Thấy thế thì trái tim Tô Tuyết Vi cuối cùng cũng rơi xuống. Tuy rằng cô cực độ khát vọng thân thể của Hạ Minh nhưng hiện tại còn chưa đến thời điểm thích hợp.
Cho nên trước khi tới cô đã cố ý đến bên cạnh đồng nghiệp thường xuyên báo cáo mọi chuyện cho Tề Huyên để nói chuyện mình định đến tìm Tổng giám đốc rồi mới gõ cửa vào phòng làm việc của Hạ Minh.
Chẳng qua, đối phương so với cô dự đoán lại chậm hơn rất nhiều, hại cô thiếu chút nữa sẽ bị Hạ Minh ăn sạch sẽ.
Nghe được động tĩnh, thân thể Tô Tuyết Vi càng thêm căng thẳng, khiến cho Hạ Minh không thể tiến vào nữa bởi vì hoa huyệt đã kẹp quá chặt.
"Hạ tổng, không cần, có người, sẽ bị nhìn thấy..." Tô Tuyết Vi lo lắng vặn vẹo thân thể, muốn cho Hạ Minh đi ra.
Hạ Minh bị kẹp không thể nhúc nhích, bụng bị bờ mông mềm mại của Tô Tuyết Vi ma sát, gậy thịt càng theo động tác của cô lắc trái lắc phải.
Không đến mấy phút thì hắn rốt cuộc nhịn không được, đem tất cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào trong thân thể Tô Tuyết Vi.
"A——" Cô khẽ kêu một tiếng, ngẩng cao đầu lên để lộ ra phần cổ trắng như tuyết.
Tuy rằng cô cảm thấy có chút ngoài ý muốn khi Hạ Minh cư nhiên không nhịn được bắn sớm, nhưng Tô Tuyết Vi trong lòng lại thập phần khoái trá với đắc ý.
Cự căn tráng kiện chậm rãi từ trong huyệt nàng trượt ra, phát ra một tiếng "pốc" thanh thúy.
Chất lỏng ấm áp, theo đôi chân thẳng tắp của cô chậm rãi nhỏ xuống. Hạ Minh tức giận ngồi xuống, vừa lúc chứng kiến sự non nớt của hoa huyệt từng chút từng chút vắt ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh.
Mà cự căn hắn vừa mới phóng thích lại lần thứ hai cương cứng, so với lúc trước còn tráng kiện hơn vài phần, uy phong lẫm lẫm.
Tô Tuyết Vi mềm hai chân, ngã vào trong ngực Hạ Minh. Không biết có phải là trùng hợp hay không, cái cự căn màu đỏ tím kia vừa vặn bị kẹp ở giữa chân cô. Bởi vì nó thật sự quá to nên một phần nhỏ bị đùi bao bọc, nhưng vẫn còn lòi ra một đoạn thật dài.
Đầu nấm to bằng trứng ngỗng, nhìn qua dữ tợn lại hung mãnh, thỉnh thoảng toát ra từng giọt đυ.c dịch màu trắng.
Tô Tuyết Vi phảng phất như chưa từng gặp chuyện này nên cô chỉ liên tục nhìn chằm chằm cánh cửa, bối rối muốn kéo áo ngực xuống, che đi vết cắn vết cắn hôn trên ngực.
Nội y bị kẹt trên bầu vυ' khổng lồ, như thế nào cũng không thể mặc áo ngực lại được. Cô gái nhỏ nóng nảy như sắp khóc, càng muốn sửa sang lại quần áo, càng luống cuống tay chân.
"Ôi, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ..." Tô Tuyết Vi run rẩy nhưng lại không biết khi mình bối rối như vậy, ở trong mắt Hạ Minh lại trở nên đáng yêu mê người cỡ nào.
Hắn hận không thể mặc kệ mọi thứ đem cô làm đến chết ở chỗ này.
Hắn quả nhiên tiếp tục không để ý động tĩnh ngoài cửa, đem Tô Tuyết Vi thật vất vả sửa sang lại áo ngực xong, lần thứ hai bị đẩy lên bàn làm việc.
"Hạ tổng, đừng như vậy."
Anh ta ở phía sau cô ấy, một tay cầm một bên ngực, tay còn lại vẽ vòng tròn lên vùng màu hồng nhạt quanh núʍ ѵú.
"Có người đang gõ cửa..." Tô Tuyết Vi nhắc nhở, nhưng cũng nhịn không được ưỡn ngực để đem núʍ ѵú của mình đưa vào lòng bàn tay của hắn. Đồng thời hai chân lại kẹp chặt, mượn cơ hội ma sát côn ŧᏂịŧ của hắn.
Âm huyệt nhỏ cùng kinh mạch nhô lên trên côn ŧᏂịŧ cọ xát vài cái liền tạo ra một sự ngứa ngáy tê liệt và kɧoáı ©ảʍ vô tận.
"Sẽ bị nhìn thấy, cầu xin anh, tha cho tôi đi." Tô Tuyết Vi tiếp tục khóc, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống từ mu bàn tay Hạ Minh trượt xuống và rơi vào đầu nấm mẫn cảm.
"Cởϊ qυầи lót và đồ lót ra cho tôi." Hạ Minh dùng giọng điệu đầy mệnh lệnh nói.
Hắn nhìn thấy Tô Tuyết Vi do dự liền cắn một ngụm vào bên cổ cô. Hắn dùng sức mυ'ŧ liếʍ một hồi rồi tiếp tục nói: "Nếu không tôi sẽ để cho người bên ngoài tiến vào để chứng kiến tôi làm tao huyệt của em. Hoa huyệt phun ra nhiều nước như vậy, sau đó lãng kêu đến cả tầng lầu đều có thể nghe thấy. ”