Ưng Túc như hổ đói lao về phía Bảo Vy, hắn ôm đôi vai mảnh mai của cô vào ngực, kê cằm vào vai cô hít nhè nhẹ. Hắn dịu dàng xoa lưng cô, bàn tay lướt trên làn da êm ái mát lạnh của cô khiến hắn thấy thỏa mãn. Bảo Vy như chết đứng với kiểu thân mật lần đầu như thế này với người khác phái. Cô nhắm mắt lại, nghe hắn dịu dàng vuốt ve và thì thầm vào tai cô: “Bảo Vy, em có biết là tôi mê muội em đến mức nào hay không? Tôi không biết phải diễn tả như thế nào, cũng không biết làm sao nói cho em tin. Tôi chỉ muốn em biết rằng, em là người con gái đầu tiên và cũng là duy nhất mà tôi muốn có con cùng.”
Nói đoạn hắn lại đưa tay lên vuốt mái tóc cô, yêu thương thỏ thẻ: “Bảo Vy, tôi biết tôi không có điểm nào tốt trong mắt em, nhưng tôi yêu em, thực lòng yêu em. Em hạ cái tôi của mình xuống, tôi nâng tình cảm của mình lên. Chúng ta cùng cho nhau cơ hội tìm hiểu đối phương có được không?”
Nếu nói Bảo Vy không vì những lời này của hắn làm chấn động thì không phải. Lúc này đây, cô chính là đang bị mật tình làm cho xiêu lòng. Bảo Vy đã từng nghĩ đến chuyện cùng Phan Ưng Túc bình đẳng yêu đương rồi kết hôn, sinh con như những cặp đôi bình thường khác. Cho nên, cô liền lém lỉnh hỏi lại hắn: “Tìm hiểu nhau bắt đầu bằng chuyện này sao?”
Ưng Túc mím môi cười, cơ mặt có đến vạn phần vui vẻ, cằm hắn rời khỏi vai nàng, mặt hắn nhìn nàng thật lâu thật lâu rôi ôn nhu trả lời: “Tìm hiểu thân thể nhau là điều cơ bản mà. Em học Y cũng phải bắt đầu bằng việc học về cấu tạo cơ thể người mới đêm họ ra mổ xẻ có đúng không?”
Bảo Vy nghe lí luận xàm của hắn thì phì cười, khẽ mắng: “Nói năng linh tinh.”
Ưng Túc vui vẻ cọ mũi vào mũi nàng mấy cái rồi nghiêng đầu giữ môi nàng giữa hai cánh môi của mình, mυ'ŧ nhẹ.
Vào đúng thời khắc Bảo Vy hé miệng cho lưỡi hắn xâm nhập vào thì khốn khổ thay điện thoại ở trên giường reo lên như chuông đoạt mệnh. Tuy nhiên, Ưng Túc không quan tâm chuyện đó. Anh đã chờ giây phút này chờ đến dài cổ thì sao có thể vì tiếng chuông điện thoại hay tiếng đập cửa mà bỏ qua cơ hội gần người trong lòng. Có thể nói anh dùng ý chí kiên định “trời long đất lở” không đổi dời để hôn nàng.
Vậy mà, Bảo Vy nỡ nào lại vì tiếng chuông đoạt hồn đó mà mở to mắt kinh hãi rồi đưa tay đẩy Ưng Túc ra. Toàn thân cô vì tiếng chuông mà trở nên mạnh mẽ. Cảm giác yếu sức vừa rồi chỉ như trò ám thị tâm lý, còn giờ đây cô trườn tới đưa tay vớ lấy điện thoại trên giường. Ưng TÚc nhìn thấy vậy liền kéo Bảo Vy trở lại vào vòng tay của mình, anh vội vã hôn lên cổ cô, lên ngực cô rồi vuốt ve thân thể cô nhưng tất cả những động tác gấp gáp này đều bị Bảo Vy đẩy ra. Cô nghiêm giọng nói: “Ưng Túc, đừng đùa nữa, điện thoại cấp báo của bệnh viện, không phải chuyện chơi.”
Ưng Túc nới lỏng vòng tay, rủa thầm: “Chết tiệt! Mình đang thật lòng lên cao trào mà cô ta dám bảo mình đùa. Còn cái bệnh viện kia nữa, trời sập hay sao mà người ta nghỉ cũng gọi? Đáng chết!”
Bảo Vy chụp được điện thoại liền lướt màn hình nghe máy. Đầu dây bên kia vô vàn âm thanh hỗn loạn hỗn tạp và dồn dập, không giống không khí thông thường ở bệnh viện. Thấy Bảo Vy nghe máy, Hạ Lê mừng cuống quýt, gấp gáp nói: “Chị Bảo Vy, may quá! Chị chịu nghe máy em mừng lắm. Em nói nhanh luôn nha. Tại đường cao tốc phía Nam xảy ra một vụ tai nạn giao thông, các nạn nhân được đưa vào bệnh viện của chúng ta khá đông. Khoa cấp cứu hiện đang quá tải. Viện trưởng ra lệnh điều động tất cả bác sĩ bỏ phép quay về bệnh viện nhưng nhiều bác sĩ trong khoa mình đã đi du lịch nước ngoài cho nên em không gọi được cho họ. Nếu chị ở gần thì mau đến đây đi. Có đến bảy nạn nhân bị thương ở ngực và mạn sườn cần phẫu thuật ngay.”
Bảo Vy nghe xong cũng biết tình hình hiện tại ở bệnh viện hỗn loạn đến thế nào. Không đợi Hạ Lê nói xong, cô liền ngắt lời dứt khoát trả lời: “Được, chị đến ngay.”
(các bạn đang đọc truyện tại s1apihd.com. Vui lòng tìm tác giả tại FB:những câu chuyện của Hạc Giấy. Xin cám ơn sự quan tâm và ủng hộ của các bạn.)
Ưng Túc đang từ phía sau vòng tay ôm eo nàng, môi không rời vai hôn xuống chùn chụt nhưng khi nghe câu trả lời của Bảo Vy thì anh liền dừng động tác, toàn thân cứng đờ như không hiểu chuyện gì xảy ra. Bụng rủa thầm: “Ưng Túc tôi trước giờ ôm mĩ nhân trên giường thì Ngọc Hoàng cũng không cản nổi. Nay lại là vì cái gì mà người phụ nữ này dám tự ý quyết định nói đi là đi?”
- ------------------------
Hi các tình yêu của Hạc Giấy!
Hạc Giấy rất vui vì các bạn đã yêu thích và đọc truyện của mình viết. Càng vui hơn là đã nhận được thưởng từ các bạn. Tuy số tiền không nhiều nhưng đó là món quà tinh thần rất lớn giúp mình có thêm động lực đi trên con đường gian nan này.
Nếu các bạn muốn tìm Hạc Giấy và cập nhật tin tức nhanh nhất về truyện của mình thì vui lòng vào FB của mình nha.
FB: những câu chuyện của Hạc Giấy
Một lần nữa xin cảm ơn và hẹn gặp lại các bạn.!