Ánh mắt đen thẳm cùng sự không vui của hắn xuyên thấu qua tròng kính rơi vào đỉnh đầu người nọ. Hắn lập tức buông tay Liễu Cầm Chi ra, đi nhanh về phía thiếu nữ bị nguồn sáng bao bọc kia.
Thiếu nữ ngẩng đầu, nhìn về phía hắn, đột nhiên giống như một con vật nhỏ sợ hãi, run rẩy một chút, hai mắt gợn sóng nhất thời lộ ra sự hoảng sợ.
"Xin lỗi, ta đã làm con sợ rồi." Người đàn ông dừng lại rồi vội vàng xin lỗi.
Mặt của Tô Tuyết Vi tái nhợt, cô lướt qua hắn một cách thật cẩn thận rồi nhìn Liễu Cầm Chi. Thấy nàng cười miễn cưỡng, còn cực lực duy trì hình tượng đoan trang ôn hòa của mình khiến trong lòng cô có chút buồn cười.
Liễu Cầm Chi vội vàng đi tới, nắm lấy tay nam nhân, cả người mềm nhũn không xương, dựa vào cánh tay hắn. Bộ ngực đầy đặn bị ép ra cổ áo, lộ ra một bờ ngực trắng nõn thật là động lòng người.
Nhưng lực chú ý của nam nhân giờ phút này, toàn bộ đều ở trên người Tô Tuyết Vi. Vừa rồi khi tiếng đàn biến mất khiến hắn khẩn cấp muốn nghe nàng đàn tấu một khúc mới, căn bản không rảnh chú ý bộ ngực mềm mại trên cánh tay.
"Tuyết Vi, mẹ đã kết hôn, đây là ba dượng của con, đừng sửng sốt nữa, mau gọi ba đi."
"Ba." ánh mắt nàng lại trống rỗng, xen lẫn sợ hãi khó hiểu, nhưng vẫn nhu thuận kêu một tiếng.
Giọng nói của cô gái vẫn mềm mại, ngọt ngào vô cùng khiến người đàn ông đột nhiên nhớ lại người đồng nghiệp đã từng lang thang cả ngày. Nhưng sau khi vợ sinh con, mỗi ngày hắn lại giống như một đứa nhỏ vội vã về nhà, thậm chí cũng bỏ thuốc lá.
Mỗi khi hắn ngạc nhiên hỏi anh ta, anh ta luôn nói rằng cậu không hiểu đâu, tôi là một người có con gái.
Thì ra, có nữ nhi chính là cảm giác như vậy, làm cho người ta nhịn không được che chở, muốn đem thứ tốt nhất trên thế giới này, đều nâng đến trước mặt nàng.
"Con tên là Tuyết Vi phải không? Sau này con chính là con của ta, chúng ta phải ở chung thật tốt được không?"
Nam nhân vươn tay, nụ cười bên miệng làm cho người ta cảm thấy như đang được đón gió xuân.
Tô Tuyết Vi nhìn thoáng qua ánh mắt Liễu Cầm Chi, sau đó đem tay đặt ở trong lòng bàn tay hắn.
"Con có biết bất kỳ bài hát nào khác không? Con có thể chơi một bài khác cho ta nghe được không?" Người đàn ông buông tay cô ra, ôn hòa hỏi.
"Tuyết Vi, con lại chơi một bài đi."
Liễu Cầm Chi đã lên tiếng, Tô Tuyết Vi chỉ có thể phục tùng, xoay người đối mặt với đàn dương cầm, đem bàn tay nhỏ bé mềm mại như không xương đặt ở phía trên.
Một tiếng đàn vang lên, sau đó một đoạn nhạc ở dưới tay nàng uyển chuyển vang lên.
Tóc dài rậm che mặt nàng, ở nơi hai người nhìn không thấy, Tô Tuyết Vi lộ ra một nụ cười đắc ý.
Chuông điện thoại chói tai đột nhiên vang lên, người đàn ông nhíu mày. Liễu Cầm Chi lúc này mới phát hiện là điện thoại di động của mình. Cô ta vội vàng lấy ra bắt máy, hướng về phía nam nhân lộ ra một nụ cười xin lỗi, sau đó đi tới một bên chuẩn bị nghe máy.
"Cầm Chi, em đi nơi khác nghe điện thoại đi, không cần nhiễu loạn tiếng đàn." Hắn không chút khách khí đối với phu nhân mới cưới của mình đưa ra yêu cầu. Liễu Cầm Chi sắc mặt không tốt, nhưng không giận tím mặt, cư nhiên thập phần nghe lời rời đi.
Sau khi cô rời đi, người đàn ông liền ngồi bên cạnh Tô Tuyết Vi. Thiếu nữ đơn bạc bị kinh hách, vội vàng đứng lên, bàn tay chống lên đàn dương cầm, phát ra một trận ong ong chói tai.
Da thịt trong suốt của cô, đối diện với ánh sáng, vết bầm tím trên người, thậm chí dưới váy bông mỏng manh, bộ ngực mềm mại, đều được chiếu rọi rõ ràng.
Cô ấy trông giống như một thiên thần rơi xuống trái đất, làm cho cuộc sống không thể có một chút dâʍ ɖu͙©.
"Đừng sợ, ta sẽ không thương tổn con." người đàn ông nhìn thấy vết thương trên người cô, đôi môi mỏng nhẹ nhàng mím một chút. "Trên người con làm sao có thương tích?"
Ngón tay trắng của hắn dừng trên xương quai xanh của nàng, rồi sờ quanh vết bầm nhàn nhạt, nhẹ nhàng chạm vào một chút. Thiếu nữ cũng không biết là kinh hay sợ, là đau hay ngứa, đôi môi phấn nộn há miệng, thốt ra tiếng rêи ɾỉ nhẹ.
Người đàn ông kinh ngạc một chút, rồi nhìn con ngươi ướt ấm mê ly của cô, thất thố hỏi: "Ta làm con đau sao?"