Tịnh Xu có thể tránh bị bà ngoại dạy dỗ, một phần là vì nàng là cháu ngoại, một phần vì cha nàng, cha nàng nhậm chức Lễ bộ thị lang, bà ngoại cảm thấy quy củ nhà nàng đã là giữ lễ nhất.
Bây giờ con cháu nhà họ Uông đã thành đàn, nhưng có thể trước mặt bà cụ quậy đến thế chỉ có một mình Tịnh Xu, ngay cả Nhu Gia cho tự tay bà cụ nuôi lớn cũng không dám như vậy.
Tịnh Xu biết chuyện này không giải thích được, liền nói sang chuyện khác: “Tỷ nói nhanh lên đi, sao lại đính hôn với Khâu Ương Chân nhanh thế?”
“Còn không phải tại tiệc xuân mấy hôm trước xảy ra chuyện sao, Bát Hoàng Từ với công tử nhà Cửu Thiên Tuế đua nhau uống rượu, say dậy không nổi, quậy tiệc xuân không yên bị người nâng về, nên tỷ thành người duy nhất đối diện ngồi với hắn ta, lại là hắn ta tự ngồi chứ.”
“Chúng ta đều biết hắn không nhắm tới tỷ, nhưng người khác không biết bên ngoài đã đồn ầm lên, không ít người dòm ngó vị trí Bát hoàng từ phi nhằm vào nhà tỷ rồi, bà nội sợ ảnh hưởng tới danh dự tỷ, mới đặt sớm chuyện của tỷ và hắn ta.”
“Thì ra là vậy…” Tịnh Xu lại nghĩ tới việc bị người sắp xếp đi vào rừng trúc trong phủ công chúa mà tự trách nói: “Thật ra là do muội liên lụy tỷ.”
“Xem muội kìa, sao lại trách muội? Cũng không phải muội đi trêu chọc Bát hoàng tử.”
Nhu Gia cười, không muốn để nàng không hiểu lời mình, Tịnh Xu căm giận kể ra chuyện Tư Nam sắp xếp cho biểu tỷ nghe: “Nếu không phải muội mang chuyện của An Tư Nam tới, cũng không có chuyện của Bát hoàng tử.”
Nhu Gia không trả lời ngay, như suy nghĩ điều gì hỏi lại: “Vì sao An thiếu gia lại muốn tính kế muội vậy?”
“Ai, ai mà biết được hắn nghĩ gì.” Tịnh Xu trả lời có chút hốt hoảng.
Nụ cười trên mặt Nhu Gia tăng lên, trêu chọc nói: “Chẳng lẽ hắn vừa mắt muội nên mới cố ý sắp xếp như thế,? Như vậy, muội với dượng sẽ không so đo xuất thân của hắn nữa.”
“Tỷ đừng nói lung tung, trước khi dự tiệc, muội mới gặp hắn có một lần.” Tịnh Xu nhanh chóng phản đối, trên mặt lại nổi lên màu hồng nhạt.
Vừa nghe chuyện này là hắn hao tâm tổn trí sắp xếp một phen, kết quả cuối cùng là muốn mượn tính mạng nàng ép cha mẹ nghe lời giao nàng cho hắn.
Nhưng suy nghĩ từ góc độ khác, lại cảm thấy kỳ lạ, chỉ mới gặp qua một lần, nói qua vài câu, thì thích được bao nhiêu? Có đáng ngày hôm sau hắn đã nghĩ cách tính kế nàng nay không?
Nói đi nói lại, nếu thực sự thích, cũng không nên nóng lòng như vậy chứ?
So với nói là thích, nàng cảm thấy như hắn sẽ được lợi từ nàng hơn.
Nhưng bản thân mình có cái gì để hắn mưu đồ đến chứ?
Tịnh Xu phỏng đoán theo lẽ thường, lại không biết từ trước tới nay hắn luôn làm việc không theo lẽ thường.
Tự mình suy nghĩ xong, nét đỏ ửng trên mặt Tịnh Xu bình ổn, khôi phục lại như thường.
Mấy ngày nay nàng nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết tột cùng bản thân có gì đáng giá để hắn hao tâm tổn trí đi tính kế như vậy.
Nàng không biết, Nhu Gia lại càng không biết, lại hỏi: “Vậy muội quyết định nghe theo cô dượng, gặp mặt Ngụy Bá Kỳ?”
Tịnh xu gật đầu: “Nếu không có gì xảy ra, muội với hắn là tám chín phần sẽ thành.”
Nghe nàng nói như vậy Nhu Gia nhịn không được thở dài, đưa tay ôm nàng thương cảm: “Chớp mắt một cái, mà chúng ta đã phải gả chồng rồi, ngày sau gặp mặt ngày càng ít.”
“Sao vây, sau này thường xuyên gặp gỡ là được, dù sao đều ở kinh thành hết mà.” Tĩnh Xu dừng một chút rồi lại nói: “Chắng lẽ Khâu Ương Chân muốn ở biên quan giống như cha hắn?”
“Ừm… từ thư của hắn tỷ thấy hắn có vẻ muốn ở đó hơn.”
“Vậy ngày sau khó gặp mặt rồi.”
Hai tỷ muội nói đến chuyện này tràn đầy thương cảm, hai người ôm nhau thật lâu không nói lời nào, cho đến khi Uông thị giục về nhà mới thôi.
Trước khi đi Nhu Gia do dự nói với nàng: “Xu nhi, tỷ có chút sợ, tỷ có cảm giác hôn sự của tỷ với hắn sẽ không thuận lợi.”
“Tỷ đừng nghĩ nhiều, Bát hoàng tử không có ý với tỷ, trừ khi Khâu Ương Chân có sai sót gì, nếu không tỷ chắc chắn là Khâu thiếu phu nhân.”
Tịnh Xu trấn an xong bị mẹ thúc giục liền lên xe ngựa mà không nghĩ tới lời mình hôm nay lại một lời thành sấm.