyên qua cơ thể cô.
“A a a… Chết mất… Chết mất a a a a a a a…”
Kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt ép ra nước mắt cùng nước sốt tuyệt đỉnh cao trào đồng thời điên cuồng phun ra, Hoan Hoan rơi vào hoảng hốt trừng to đôi mắt đẹp, nhưng căn bản cơ thể bị xúc tu chơi đến tham lam tiếc không muốn ngất đi, eo mông được xúc tu dẫn đường hạ xuống liền điên cuồng vặn nhấp lên.
“Sẽ không chết… Hoan Hoan đáng yêu của anh, chỉ cần có anh ở đây, em sẽ sống lâu hơn bất cứ người Trái Đất nào, thanh xuân vĩnh hằng… Để anh vĩnh viễn ăn em như vậy…”
Lúc Phó Đán vươn tay giúp cô càng sa đọa đẩy nhanh tốc độ, cũng không quên vận động eo hông rắn chắc của anh, liên tục tiến sát vào chỗ sâu trong cô, mỗi lần càng thêm sâu, gậy thịt thô to khai phá đường kính tử ©υиɠ của cô, lập tức đẩy cô đến cao trào ngập đầu.
Lượng lớn nước sốt theo triều chảy ra, hai chân Hoan Hoan bị giã đến gần như muốn ngất đi, nhưng từ sự chơi đùa của xúc tu lúc trước, Phó Đán đã bắt được tiết tấu gian da^ʍ cô, anh lập tức rút khỏi, tránh cho cô nhân lúc kí©ɧ ŧɧí©ɧ kịch liệt mất đi ý thức, tuy rằng lực anh rút ra cũng không mạnh lắm, nhưng cảm giác cự vật ma sát trong cơ thể cô vẫn mãnh liệt mà đoạt đi hơi thở của cô.
Gậy thịt nổi lên hoa văn theo động tác của anh, từng cái nở thịt non hoa huyệt, các bướu thịt giương nanh múa vuốt thay phiên vây cô trong nhu mị, hoa huyệt chật hẹp bị căng tràn như vậy, đã bị bức đến giới hạn cảm thụ, nhưng anh thong thả tinh tế chuyển động, lại không ngừng chồng chất ra càng nhiều vui sướиɠ nồng đậm trong tìиɧ ɖu͙©, khiến mọi lỗ của cô đều như bị điện giật, bắt cô thừa nhận vui thích vượt quá cực hạn.
“Hưm… Phó Đán… Em… Hư… Em…”
Hoan Hoan ngâm nga rùng mình, không nói nên câu hoàn chỉnh, cô muốn bảo anh dừng lại, bởi vì cô không có cách nào nhận nổi vui thích khủng bố như vậy, nhưng thể xác và tinh thần cô lại hò hét như điên muốn anh tiếp tục, khát vọng anh xâm nhập càng sâu, càng kịch liệt hơn nữa.
“Hoan Hoan của anh… Cảm nhận anh, cảm nhận rõ kết hợp giữa chúng ta, đây sẽ là ngày vui tốt đẹp nhất sinh mệnh chúng ta…”
Phó Đán đưa bàn tay nhỏ run rẩy tới nơi giao hợp của hai người, dính chất nhầy dâʍ ɖu͙© rồi lại chậm rãi hướng về phía trên, theo sự dẫn đường của anh, cô có thể miêu tả được hình dáng vạm vỡ của thân dưới của anh. Gậy thịt cùng hoa huyệt căng tràn dường như không có một khe hở, ở giữa là chất dịch đυ.c nhớp nháp khiến bọn họ như hòa tan dính lấy bên nhau, mà bụng nhỏ vốn dũ bình thản của cô hiện tại rõ ràng như cố lấy, dùng sức ấn còn có thể sờ ra hình dạng của gậy thịt, thậm chí có thể qua cơ thể của cô cảm nhận được nhiệt đột tan chảy của gậy thịt.
A a a… Chỉ là cô muốn tỏ tình đêm Giáng Sinh, tại sao lại biến thành cảnh tượng này… Nhưng loại sa đọa điên cuồng vỡ nát này, tại sao lại làm cô thấy hạnh phúc như thế… Đúng rồi… Bởi vì đối tượng là Phó Đán, cảm giác được anh lấp đầy tốt đẹp như vậy, nằm trong lòng anh nghe anh nói lời yêu, càng là việc cô tha thiết ước mơ, cô nguyện ý tiếp tục bị xé nát, để hoàn toàn kết hợp cùng anh ở bên nhau…
Cô vừa nghĩ vậy, thân thể càng thả lỏng để mặc anh bài bố, nhận thấy tâm tư nhỏ của cô, vẻ mặt Phó Đán nhìn như bình tĩnh, động tác lại dần trở nên điên cuồng. Cơ thể cô gái đã có thể nếm được kí©ɧ ŧɧí©ɧ liên miên tuyệt đỉnh, hân hoan thừa nhận du͙© vọиɠ cuồng bạo của anh, cùng với tiếng da thịt va chạm kịch liệt bạch bạch bạch bạch, Hoan Hoan cũng khó kiềm chế phát ra tiếng ngâm phóng đãng.
“Hưm… A… A a a a… Căng quá… Tuyệt quá a a… Nhiều hơn một chút, lại đến… Lại á a a…”
Giữa những lần nhấp, mỗi lần côn ŧᏂịŧ rút ra đều sẽ mang theo lượng nước sốt lớn, mà mị thịt trong hoa huyệt lưu luyến như muốn ra theo cùng, mà mỗi lần anh thâm nhập đều sẽ hoàn toàn đi vào chỗ sâu nhất trong cô, hung hăng giã vào điểm mẫn cảm yếu ớt nhất của cô đến sóng gió động trời.
Hoan Hoan cảm thấy dường như con tim mình cũng bị gậy thịt phá vỡ, bị gậy thịt thay thế, hô hấp của cô hoàn hoàn phập phồng theo động tác chọc vào rút ra của anh, chỉ cần anh dừng động tác lại, tim cô cũng ngừng đập theo.
Phó Đán nắm chặt tay cô, kéo động tác của cô, nắm giữ vui thích của cô, cùng với đó, đám xúc tu cũng không ngưng nghỉ, chúng quấn vòng vòng lên hai vυ' cô, hạ xuống trên da thịt tuyết trắng mềm mại những vệt đỏ, thay phiên mυ'ŧ đỉnh nhụy hoa mẫn cảm nhất, các xúc tu hình dạng khác nhau khác không ngừng du ngoạn âu yếm trên người cô, cảm nhận sự mềm mại duyên dáng của cô.
Mà xúc tu trói hai chân cô là không an phận nhất, chúng thỉnh thoảng kéo cao hoặc gập hai chân cô lại, bức bắp đùi dùng các loại khẩu hình hoa huyệt khác nhau, phun nuốt gậy thịt ra vào kịch liệt kia.
Hoan Hoan chìm trong vô số kɧoáı ©ảʍ dục tiên dục tử, rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ không ngừng, khi khoé môi cô chảy xuống vệt nước bọt trong suốt, thân dưới cũng như mất khống chế liên tục phun ra dịch cao trào, nhưng mà chiếm hữu cô như vậy, Phó Đán vẫn chưa thoả mãn. Trong lúc cô cong chân lên thoải mái đến sắp ngất đi, một gậy thịt chuỗi ngọc thon dài chậm rãi đi hẳn vào trong hậu huyệt của cô.
“Ư ư… Sắp bị căng đến nứt rồi… A… Ô…”
Giây tiếp theo Hoan Hoan kinh hô chảy cả nước mắt, trong mắt đẹp óng ánh tràn ngập sung sướиɠ, môi hồng giương lên thở hổn hển cả người co giật.
Trong khi hoa huyệt bị thọc vào rút ra căng đầy, cảm giác côn ŧᏂịŧ chuỗi ngọc ma sát trong hậu huyệt thật sự quá tuyệt, bị ma sát đến kɧoáı ©ảʍ ngứa ngáy nơi khác, cùng với cảm giác thỏa mãn được anh hoàn toàn nhét đầy, càng thêm đẹp đẽ đến vô hạn, mà nụ hôn của Phó Đán lúc này càng đem cô về phía thiên đường sa đọa.
Đầu lưỡi anh bắt chước tần suất kịch liệt của gậy thịt, kinh thiên động địa ngăn chặn tất cả càn quét của cô, hai huyệt cùng miệng nhỏ đều bị thân thể anh đồng thời xâm nhập, cơ thể cô tựa như đã bị đào rỗng hoàn toàn, trở thành bị thịt chỉ có thể chịu trứng dái anh thọc ra thọc vào, mà kɧoáı ©ảʍ cực hạn kia gian nan bám vào linh hồn của cơ thể, khát vọng điên cuồng càng như sóng biển kịch liệt đánh ngập đầu.
Cơ thể vỡ vụn thỉnh thoảng run rẩy cong lưng hay kẹp hai chân lại, tránh để hỏng hết thuốc chữa, nhưng vốn dĩ xúc tu không cho phép giãy giụa chút nào, chúng tà ác cực độ duy trì tư thái dâʍ đãиɠ của cô gái, sai khiến cô đong đưa eo đón hùa theo thâm nhập của anh, người cô bốc lên ngửa lửa hừng hực, thiêu đốt đến không còn gì.
“Hưm a… Phó Đán… Em… Em không được… Không được… Ô a a a…”
Cuối cùng khi Phó Đán buông môi cô ra, cả người Hoan Hoan phát ra mùi hương giao cấu, toàn thân mướt mồ hôi như mới ngâm từ trong nước bước ra. Trong lúc hoảng loạn, nhiệt độ cơ thể cô tụ hội tại ba nơi bị tiêm mị dược mấy lần, Hoan Hoan run rẩy cảm thấy giống như có thứ gì đó muốn phá kén mà ra, nhưng cô lại không phát tiết được, cùng với lúc cô vô lực rêи ɾỉ, Phó Đán mạnh mẽ đưa chính mình vào cung điện sinh mệnh của cô, hung hăng bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng như dung nham.
“A a a a… Tuyệt quá… Sướиɠ quá… A a a a a a bắn rồi… Bắn… Bắn ra rồi a a a a…”
Kɧoáı ©ảʍ dời núi lấp biển ập xuống khiến Hoan Hoan cao giọng hét lên, khoảnh khắc ấy nơi bị tiêm vào kia, hai đầṳ ѵú cô cùng phía trước hoa huyệt bị căng tràn đầy cũng phun trào chất lỏng trắng sữa. Kɧoáı ©ảʍ bị rót đầy cùng bắn ra bắt cô dựng đứng vòng eo toàn thân co rút, hai mắt trắng dã hô hấp ngưng trệ, nhưng dù vậy, bắn tinh của Phó Đán vẫn không ngừng lại, mà chất lỏng hoàn toàn phá vỡ cô cũng cuồn cuộn phun ra không dừng.
Vài sợi xúc tu tham lam há to miệng, trước sau uống hết toàn bộ dịch trắng bắn ra từ nhũ cô, một sợi xúc tu đỏ nhạt khác kẹp một ly thủy tinh, không nghiêng không lệch hứng được mật nước hoa huyệt cô cao trào bắn ra, hứng đến giọt cuối cùng.
Lúc này Hoan Hoan đã mất ý thức hoàn toàn, nhắm mắt nghiêng đầu xụi lơ ngất trong lòng Phó Đán, cơ thể cô vẫn thỉnh thoảng co giật, môi hồng khẽ nhếch nhỏ xuống nước bọt trong suốt, còn gậy thịt thô to của Phó Đán vẫn cắm giữa hai chân cô, trên hoa huyệt đỏ tươi bị căng đến gần như vỡ ra, hoa hạch sưng to toả sáng tản ra hơi thở da^ʍ mĩ, bụng dưới mơ hồ có thể miêu tả được hình dáng của vật lớn, bụng nhỏ chứa một lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ càng căng lên rõ ràng.
Người đàn ông tuấn mỹ ôm lấy thiếu nữ nay đã thành thịt khí, nhận lấy ly thuỷ tinh từ xúc tu, nhẹ nhàng sóng sánh mật nước trắng sữa bên trong, môi mỏng duyên dáng gợi lên nụ cười câu hồn.
“Quả nhiên chúng ta rất hợp nhau, mới một đêm đã có thể khiến em sản sinh ra sinh mệnh chi thuỷ mỹ vị như này… Đây thật là quà Giáng Sinh tuyệt vời nhất của anh.”
Nói xong, anh nâng chén với hai người trong gương, sau đó một hơi uống cạn dịch thể sa đoạ kia.