Sau khi xuống xe, đi thêm khoảng cách hơn hai trăm mét chính là trường trung học hiện Tô Tuyết Vi đang theo học, Trường Trung học Cơ sở Thanh Dương.
Cô đi rất chậm, hai chân căn bản không nâng lên được. Mỗi một bước đều giống như giẫm lên bông, cả chân và bụng đều run rẩy. Khoảng cách mấy trăm bước mà cô phải đi năm sáu phút.
Mà Hàn Triết cố ý chậm lại, đi theo bên cạnh cô. Hắn tỏ vẻ giống như không có việc gì xảy ra vậy. Hai tay chắp sau gáy, vừa đi vừa cười với vẻ mặt sung sướиɠ.
"Còn chưa cắm vào thì chân đã mềm nhũn. Cô bé mập mạp, cô cũng quá yếu."
Tô Tuyết Vi trừng mắt nhìn hắn một cái, không có trả lời. Cô tự mình cất những bước đi quái dị về phía cổng trường.
Mỗi buổi sáng, hội sinh viên và giáo viên đều kiểm tra trang phục và kiểu tóc của học sinh trước giờ vào lớp ở cổng trường.
Hai người còn chưa tới gần, Tô Tuyết Vi đã nhìn thấy lão sư đối với nàng lộ ra ánh mắt không tán thành.
Tuy rằng kiểu tóc và quần áo của cô đều nằm trong phạm vi quy định, nhưng ai bảo dáng người của cô quá tốt một chút, rõ ràng người khác mặc vào đều rất rộng rãi, ở trên người cô giống như là đồng phục bó sát.
Từ khi cô xuống xe, đã có không ít học sinh dùng ánh mắt kinh diễm nhìn cô, giống như lần đầu tiên họ nhìn thấy cô.
Hàn Triết không hiểu sao chán ghét những ánh mắt dừng lại trên người cô. Hắn bất động thanh sắc đứng bên cạnh cô, dùng hành động tuyên bố sự chiếm hữu và quyền chủ đạo của mình.
Nhờ vào hình tượng học sinh xấu xa cùng khí thế không giận tự uy mà mọi người đều biết, những ánh mắt cực nóng kia quả nhiên thoáng cái ít đi rất nhiều.
"Bắt đầu từ ngày mai, không được mặc váy! Nếu không cậu chắc chắn sẽ không thể xuống giường biết không!” Hàn Triết hạ giọng, hung tợn nói.
Vành mắt Tô Tuyết Vi ửng đỏ, cái miệng nhỏ nhắn há hốc, còn chưa kịp nói ra, đã bị một giọng nữ vui vẻ cắt đứt.
"Hàn Triết."
Hai người theo tiếng nhìn lại, một thiếu nữ mặc đồng phục học sinh giống Tô Tuyết Vi, nhưng lại có thêm biểu tượng của Ủy ban Kỷ luật. Cô khéo léo cười thản nhiên đứng ở cổng trường, đồng thời lộ ra bóng dáng xinh đẹp thướt tha.
Nàng thập phần xinh đẹp, dáng người tuy rằng không đẫy đà như Tô Tuyết Vi, nhưng cũng trước lồi sau vểnh. Hầu như mỗi chàng trai đi qua cô ấy, sẽ không thể không quay người nhìn lại cô ấy.
Tô Tuyết Vi từng nhìn thấy ảnh của cô trong sách của Hàn Triết, cô chính là cô gái Hàn Triết từ trước đến nay vẫn thích, tên là Ngôn Hinh Nguyệt.
Cô chủ động đáp lời, hiển nhiên ngoài dự liệu của Hàn Triết, khiến anh có chút trở tay không kịp, đồng thời cũng khiến anh sinh ra niềm vui hiếm có.
“Như thế nào, chẳng lẽ là quần áo của ta không được?” Hàn Triết cười nói rồi đến gần vị trí của Ngôn Hinh Nguyệt một chút.
Nghe được hắn trêu chọc, Ngôn Hinh Nguyệt cười lắc đầu, ánh mắt híp lại thành trăng lưỡi liềm, "Đương nhiên không phải, nhìn thấy cậu, chào hỏi cậu một tiếng nha. Hôm nay cậu rất ngoan, không đến trễ.”
Trong lời nói lộ ra sự lơ đãng xinh đẹp, ngay cả Tô Tuyết Vi cũng nhịn không được động tâm một chút.
Mà cái loại cảm giác bị cô nhìn chăm chú, liền nhịn không được tâm hoa nộ phóng, Hàn Triết chỉ sợ càng có thể cảm nhận sâu sắc. Hắn ở trước mặt nàng nghiễm nhiên biến thành một cái lông vàng lớn, Tô Tuyết Vi thậm chí có thể nhìn thấy phía sau hắn lay động cái đuôi.
Ồ, người đàn ông chó.
"Hàn Triết, tôi ở trong hội sinh viên nên sẽ luôn nhìn chằm chằm vào tên xấu xa như anh. Yêu sớm là tuyệt đối cấm với lại cô gái vừa rồi có chút mập mạp kia, không phải là bạn gái của anh chứ? Không ngờ anh lại thích điều này!” Ngôn Hinh Nguyệt chớp chớp mắt, trêu ghẹo nói.
Lúc này Hàn Triết mới nhớ tới Tô Tuyết Vi đang ở phía sau. Hắn quay đầu nhìn thì phát hiện không một bóng người, cô lại không biết từ khi nào đã rời đi.
Khoái ý khi bị Ngôn Hinh Nguyệt chủ động bắt chuyện nhất thời biến mất. Nụ cười xấu xa trên mặt cũng không cách nào tiếp tục duy trì, hắn rất nhanh khôi phục áp suất thấp cự tuyệt người ngoài ngàn dặm.
Sau đó Ngôn Hinh Nguyệt nói gì đó với anh, anh cũng không nghe rõ, vội vàng chào hỏi, liền trực tiếp rời đi. Lấy điện thoại di động ra, mười ngón tay bay lên, đánh máy nhanh chóng.
【Tiểu tính nô, lần sau không chào hỏi liền đi, liền làm nát tiểu bức của cậu. 】
Phía sau còn đi kèm với một tấm ảnh GJF chụp đêm qua.
Một cây gà trống thô to, ở trong tao huyệt sưng đỏ rất nhanh được rút ra khiến một lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠ phun ra. Sự kịch liệt khi làʍ t̠ìиɦ phảng phất đều có thể cảm nhận được. Nhưng mà, mãi cho đến khi tất cả các tiết học buổi sáng kết thúc thì anh vẫn không nhận được trả lời của Tô Tuyết Vi.
Mẹ kiếp!