Cô Chủ Shop Nội Y Online

Chương 10: Anh để tôi đi rồi lén đi đi

Tiểu huyệt thả lỏng, rõ ràng cảm nhận được vách thịt co bóp chuyển động, luồng nhiệt khí tuôn ra ào ạt.

Cho dù tiểu huyệt bị gậy thịt của Khương Yển lấp đầy, vẫn có chút nước từ trong khe hở thấm ra, toàn bộ đều dính trên quần anh, làm cho Trần Vũ Hàm lại căng thẳng co rút cơ bắp thân dưới, tính thử hút toàn bộ dâʍ ŧᏂủy̠ đã chảy ra quay trở lại.

Khương Yển rõ ràng cảm nhận được qυầи ɭóŧ mắc kẹt từ gốc dươиɠ ѵậŧ đến tinh hoàn, lúc này vừa nóng vừa ẩm, dán sát lên da, làm người ta cảm thấy khó chịu.

Càng khó chịu hơn là gậy thịt kìm nén đến mức trướng to, bị lỗ nhỏ của cô kẹp chặt, vừa mới thả lỏng ra được vài phút, hiện giờ lại hút chặt rồi, vách thịt bên trong lỗ nhỏ ướŧ áŧ mềm mại dán sát qυყ đầυ mẫn cảm của anh, làm anh không nhịn được nữa.

Không ngờ người ngoài cửa vẫn chưa đi, vẫn đang hỏi: “Chị Vũ Hàm? Chị đang ở đâu? Rõ ràng vừa nãy em nghe thấy bên trong có tiếng động mà, chị đang thay quần áo à?”

Giọng nói lại truyền đến, Khương Yển quay mặt lại nhìn cánh cửa phía sau, vốn dĩ muốn nhẹ nhàng đi đến dùng lưng ngăn đối phương đột nhiên đẩy cửa bước vào, lại quên mất Trần Vũ Hàm còn đang treo trên người anh, hai chân vẫn đang vòng quanh thắt lưng anh, làm cho người anh không kề sát được cánh cửa, chỉ nghe một tiếng “ầm”, chân của Trần Vũ Hàm đυ.ng phải cửa.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, chết lặng.

“Chị Vũ Hàm, chị đang thay quần áo trong đó à? Bưu kiện phía dưới kia có muốn mang lên đây trước không?”

Trần Vũ Hàm giương mắt nhìn chằm chằm Khương Yển, đầu óc trống rỗng, hoàn toàn quên mất câu hỏi Tiểu Đào vừa hỏi bên ngoài.

Nhịn một lúc lâu sau, cô mới căng thẳng lắp bắp trả lời: “Không, không cần đâu! Chị đến kỳ rồi, em vào phòng lấy băng vệ sinh giúp chị, đúng, đúng rồi, em đến phòng chị xem xem.”

“À? Được, thảo nào em vừa thấy trên nệm có vết máu, em còn nghĩ chị Vũ Hàm bị thương ở đâu cơ, chị đợi em chút, em đi ngay đây.”

Nghe thấy tiếng Tiểu Đào rời đi, Trần Vũ Hàm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, bình tĩnh lại nhìn Khương Yển, nói: “Đợi tôi ra ngoài trước, nhân lúc tôi gọi cô ấy vào phòng, anh mau đi đi, có biết không hả?”

Cô buông chân ra, chuẩn bị rời khỏi người Khương Yển, vừa di chuyển thì cửa mình đang căng chặt bị kéo ra, một cảm giác đau nhói lóe lên, cảm giác như thể bị gậy thịt to lớn của anh làm rách.

Thân thể cô cứng đờ một lúc, mới chuẩn bị thả một chân đang vòng quanh người anh xuống, nhưng lại bị anh ôm chặt đùi không thể rời đi.

“Đợi chút đã...”

“Sao, sao vậy?” Giọng của Khương Yển đột nhiên trở nên ngắn ngủi nghiêm túc như vậy làm trong lòng cô giật mình.

Nhưng giây tiếp theo, cô liền nhận ra nơi nào đó không thích hợp.

Gậy thịt lấp đầy bên trong tiểu huyệt của cô có cảm giác co giật nhẹ, lại cẩn thận nhìn xem dáng vẻ kìm nén sướиɠ khoái của anh, cô có chút khó tin hỏi: “Anh...bắn rồi à?”

Khương Yển quả thật cảm thấy bản thân mất mặt rồi.

Chưa đâm được vài cái đã phải ôm người trốn đi không nói, đã kìm nén thời gian lâu như vậy rồi, vậy mà vẫn không thể chờ được đến lúc chính thức bắt đầu thì đã bắn ra rồi...

Tôn nghiêm của anh a! Mặt mũi của anh a!

Anh đỏ bừng mặt, quay mặt đi né tránh ánh mắt chăm chú của cô, cứng nhắc đáp: “Lần đầu tiên, nhưng lần sau tuyệt đối sẽ không như vậy nữa.”

Trần Vũ Hàm kinh ngạc há miệng, nhưng lại không biết bản thân nên nói gì để đáp lại cho tốt, cuối cùng dứt khoát ngậm miệng không nói gì.

Ngàn tính vạn tính lại không tính đến tên này còn là xử nam!

Lúc trước cô còn nghĩ hôm nay là tình một đêm, đợi sau khi anh rời đi sẽ coi như không ai quen ai, chưa từng xảy ra chuyện gì, dù sao người đàn ông như vậy cũng không thiếu một người phụ nữ như cô.

Nhưng bây giờ lại khiến cô muốn tìm hiểu thêm về người đàn ông trước mắt này, lần đầu tiên không được vui vẻ như vậy làm cô cũng muốn tìm một cơ hội khác để bù đắp.

Cô được Khương Yển đặt xuống, vội vàng chỉnh lại áσ ɭóŧ trên người, cảm nhận được tϊиɧ ɖϊ©h͙ và dâʍ ŧᏂủy̠ hòa với vết máu chảy xuống đùi, ngửi thấy hương vị nồng nàn phiêu tán trong không khí, cô lại đưa tay lột áo Khương Yển làm khăn lau, sau khi tùy ý lau qua thân dưới một chút, giống như một con hổ nhỏ tức giận, hung hăng nói: “Không được nhìn, cẩn thận tôi móc mắt anh ra, đến lúc nào tôi nói ‘được rồi’, anh mới được rời đi.”

Trần Vũ Hàm nắm một đống quần áo nhăn nhúm che sau mông, mở cửa nghiêng người nhanh chóng đi ra ngoài, chỉ để lại một bóng lưng yêu kiều cho Khương Yển.

Cô lại quấn áo khoác, trước tiên ló đầu ra thăm dò ngoài cửa, cao giọng gọi: “Tiểu Đào, phiền em vào nhà vệ sinh lấy giúp chị khăn tắm rồi để lên giá nhé.”

“Được rồi, chị Vũ Hàm.”

Trần Vũ Hàm nhìn Tiểu Đào quay trở lại phòng, vội vàng nói vọng vào trong phòng: “Được rồi, anh đi đi.”

Nhìn Khương Yển hai tay che lại hạ bộ từ trong phòng thay đồ đi ra, dấu vết ẩm ướt trên quần căn bản không che giấu được, làm hai má cô càng đỏ hơn.

Cô đi ra ngoài với tốc độ cực nhanh, nhưng bước chân rõ ràng thoạt nhìn có chút quái dị, gót chân hoàn toàn không dám chạm vào mặt đất, hai chân cọ sát nhau gần như nghiêng về phía trước.

Khuôn mặt Trần Vũ Hàm nhăn nhó, vừa rồi lúc bị gậy thịt nhồi chặt, cô còn không cảm thấy lỗ nhỏ rách ra đau như vậy, hiện giờ gậy thịt rút ra rồi, lỗ nhỏ bị căng rộng ra dường như không thể trở lại khít như ban đầu được nữa, cửa mình cứ có cảm giác đau nhói như gai đâm, còn có tϊиɧ ɖϊ©h͙ anh vừa bắn ra và dâʍ ŧᏂủy̠ bị ma sát chảy ra, nếu không kẹp chặt chân lại hơn chút thì sẽ không ngăn được chúng chảy xuống.

Khương Yển cứ nhìn cho đến khi cô đi vào phòng đóng cửa lại, lúc này mới vội vàng chạy nhanh xuống dưới tầng như một tên trộm, sau khi lên xe, hai tay run lên, suýt nữa làm rơi mất chìa khóa xe.

Lái xe ra khỏi tiểu khu, nhìn vết máu còn dính trên quần, nửa người trên cởi trần, trong đầu lại hiện lên dáng vẻ của Trần Vũ Hàm, làm anh lòng xuân phơi phới khóe miệng bật cười, ý cười trong mắt như gió xuân dịu dàng.

Trần Vũ Hàm đóng cửa lại, đối mặt với Tiểu Đào chuẩn bị đưa khăn tắm, lại căng thẳng một hồi, phải tiêu tốn sức lực rất lớn mới khiến cho bản thân miễn cưỡng duy trì trạng thái điềm tĩnh, hỏi: “Em chờ chị một chút, chị đi thay quần áo đã, đúng rồi, phiền em vào phòng lấy một bộ đồ ngủ ra giúp chị nhé.”

Tiểu Đào gật đầu đi về phía phòng cô, hỏi: “Chị Vũ Hàm, chị đã trả phí chuyển phát nhanh chưa? Lúc em vừa về, nhìn thấy xe của anh Khương còn đang đậu ở bên ngoài, khi em ở bên ngoài, anh ấy gọi điện thoại cho em nói có một bưu kiện, em bảo anh ấy tìm chị lấy phí chuyển phát, không ngờ vừa cúp máy liền thấy cửa hàng mà em muốn vào mua đồ chưa mở cửa, cho nên em quay lại, nếu biết sớm thì em đã bảo anh ấy chờ em một lát rồi.”

Nghe tiếng Tiểu Đào lầm bầm làm Trần Vũ Hàm lộ rõ vẻ bối rối: “Phí chuyển phát nhanh gì?”

————

Ha ha, sắp ngã ngựa rồi! Đầu óc bà chủ không tốt lắm, bây giờ mới thật sự cảm thấy không ổn.

Thử đoán xem khi nào thì bọn họ sẽ gặp lại nhau?

Được rồi, tôi không nhiều lời nữa, vì cầu xin điểm, tôi muốn kể cho các bạn nghe một câu chuyện cười.

Có một người phụ nữ đi làm phẫu thuật thụ tinh nhân tạo, sau khi cô cởϊ qυầи áo ra nằm lên giường, phát hiện bác sĩ cũng bắt đầu cởϊ qυầи!

Người phụ nữ sợ hãi kêu lên: “Anh muốn làm gì?”

Bác sĩ đáp: “Thật sự xin lỗi, chai đựng dùng hết rồi.”