Xiềng Xích Dịu Dàng

Chương 68: Sự thật phơi bày

Một cô gái dáng vẻ mềm yếu, mặc một chiếc váy trắng dài quá gót chân, dáng người thanh tú, cử chỉ mềm mại như một cánh bướm, xinh đẹp thướt tha, ôm một con gấu bông màu hồng dễ thương, loay hoay trong căn phòng gọn gàng sáng bừng ánh nắng tìm chỗ đặt…

_ Để ở đâu được nhỉ?

Đầu lông mày cau nhẹ, phân vân trong căn phòng đẹp đẽ đầy đủ tiện nghi như căn phòng của một tiểu công chúa, không biết phải để con gấu này ở đâu để bao quát được toàn bộ căn phòng.

_ À…đây rồi!

Ánh mắt ánh lên sự vui vẻ, đôi môi mềm mại nở ra nụ cười xinh xắn như tiên nữ, vội vội vàng vàng bước tới chỗ chiếc ghế trống đặt cạnh bàn trang điểm, cẩn thận đặt con gấu lên đó…

Sau đó cô nhẹ nhàng lùi lại, hai tay vươn về phía trước….ngay trước đôi mắt của con gấu bông này…cẩn thận canh góc quay.

Đúng! Bên trong con gấu bông này chính là giấu một chiếc máy quay phim trá hình.

Mà đặc biệt người len lén mua con gấu bông này, chính là cô gái ấy!

Nếu như là người bình thường, thì chẳng ai lại mua một con gấu bông có chưa máy quay phim rồi còn cẩn thận đặt ngay trong phòng mình như thế này…Nhưng chính là vì cô gái này ban đầu đã có mục đích!

Chính là muốn gửi cho người cô thương đang ở nơi xa, hình ảnh quay lại cuộc sống thường nhật của cô, để cho người con trai ấy cho dù ở nơi xa, cũng cảm giác như có cô ở bên cạnh mình…

Tâm trạng của con gái khi yêu lúc nào cũng như sống trên mây trên gió, mơ mộng rất nhiều điều lãng mạn viển vông.

Vì người ấy mà giả vờ ăn được bánh bao Tân Cương chứa đầy thịt dê…!

Cũng vì người ấy mà giả vờ như bơi lội rất cừ, khiến cho bản thân mình bị bệnh hen suyễn mà vẫn cố gắng vất vả tập luyện dưới nước tới mệt lả…!

Cho dù biết là khờ dại, là điên cuồng, nhưng nguyện vì yêu cứ thế mà bước tới, bước tới…!

Cộc Cộc!

Tiếng gõ cửa vang lên, sau đó là thanh âm trong vắt mềm mại…

_ Lan Anh! Em xong chưa?

_ Chị vào đi Dung Âm!

Lan Anh đứng vội lên, hai tay giấu đằng sau lưng, cố gắng không tỏ ra dáng vẻ gì bất thường…

Cô không muốn Dung Âm biết về chuyện con gấu đang ở trong phòng kia.

Cánh cửa mở ra, một cô gái dáng vẻ gầy mỏng, gương mặt nhu mì thoáng nét dịu dàng với đôi mắt trong vắt và nụ cười u buồn bước vào, dáng vẻ tĩnh lặng ẩn nhẫn như một ánh trăng..

_ Em thay quần áo đi, rồi chúng ta tới quán cà phê!

_ Được! Chị Dung Âm! Chị giúp em chuẩn bị đồ đạc nha!

_ Ừ! Để chị làm cho!

Dung Âm gật gật đầu, nhìn Lan Anh xoay tròn trong phòng, chiếc váy màu trắng tung bay theo vòng quay của cô, ánh mắt mơ màng và nụ cười mềm mại dâng lên…

_ Em sẽ phải tập luyện thật tốt…Để Mạc Thiệu Khiêm về…anh ấy có thể thấy em bơi cừ tới thế nào!

Lắng nghe thanh âm vui vẻ của Lan Anh, Dung Âm không nói mà chỉ mỉm cười…nhưng cho dù cánh môi của cô có nở ra, thì đôi mắt của cô vẫn ảm đảm và u buồn như thế…

Lan Anh ngừng quay vòng, nhìn Dung Âm, đắn đo một lúc rồi nghiêng đầu khẽ hỏi.

_ Dung Âm…có phải chị đang hối hận không?

_ Hối hận?

Dung Âm giật mình nhìn Lan Anh…khó hiểu nhìn vào đôi mắt soi mói phía trước…

_ Có phải chị đang nghĩ đến…sự thật là ngày trước…chính chị đã cứu anh ấy….Chị đang muốn nói cho anh ấy biết…đúng không?

_ Không! Lan Anh! Em nói gì thế? Chị không nghĩ như thế!

Dung Âm lắc đầu, nhẹ giọng khẳng định. Gương mặt xinh đẹp nghiêm lại của Lan Anh nở ra một nụ cười dịu dàng…

_ Vậy thì chị sẽ không nói với anh ấy toàn bộ mọi chuyện! Từ chuyện chính chị đã cứu anh ấy, rồi đến mấy chuyện bí mật nho nhỏ giữa chị em mình chứ?

Dung Âm nhìn vào nụ cười xinh đẹp ấy, cảm giác như Lan Anh thật giống như một đóa hoa ăn thịt, đằng sau sự ngọt ngào ấy là sự nguy hiểm khiến người khác lạnh gáy…

Cô gật đầu, ép mình nở ra một nụ cười nhạt…

_ Ừ! Đối với chị chuyện đó không quan trọng! Em hay chị đều như nhau, chỉ cần anh ấy không sao là được rồi!

Lan Anh liếc mắt qua gương mặt của Dung Âm, trong lòng thầm mỉa mai…Chị ta tưởng cô không nhận ra chị ta cũng thích thầm Mạc Thiệu Khiêm sao? Nhưng chị ta đừng si tâm vọng tưởng, một người như chị ta làm sao xứng với Thiệu Khiêm chứ?

_ Chị Dung Âm! Chỉ cần chị giúp em! Em hứa với chị em sẽ giúp đỡ chị hết lòng, không những em, mà cả cha cũng sẽ giúp đỡ bác Mộ, sẽ nói với công ty của bác Mộ đang làm không ép bác ấy vất vả nữa!

Dung Âm cúi đầu, nụ cười ẩn nhận lại hé ra, u buồn như ánh trăng chìm sâu trong mây đen. Không phải ý tứ của câu nói đã đã quá rõ ràng rồi sao?

_ Ừ…Cám ơn em! Lan Anh!

_ Vậy em vào thay đồ! Chị chuẩn bị cẩn thận nha!

Lan Anh không hề phí lấy một giây, quay đầu bước vào trong phòng thay đồ để lại một mình Dung Âm ở lại.

Đoạn hội thoại đó cô ta chẳng sợ, lúc gửi cho Mạc Thiệu Khiêm dùng máy tính cắt đi là được…Quan trọng là dạy cho người chị họ không biết thân phận đó một bài học cảnh tỉnh là được.

Dung Âm thở dài, quay đầu bước về phía bàn trang điểm, cẩn thận chuẩn bị đồ…

Bản thân cô cũng biết…chắc đã sớm bị Lan Anh nhìn ra tâm tư trong lòng…

Đúng là....khi đã thích một người thật là khó giấu!

Nhưng cô cũng biết, Mạc Thiệu Khiêm và cô vốn là người thuộc về hai thế giới…hơn nữa….anh cũng không thích cô…

Mối tình đơn phương có chút hoang đường này, nếu như nói ra lại sợ làm người ta cười chê, lại sợ người ta dèm pha…

Giờ thì cô chỉ cần cho cha mình an toàn…chỉ cần như vậy thôi là đủ!

Và dù sao ở bên cạnh Lan Anh, Dung Âm thấy Mạc Thiệu Khiêm cũng rất hạnh phúc….Nếu như người cô yêu được hạnh phúc…thì cô cũng đâu còn gì cần tiếc nuối nữa?1

Cô ra sao…cũng không quan trọng!

Dung Âm tỉ mỉ chuẩn bị đồ mang đi cho Lan Anh, cũng không có gì áp lực lắm, nhưng quan trọng nhất là thuốc hen suyễn. Nếu như trong lúc lên cơn hen mà không dùng ngay thuốc thì sẽ gây nghẹt đường thở, rất nguy hiểm tới tính mạng.

Nhét lọ thuốc còn nặng tay vào túi, Dung Âm cẩn thận kéo khóa vào, đột nhiên nghe thấy tiếng nhẹ nhàng vang lên sau lưng.

_ Đang dọn đồ cho Lan Anh đấy hả Dung Âm?

Quay đầu lại, cô nhìn thấy vị bác sĩ dinh dưỡng mà chú Mộ đặc biệt thuê về để đảm bảo khẩu phần ăn uống hàng ngày cho Lan Anh…nhưng mấy dạo gần đây, Dung Âm cảm thấy mối quan hệ của chú Mộ và người phụ nữ này…có vẻ đã vượt quá mức bình thường.

_ Dạ!

_ Xong chưa? Mọi thứ đã được kiểm tra cẩn thận rồi chứ?

Bà ta nhẹ nhàng hỏi cô, Dung Âm gật đầu, ngoan ngoãn trả lời.

_ Dạ! Mọi thứ đã ổn rồi ạ!

_ Tốt! Thế thì ta…

_ CHỊ DUNG ÂM! CHỊ VÀO ĐÂY KÉO KHÓA GIÚP EM!

Tiếng Lan Anh đột ngột vang lên, ngắt lời của bà ta. Dung Âm bị tiếng gọi đột ngột của Lan Anh thu hút, không thể nhìn thấy khóe môi của bà ta khẽ nhếch lên một nhịp.

_ Cháu vào trong giúp Lan Anh!

Dung Âm lễ phép nói và vị bác sĩ nở nụ cười rất ngọt ngào…

_ Ừ! Cháu mau đi đi! Đừng để con bé chờ!

Dung Âm lách qua vị bác sĩ, bước vào trong phòng thay đồ. Tiếng đóng cửa vang lên sau lưng, và ngay lập tức đôi mắt dịu dàng của bà ta chuyển thành sự thâm độc.

Nhanh như cắt, bà ta vội vã lao tới phía hộp đồ, những đầu ngón tay nóng vội kéo roẹt khóa móc, hấp tấp lôi ra lộ thuốc hen suyễn…

Vốn nghĩ tới cách để kéo Dung Âm ra khỏi phòng, không ngờ con nhỏ Lan Anh lại tự mình lên tiếng….Đúng là trời giúp ta!

Ánh nhìn tàn nhẫn của bà ta sáng quắc lên…in vào lòng mắt nhựa đen thẫm của con gấu bông lặng yên quan sát tất cả mọi thứ, khi bà ta thay lọ thuốc hen suyễn đầy bằng lọ thuốc rỗng…!

Chỉ có thể là bây giờ! Nếu như không phải bây giờ…thì không bao giờ!

Sớm thôi!

Sẽ sớm thôi!

Ánh nhìn của bà ta găm về phía phòng thay đồ….cùng nụ cười lạnh lẽo, độc ác tới tận tâm tận gan…

Chuyện dường như trời không biết, quỷ không hay ấy…tất cả lại bị ghi lại bởi một chiếc máy ghi hình…mà phải rất lâu, rất lâu sau…mới được phát hiện ra…khi nó đã cạn kiệt pin, nằm im lìm ở đó như một con thú bông câm lặng….nhưng lại ẩn chứa quá nhiều bí mật tàn nhẫn, và đau xót…

Trong một khoảng khắc ấy, mới biết trái tim của ai chứa đầy giả tạo, trong lòng ai chứa đầy sự thâm độc, và trái tim của ai thật sự trong sáng…!

Bị mật bị thời gian vùi lấp…cuối cùng cũng hiện hữu ra…trước sự kinh ngạc, ngỡ ngàng của tất cả những người chứng kiến…

Để rồi đây…ngay lúc này…Mạc Thiệu Khiêm quỳ dưới chân Dung Âm…nghẹn ngào thốt ra với cô những lời thú nhận, những lời xin lỗi muộn màng…

Suốt những năm qua…chỉ vì điều mà cô không gây ra…chỉ vì những gì mà cô không hề làm…mà bóng ma ám ảnh ân hận về cái chết của Dung Âm cứ quẩn quanh vây hãm lấy Dung Âm, để cho cô không dám mở lòng, không dám đón nhận tình yêu của cuộc đời mình…1

_ Không phải là em….Không phải là em!

Mạc Thiệu Khiêm nghẹn ngào thốt lên, bàn tay của anh nắm chặt lấy vải váy của cô…Khóc trong sự hối hận quặn thắt…

Tất cả mọi người xung quanh hoảng hốt nhìn về phía cô và anh, ngay cả Khang Kiều cũng không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra, lặng người nhìn Mạc Thiệu Khiêm….

_ Thiệu Khiêm…sao vậy anh?

Dung Âm vội vã nâng gương mặt của anh lên, ngón tay cô cũng run bắn lên khi cô lau đi những giọt nước mắt nóng ấm của anh…Đôi mắt trong vắt âng ấng nước của Thiệu Khiêm nhìn sâu vào gương mặt lo lắng của cô, nghẹn giọng thì thào…

_ Cái chết của Lan Anh…không phải do em….Không phải do em….Lọ thuốc đó…bị người đàn bà đó đánh tráo!

Thanh âm vang lên như sét đánh ngang tai….Bàn tay Dung Âm chợt trở nên lạnh toát…

Và đôi mắt của cô cũng lập tức ngập nước…

_ Anh….nói sao?

_ Lọ thuốc đó…không phải em….mà do Mộ phu nhân….đánh tráo!

Tiếng nấc bật ra khỏi môi Dung Âm, cô cũng không biết tại sao mình lại bật khóc như vậy? Vì uất ức, vì hờn giận, hay vì sự nhẹ nhõm đang tan ra như bong bóng xà phòng…

Cô đã đau đớn, đã tuyệt vọng, đã dằn vặt bản thân mình trong suốt tất cả những tháng ngày qua…và gần như đã bỏ lỡ tình yêu của cuộc đời mình…

Anh đã ân hận, đã đắn đo, và cũng đã dằn vặt bản thân mình…và đã khiến cho người anh yêu nhất, và yêu anh nhất ngập tràn trong đau khổ…

Tất cả chỉ vì sự hiểu lầm nghiệt ngã này!

Nếu như không có chiếc máy ghi hình đó…nếu như không có ngày hôm nay….thì có lẽ bí mật sẽ mãi mãi bị vùi lấp…

Sự thật phơi bày...khiến cho cả người đàn ông mạnh mẽ nhất cũng phải chảy nước mắt...

Vì thương cô...và vì hận chính bản thân mình!

Khi đứng trước tình yêu như điểm yếu ấy... Những người đàn ông mạnh mẽ...cũng phải rơi lệ!

Những giọt nước mắt rơi xuống mái tóc của Mạc Thiệu Khiêm khi cô vùi mặt vào mái tóc của anh, cứ thế bật khóc…

Trong lúc này…chẳng ai có thể thốt ra lời nào cả!

Và rồi….khi nỗi quặn thắt dần dần nguôi đi, đi nhịp tim không còn đập tới cuồng loạn nữa, và khi dòng nước mắt còn chưa kịp khô đi…Mạc Thiệu Khiêm ngẩng đầu lên, nhìn sâu vào đôi mắt của Dung Âm, đôi môi sưng đỏ vì bị cô cắn giữa hai hàm răng siết chặt để không làm tiếng khóc vang lên quá lớn….

Đầu ngón tay anh lau đi giọt nước mắt của cô, ôm lấy đầu cô, cho cô vùi mặt vào bả vai mình….

Và khi đó, Dung Âm không thể nhìn thấy ánh mắt căm thù của anh rực cháy lên như lửa, nhưng cô có thể cảm nhận được sự điên loạn của anh qua giọng gằn trầm lắng tới lặng người…

Và đó là lần đầu tiên, cô nghe thấy một cái tên rất lạ lẫm….

_ Anh sẽ không để em phải chịu uất ức như vậy...Âm nhi! Anh sẽ không để bất kì ai tổn hạu tới em như vậy nữa!

Có lẽ lần này….anh phải phá lệ một lần…

Có lẽ anh phải nhờ tới….

Tề Yến Thanh!

*****