Bữa trưa là thời điểm náo nhiệt nhất trong căng tin. Còn nguyên chủ Tô Tuyết Vi lại không có bạn bè gì. Cho dù thành tích của cô ngạo nghễ quần hùng ở lớp mũi nhọn nhưng cô luôn ngồi ăn cơm một cách cô độc.
Đũa tùy ý gạt miếng trứng xào cà chua trên đĩa, cô lại nghĩ đến cảnh sáng nay sau khi tiến vào lớp học thì không khỏi có chút thất thần.
Đột nhiên trở nên xinh đẹp nên sự chú ý của mọi người đối với cô ấy lập tức nhiều hơn. Không biết nghĩ đến cái gì, nàng đột nhiên nở nụ cười. Hai má hồng nhuận, đôi mắt ướt sũng. Chóp mũi thanh tú, đôi môi đỏ hồng nở ra một đóa hoa diễm lệ.
Phanh một tiếng ——
Hai nam sinh đi ngang qua bàn, đυ.ng phải nhau, mâm cơm rơi xuống đất, hai người mặt đỏ tai hồng thu thập, ngốc nghếch giống như ngỗng. Sau đó họ xin lỗi lẫn nhau, nắm lấy đầu ngám rời đi.
Tô Tuyết Vi tươi cười càng sâu. Nhưng cô lại không thấy cách đó không xa có một đôi mắt như đang thiêu đốt với lửa giận hừng hực, hận không thể đem xuyên qua cả người nàng.
Hàn Triết sải bước đi tới, nặng nề ném khay cơm của mình lên bàn trước mặt cô. Chén canh lắc lư một chút, bốc hơi nóng, mùi thơm tỏa ra bốn phía.
"Tại sao không trả lời tin nhắn của tôi!" Thiếu niên nghiến răng nghiến lợi.
"A?" Tô Tuyết Vi dường như còn chưa rõ ràng tình huống, mờ mịt ngẩng đầu, hàm răng trắng nõn nhẹ nhàng cắn một chút môi dưới, "Tôi, tôi không mang theo điện thoại di động.”
Đôi mắt sợ hãi mở to, sắc mặt cô gái nhỏ trong nháy mắt tái nhợt rất nhiều.
Đáng ghét, vừa mới đối mặt với nam nhân khác không phải cười rất vui vẻ sao, vì sao nhìn thấy hắn, tựa như nhìn thấy quỷ!
"Ngươi rất sợ ta?" Lông mày rậm nhướng lên, trong khoang mũi lộ ra một tiếng hừ nhẹ. Con ngươi u ám nhìn chằm chằm vào mặt cô như đang chờ đáp án của cô, đồng thời cũng phát ra cảnh cáo ác ý.
Nếu câu trả lời của cậu làm cho tôi không hài lòng, tôi sẽ làm cho cậu sống không bằng chết.
Tô Tuyết Vi sắc mặt càng trắng bệch, muốn gật đầu, cuối cùng lại chỉ là mờ mịt lắc vài cái.
Sắc mặt Hàn Triết càng trầm, đôi đũa tre dùng một lần ở trong tay hắn bị bẻ thành hai.
"Tiết thể dục thì đến phòng thiết bị tìm tôi, nếu không hậu quả thì cậu sẽ tự chịu."
Đôi mắt to xinh đẹp chớp chớp vài cái, lấp lánh ánh nước của sự bất lực và đáng thương. Da thịt không chút tỳ vết như lãnh ngọc lộ ra một cỗ hương thơm nhàn nhạt không thể dò được.
Nàng lại cắn môi dưới của mình khiến nó có màu sắc càng thêm diễm lệ, thoạt nhìn đầy đặn mọng nước, khiến người ta hận không thể thay thế nó.
Thật sự là làm cho người ta tâm phiền ý loạn, thiếu niên nhẹ nhàng đấm vào mặt bàn,
"Ăn cơm!" Hắn ra lệnh.
Tô Tuyết Vi ngồi im thin thít, thức ăn vào miệng cũng giống như nhai sáp. Cô ăn lung tung vài miếng, thu hồi bát đũa chuẩn bị rời đi.
"Ăn ít như vậy, cậu có phải là một con mèo?" Hàn Triết tức giận nói.
"Tôi, tôi quá béo, tôi muốn giảm cân." Cô nhanh chóng suy nghĩ về một lý do.
Giảm cân? Hàn Triết nhướng mày nhìn cô, tầm mắt sáng quắc đánh giá cô một vòng.
Vυ' thì bự, eo thì thon, mỗi một chỗ đều vừa vặn, chỗ nào cần giảm cân.
"Không được giảm." E sợ thiếu nữ vì giảm cân sẽ đem mình đói thành cây gậy trúc gầy, Hàn Triết không thể không ép buộc ra lệnh.
Dứt lời, hắn lại lo lắng thân thiết của mình bị nhìn thấu nên không khỏi gợi lên một nụ cười tà, "Ta liền thích cái mông mập mạp của cậu, thao lên vô cùng sảng khoái.”
Khuôn mặt Tô Tuyết Vi từ trắng chuyển hồng, chóp mũi óng ánh, hốc mắt cũng không tự giác nổi lên ửng đỏ.
"Ngươi... Thằng ngốc này! "
Giọng nói nhỏ, mềm mại giống như vẻ ngoài rất dễ bắt nạt của cô.
Hàn Triết đột nhiên đứng lên, chống bàn kề mặt tới gần, "Ngu ngốc học bá”