Xuyên Nhanh, Tất Cả Các Nam Phụ Đều Là Của Ta

Chương 12: Đại Tiểu Thư Hào Môn Bị Thoái Hôn (11 (H Nhẹ)

Nóng, nóng quá ...

Toàn thân phảng phất như bị lửa thiêu, Tô Vân Lạc cởi bỏ hai nút áo, ý đồ muốn làm cho mình mát mẻ một chút. Nhưng vô dụng, dược tính ăn mòn lý trí của cô, cảm giác trống rỗng ở hạ thân từng đợt vọt tới, Tô Vân Lạc nhéo đùi mình, cố gắng bảo trì một phần thanh tỉnh.

Cô vịn vách tường, chậm rãi đi ra, trước mắt chậm rãi xuất hiện một bóng người, "Tô Vân Lạc, cô không sao chứ?"

Tô Vân Lạc? Ai đang gọi cô à?

Tô Vân Lạc lắc lắc đầu, trong mắt khôi phục vài phần thanh minh, thấy rõ đứng trước mặt cô chính là Tề Vân Hiên.

Cô đại khái xuất hiện ảo giác, thế nhưng từ trong mắt nam nhân kia nhìn ra một tia lo lắng đối với mình. Vừa rồi ở trong phòng riêng, Tề Vân Hiên cũng đã nhận ra cô không thích hợp lắm, suy nghĩ một chút vẫn là đi theo ra xem một chút. Bây giờ bộ dạng này của cô, rất rõ ràng chính là trúng xuân dược.

"Cô..." Tề Vân Hiên muốn đến gần cô, lại bị cô quát dừng lại, "Đừng tới đây..."

Giọng nói mềm nhũn, một chút lực uy hϊếp cũng không có. Tô Vân Lạc liều mạng chịu đựng xúc động muốn nhào ngã hắn, nhưng cô thật sự sắp nhịn không được...

"Tôi đưa cô đến bệnh viện..."

Nói xong, Tề Vân Hiên liền muốn đỡ cô. Tay người đàn ông đặt trên cánh tay mình, truyền đến một trận cảm giác mát mẻ, Tô Vân Lạc bất giác muốn tới gần hắn, giữa đường nhớ tới cái gì đó, lại đẩy hắn ra,

"Tránh đi... Tôi không nên đến bệnh viện..."

"Đừng làm ầm ĩ nữa...cô..."

"Lạc Lạc..." Ôn Nam Cẩn rốt cục cũng tới, bước chân mang theo vội vàng.

Nhìn thấy người quen thuộc, Tô Vân Lạc thở phào nhẹ nhõm, liền mềm nhũn té trên mặt đất, Ôn Nam Cẩn vội vàng đỡ lấy cô, vỗ vỗ khuôn mặt ửng hồng của cô, "Lạc Lạc... em sao vậy... có thể nghe rõ anh nói chuyện không?"

“Ừm... Nóng quá..." Tô Vân Lạc đã hoàn toàn thần trí không rõ, Ôn Nam Cẩn ôm lấy cô, liền đi ra ngoài.

Tề Vân Hiên nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, ánh mắt sâu xa: Nếu Ôn Nam Cẩn đã mang cô đi, chắc sẽ không có chuyện gì...

"Ừm... Thật nóng..." Tô Vân Lạc ngồi ở ghế lái phụ, bất an xoay tới xoay lui, nút áo đã cởi ra một nửa, lộ ra làn da trắng như tuyết ở ngực.

"Lạc Lạc... Ngoan... Rất nhanh sẽ về nhà thôi..."

Tề Vân Hiên vừa lái xe, vừa phân tâm chú ý tình huống của Tô Vân Lạc. Nhìn bộ dáng này của cô, chắc chắn không thể kiên trì đến bệnh viện, Ôn Nam Cẩn quyết định nhanh chóng, lái xe đến khách sạn gần nhất.

Anh dừng xe, cởϊ áσ vest của mình che cô lại, bế cô ra khỏi xe.

"Lạc Lạc... Kiên trì thêm một chút nữa...nhanh thôi..." Ôn Nam Cẩn trấn an người bất an trong ngực, dùng tốc độ nhanh nhất làm thủ tục nhận phòng.

Trong phòng khách sạn.

Tô Vân Lạc nằm trên giường, trên mặt hiện lên ửng hồng bất thường, trong miệng vẫn la hét thật nóng, tay dùng sức kéo y phục trên người, quần áo lỏng lẻo, lộ ra chỗ tuyết trắng đầy đặn bị áo ngực màu đen bao chặt lấy.

Ôn Nam Cẩn khống chế giữ tay cô, ai ngờ Tô Vân Lạc khí lực thật lớn, lại tránh thoát được. Tay hung hăng kéo lên, cởi ra tầng trói buộc cuối cùng trên người, bầu ngực trắng như tuyết đầy đặn nhảy ra.

Ôn Nam Cẩn theo bản năng quay mắt lại, không đề phòng bị Tô Vân Lạc quấn lấy.

"Ừm. Thật mát... Thật thoải mái..."

Trên người nam nhân hình như mang theo một luồng cảm giác mát lạnh, làm cho Tô Vân Lạc không nhịn được muốn tới gần.

Thân thể mềm mại như không xương của nữ nhân xoay tới xoay lui ở trong ngực mình, hai con thỏ trắng mềm mại cọ xát l*иg ngực mình, Ôn Nam Cẩn dần dần cũng cảm thấy mình động tình.

Bàn tay nhỏ bé trắng nõn của người con gái chu du trên người mình, kéo áo sơ mi của mình lung tung. Nút bấm bị kéo ra, lộ ra một mảnh l*иg ngực màu mật ong. Tay cô trượt trên l*иg ngực mình, tựa hồ tìm được thứ gì đó thú vị, ngón tay kẹp lấy nhũ châu màu thịt hung hăng nhéo một cái, người đàn ông nhất thời hít một hơi khí lạnh.

"Ừm... muốn... mau cho em..."

Nhìn đôi môi mỏng của người đàn ông mím chặt, Tô Vân Lạc trong ý thức cảm thấy đó là thứ rất ngon, đôi môi đỏ mọng hôn lên đôi môi mỏng của anh, ừm, thật mát mẻ, còn muốn nữa... Cô gặm nhấm lung tung mà không có quy luật.

Một khắc cô hôn mình, một tia do dự cuối cùng trong đầu Ôn Nam Cẩn không còn sót lại chút gì: cô tỉnh lại cho dù hận bản thân mình cũng được, dù sao mình cũng sẽ không buông tay.

Ôn Nam Cẩn đẩy cô ra xa một chút. Rời xa cảm giác lạnh lẽo, Tô Vân Lạc gấp đến độ muốn khóc.

"Ư, muốn nữa mà... cho em đi mà...hu hu..."

"Ngoan, đừng khóc... anh sẽ cho em mà..." Ôn Nam Cẩn khàn khàn giọng nói, động thủ cởi bỏ tất cả quần áo trên người hai người.

"Ừm... thật mát..." Tô Vân Lạc phát ra một tiếng thở dài thoải mái, thân thể quấn chặt lấy Ôn Nam Cẩn.

Ôn Nam Cẩn hôn lên đôi môi đỏ mọng của mỹ nhân, nhẹ nhàng ngậm mυ'ŧ. Người phụ nữ nhiệt tình đáp lại anh, giống như một khách du lịch trong sa mạc, đuổi theo hương vị ngọt ngào.

Anh cúi đầu, vùi vào giữa hai ngọn núi tuyết trắng, chóp mũi ngửi được mùi sữa nhàn nhạt. Nhũ châu màu hồng nhạt căng lên trên đỉnh, cực kỳ xinh đẹp. Đôi môi mỏng ngậm một bên nhũ châu, ra sức mυ'ŧ, mυ'ŧ mạnh mẽ như em bé uống sữa.

"Ư.. Thật thoải mái... muốn nữa..." Tô Vân Lạc ríu rít, ưỡn bộ ngực của mình đưa vào trong miệng nam nhân.

Nhưng rất nhanh, Tô Vân Lạc lại cảm thấy khó chịu, "Ưm ư, ngứa quá... cho Lạc Lạc đi...ư a..."

Hạ thân truyền đến cảm giác trống rỗng mãnh liệt, chân Tô Vân Lạc kẹp lên thắt lưng anh, bắp đùi cọ xát vào hông nam nhân đang mυ'ŧ núʍ ѵú của mình.