Quan Hệ Bí Mật

Chương 9: Quyết tuyệt

Tự ngày ấy sau khi hắn phóng túng, tự mình phát tiết du͙ƈ vọиɠ, Ân Trọng cảm thấy mình có chút kỳ quái. Rõ ràng hắn cũng thường có ý nghĩ cố ý cường điệu việc muốn đem nàng trở thành chất nữ trong nhà mà đối đãi, còn muốn cố gắng quên đi tình cảnh ngày hôm đó, nhưng lại nhịn không được mà dùng ánh mắt như khi nhìn nữ nhân mà nhìn nàng, mỗi tiếng nói mỗi cử động, sau đó hắn lại bi ai phát hiện, nguyên do là mấy năm trước nàng đãxinh đẹp dịu dàng như vậy rồi, muốn làm người ta không động tâm là rất khó. Mà hắn càng giãy giụa lại càng để tâm vào mấy chuyện vụn vặt, kết quả lại hoàn toàn ngược lại.

Rốt cuộc, đầu mùa xuân, Ân Trọng một thân nhung trang đi đến cửa lớn Lục phủ.

Lần này hắn đến, chỉ nghĩ vì chính sự rối rắm phiền loạn của mình mà tìm kiếm một đáp án.

"Lần này ta đóng quân ở phụ cận, ta đi ngang qua nên đến thăm mọi người." Lời này của Ân Trọng rõ ràng là đang nói với Lục Vu Hồng, nhứng mắt liếc sang chỗ Lục Uyển Ninh một cái, lại bị người ta cố tình lánh đi.

Lục Vu Hồng tuy rằng cảm thấy lời này nghe có chút quái dị, nhưng vẫn trong trạng thái được sủng mà lo, vội vàng phân phó gọi người chuẩn bị ngọ yến.

Còn tính bình tĩnh dùng cơm, Lục Uyển Ninh đang ở trong hoa viên tản bộ thông khí.

Nàng ngắm nhìn hoa đào sáng quắc, kiều diễm mê mắt, Uyển Ninh bỗng nhiên cười nhạo một tiếng, cười chính mình thật không có tiền đồ, người kia chỉ là liếc mắt một cái đã có thể làm tâm tư của nàng đảo đến long trời lở đất.

Tên am nhân kia có bao nhiêu lạnh nhạt nàng sớm đã diện kiến qua. Không tính lúc hắn tỉnh lại sau đêm hoang đường hắn đã không hề che lấp sự hối hận xa cách, riêng việc vừa đi chính là nửa năm không có tin tức, gặp lại chỉ dùng một câu xin lỗi đã muốn cho hết thảy mọi chuyện trở lại như trước, cũng đủ làm trái tim nàng biến thành băng giá.

Nếu bọn họ ngoài ý muốn ngủ với nhau chính là một sai lầm, vậy nàng sẽ như hắn mong muốn lui trở lại lúc hai người vẫn giữ khoảng cách như lúc đầu, hắn vẫn là bá phụ mà nàng kính trọng. Chỉ là hy vọng hắn cũng có thể tuân thủ quy ước này.

Lục Uyển Ninh một tay đem cành đào hoa bẻ đứt,cặp mắt lạnh nhạt thấy nó rời cành vô lực rơi xuống đất.

Dù cho ánh mặt trời chiếu rọi, thời tiết ấm lại, Lục Uyển Ninh vẫn cảm thấy tay chân bị đông lạnh đến nỗi không có tri giác, quyết định về phòng nghỉ ngơi, quay người lại lại đâm vào người Ân Trọng.

Tuy nàng cũng kinh ngạc, nhưng trong chớp mắt Lục Uyển Ninh đã bình tĩnh lại, gọi một tiếng "Bá phụ", thần sắc bình tĩnh.

Lúc này, Ân Trọng lại vâng theo nội tâm mà giữ nàng lại.

"Tiểu Ninh......"

Lục Uyển Ninh nghe vậy ngoái đầu nhìn lại, nàng thấy hắn há mồm làm như có chuyện muốn nói, nàng lại không chút nào lưu luyến mà rút tay mình về, tiếp tục đi về phía trước.

Ân Trọng muốn nói ngàn vạn ngôn ngữ lại tức khắc biến mất.

Rõ ràng là nàng chỉ tuyệt nhiên liếc mắt một cái, lại câu tim hắn đi rồi.

Không có gì bất ngờ xảy ra lần này lại đại thắng. Ân Trọng phái người giao kiếm, được Lục Vu Hồng mời nhập phủ ăn mừng.

Trong yến hội, Lục Uyển Ninh ngồi ở một bên chiêu đãi, nàng đứng dậy vì hắn rót rượu.

Ánh mắt Ân Trọng dừng ở mười ngón tay mảnh khảnh của nàng, hơi có chút xuất thần.

Lục Uyển Ninh nhìn hắn một cái, chậm rãi giơ chén rượu của mình, ôn nhu nói: "Chúc mừng bá phụ chiến thắng trở về."

Chén rượu nhẹ nhàng chạm vào, Ân Trọng ngửa đầu liền uống, uống xong hắn thẳng tắp nhìn nàng, rồi lại bị nàng tránh đi, nàng chỉ nhẹ nhấp một ngụm sau đó chậm rãi về lại chỗ ngồi.

Ân Trọng mới uống một chén rượu xuống bụng, nhưng giờ lại có chút miệng khô lưỡi khô.

Lục Vu Hồng gọi người chuẩn bị rất nhiều buổi diễn ăn mừng, thường thò sẽ có ca kĩ đánh đàn hiến vũ.

Nhưng mà Lục Uyển Ninh ngồi bên trái thường dùng ánh mắt như có như không nhìn hắn, chọc Ân Trọng phải liên tiếp nhìn lại. Nhưng mỗi khi đến lúc đó, nàng lại đem ánh mắt đa tình kia thu trở về, như là ngươi đuổi ta trốn, chọc cho Ân Trọng trong lòng phát ngứa, rất không thoải mái.

Lúc này vừa lúc có người biểu diễn vũ đạo, Lục Vu Hồng uống nhiều quá đầu óc nóng lên, bảo Lục Uyển Ninh lên múa vài khúc.

"Tướng quân không biết, tiểu nữ từ nhỏ đã đi theo Trân nương tập múa. Uyển Ninh, trước đó vài ngày không phải con còn luyện múa sao, cũng nên biểu diễn cho bá phụ con nhìn xem."

Ân Trọng nghe vậy thì hứng thú bừng bừng mà nhìn nàng.

Lục Uyển Ninh nhìn hắn một cái, đáp ứng, hành lễ lui ra, trở lại phòng chuẩn bị.

Ân Trọng bị cái liếc mắt trước khi đi của nàng chọc cho cả người tê dại, kế tiếp trên đài kia đang biểu diễn cái gì hắn căn bản không rảnh lo, tâm tư giống như đều đi theo nàng rồi.

Chỉ chốc lát sau, trên đài ánh đèn biến đổi,nàng đã thay đổi thành một thân lụa mỏng đỏ chói, Lục Uyển Ninh rốt cuộc cũng lên sân khấu. Nàng chỉ cần rũ mắt đứng đó, Ân Trọng đã hận không thể đem hai mắt đều dính ở trên người nàng.

Âm nhạc bắt đầu, Lục Uyển Ninh nhanh nhẹn mà di chuyển, giống như cành liễu thướt tha chậm rãi lắc lư, phút chốc chậm rãi hạ eo, ngay sau đó nàng nhanh nhẹn xoay người, đem dáng người yểu điệu bày ra vô cùng nhuần nhuyễn.

Sau khi ánh nến tắt, người trên đài lụa mỏng lượn lờ, tựa như ảo mộng......

Ân Trọng biết nàng đẹp, lại không nghĩ rằng nàng còn có một mặt như vậy, thật giống như, thật giống như nếu hắn không nắm chặt, nàng ngay lặp tức sẽ từ bên người hắn bay đi xa......

Bỗng nhiên Uyển Ninh nhẹ nhàng câu chân, chậm rãi nâng tay áo nửa che mặt, lộ ra một đôi mắt đẹp e lệ ngượng ngùng, muốn nói lại thôi, cùng ánh mắt như đuốc của hắn nhợt nhạt va chạm lại lặng yên chuyển động.

Đáy lòng Ân Trọng run lên. Giờ khắc này, hắn dường như rốt cuộc cũng ý thức được người trước mắt hắn chính là một nữ nhân chân chính, mà không phải là đứa bé khi xưa nữa.

Trên đài thân thể lay động, nhu mỹ lại không mất khí thế, ánh mắt Ân Trọng gắt gao đuổi theo nàng, lại căn bản bắt không tới. Hắn cảm thấy mình giống như biến thành người huyết khí phương cương, chỉ cần nàng giơ tay nhấc chân một cái, dưới háng hắn liền ngo ngoe rục rịch.

Âm nhạc kịch liệt triền miên đột nhiên im bặt, Lục Uyển Ninh quay đầu mỉm cười, mị ý mọc lan tràn, Ân Trọng tức khắc thể xác và tinh thần đều là lâng lâng.

"Đẹp!"

Mãn tràng yên tĩnh đột nhiên vang lên to lớn vang dội một tiếng, Ân Trọng đứng dậy vỗ tay, mọi người cũng theo đó vỗ tay.

Có thể thấy được đại tướng quân tán thành, Lục Vu Hồng mười phần kiêu ngạo.

Lục Uyển Ninh thu mắt cúi đầu chậm rãi lui ra, về phòng một lần nữa thay quần áo, mới ra cửa đã bị người ta ôm lấy.