Sau đó, bà giở điển tịch kiểm tra suốt một đêm mới biết được, một người có thể có được ánh sáng vàng của công đức mạnh mẽ đến như vậy, thì có lẽ là người đó có công đức của tận mười kiếp, loại người này dường như kiếp nào cũng làm việc thiện tích đức và có những cống hiến to lớn cho nhân loại, nên mới có thể có được một cơ thể vàng ngàn năm khó gặp này.
Điều làm cho người ta khϊếp sợ hơn là giới tu hành của bọn họ thế mà không có một ai phát hiện ra hạt giống tốt này, cũng không cử người tu hành đi bảo vệ, cứ để cậu trưởng thành một mình như thế. Trước khi cậu trưởng thành, thế mà lại không có bị yêu ma quỷ quái ăn thịt như một liều thuốc bổ lớn, quả thật đây chính là trời cao phù hộ.
"Trường An, cháu cảm thấy...... Người này giả dạng ai?" Cao Thục Quyên hỏi.
"Không biết là thứ đồ chơi gì nữa, nhưng dù sao thì nhìn cũng quá gớm rồi." Thẩm Trường An dùng mũi chân đá quỷ dịch bệnh cách cái túi da rắn, "Cậu tên là gì vậy?"
"Người phàm du ngốt, ta là thần dịch bệnh, các ngươi đối xử vô lễ với ta như thế, ta nhất định phải trừng phạt các ngươi!" Quỷ dịch bệnh gào rống, "Ta muốn các ngươi phải hối hận."
"Thần?" Thẩm Trường An ghét bỏ nhìn cái người bị bệnh thần kinh không có khỏi hẳn này, "Trông cái dáng vẻ bẩn thỉu gớm ghiếc này của cậu, cũng không giống như một vị thần, mà ngược lại thì giống quỷ hơn á."
Trong hệ thống về thần tiên, ác thần cũng là thần, quỷ dịch bệnh tự nhận mình là thần cũng không có sai, vì rốt cuộc hắn ta được sinh ra từ trời đất, không giống với yêu ma quỷ quái bình thường.
Nhưng mà sau khi Thẩm Trường An cười nhạo hắn ta là quỷ, Cao Thục Quyên cảm nhận được rõ ràng rằng, trên người của quỷ dịch bệnh có thêm vài phần quỷ khí, ít đi vài phần linh khí cùng với sát khí mà trời đất ban tặng cho hắn ta.
Quỷ dịch bệnh vừa mới ra đời này, từ một vị thần dịch bệnh đã hoàn toàn biến thành một quỷ dịch bệnh.
Cao Thục Quyên là thiên tài trong giới tu hành, tuy rằng bây giờ mới ngoài bốn mươi, nhưng cũng đã có thể cùng ngồi cùng ăn với tiền bối của giới tu hành, rồi cũng từng gặp được rất nhiều người và việc kỳ lạ. Nhưng cảnh tượng được nhìn thấy lúc này, vẫn làm bà không nhịn được hít vào một hơi.
Không ngờ năng lực tiên tri của người có công đức tận mười kiếp lại lợi hại như vậy, khó trách ngàn năm khó gặp. Nếu như Thẩm Trường An bị người tu Phật phát hiện, thì e rằng họ sẽ khóc la cầu xin cậu đi tu Phật và cố gắng phát triển Phật giáo.
"Dì Quyên?" Thẩm Trường An phát hiện, sau khi cậu chế giễu người đàn ông bị bệnh thần kinh này là quỷ, biểu cảm của dì Quyên trở nên vô cùng kỳ quái, như thể cậu đột nhiên biến thành một thỏi vàng sáng long lanh, cực kỳ quý hiếm.
"Hả?" Cao Thục Quyên hồi phục tinh thần, "Cháu nói đúng, cái thứ vừa xấu xí vừa không có ý thức này, còn chẳng phải là quỷ sao?"
Thẩm Trường An: "......"
Cứ cảm thấy có chỗ nào đó kỳ kỳ quái quái ý.
"Ư ư ư ư......" Quỷ dịch bệnh giãy giụa thật lâu nhưng cũng chẳng thể nào thoát được, nó có chút tuyệt vọng, cuộc đời lẽ ra phải thật huy hoàng của nó, phải kết thúc bằng cái cách uất ức thê thảm như vầy sao?
Đến tột cùng thì thân phận của người đã bắt được hắn ta là gì, tại sao lại lợi hại như thế?
Thẩm Trường An và Cao Thục Quyên đợi không bao lâu liền nhìn thấy đội trưởng Lý tự mình dẫn người đến đây. Thẩm Trường An thấy những người đi theo đội trưởng Lý lại đây mặc quần áo bình thường, nghĩ rằng bọn họ mặc đồ bình thường là để trà trộn vào trong đám đông, nên cũng không nói thêm gì mà giao người cho bọn họ.
Những người này mở túi da rắn ra, sau khi nhìn nó vài lần với vẻ mặt kích động, thì lại đóng túi da rắn trở lại. Một người đàn ông trung niên trong số bọn họ vô cùng kích động, đưa tay nắm lấy tay Cao Thục Quyên: "Cao...... Đồng chí, lần này có thể bắt được hắn ta, cô đã lập được công lớn, vất vả rồi, vất vả rồi!"
"Không phải......" Cao Thục Quyên ngượng ngùng cười gượng, rồi quay đầu nhìn Thẩm Trường An, "Lãnh đạo, chuyện này không liên quan tới tôi đâu, tên xấu xa này bị Trường An bắt á."
"Vị này là......" Tu vi của Triệu Hòa rất yếu kém, nhưng lại giỏi xử lý các mối quan hệ giữa người với người, cho nên chuyên đi xử lý các vụ việc bất thường trong Bộ An ninh. Ông quay đầu nhìn Thẩm Trường An, vẻ ngoài xuất chúng, cơ thể thon dài như ngọc, đây là một vẻ ngoài được mấy cô gái trẻ thích, nghĩ rằng đây là hậu bối trong môn phái của Cao Thục Quyên, liền cười nói, "Thật sự là thế giới rộng lớn sinh ra nhiều nhân tài mà, trò giỏi hơn thầy, đồng chí nhỏ này chính là niềm hy vọng cho tương lai của chúng ta a."
"Cảm ơn lãnh đạo đã khen." Mặt Thẩm Trường An hơi đỏ lên, cậu chỉ làm một việc nhỏ trong khả năng của mình mà thôi, nhưng sao lại khen đến giống như là cậu đã cứu vớt thế giới vậy chứ?
"Không phải khen, không phải khen đâu." Triệu Hòa vỗ vai Thẩm Trường An, "Một thứ xấu xa như vậy mà cậu lại chỉ dựa vào sức mạnh của bản thân đánh bại nó, điều này cho thấy rằng chúng tôi đã có người nối nghiệp rồi a!"
Thẩm Trường An: "......"
Bộ Dân chính thật sự không thể giữ được nhân tài sao, cậu chỉ bắt được một tên khốn nạn đi gây rối mà thôi, vậy mà lãnh đạo lại khen cậu thành như vậy, đây là lo lắng sau này cậu sẽ đi ăn máng khác hả?
Nghe hai người này ông nói gà bà nói vịt, cố tình còn không bị lộ tẩy, Cao Thục Quyên ho khan một tiếng: "Triệu cục, ông đưa thứ này đi trước đi, chuyện khác tôi sẽ báo cáo cụ thể cho ông sau, bây giờ cũng không còn sớm, Trường An cũng vất vả một ngày rồi, phải tan làm nghỉ ngơi."
"Đúng đúng đúng." Triệu Hòa vội vàng gật đầu, hiếm khi có một hậu bối có năng lực xuất hiện trong giới tu hành, Triệu Hòa lo lắng lúc bắt quỷ dịch bệnh cậu tiêu hao quá nhiều linh lực, bị thương căn cơ, nhanh chóng nói: "Đồng chí nhỏ nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi đi, đừng đối xử không tốt với cơ thể của mình, ngày mai cậu cứ ở nhà nghỉ ngơi một ngày đi, tôi sẽ thay cậu xin nghỉ phép với lãnh đạo."
"Hả?" Thẩm Trường An quay đầu nhìn Cao Thục Quyên, ở đây có phải đang có hiểu lầm gì không vậy?
"Trường An, cháu đi về trước, ngày mai cứ nghỉ ngơi cho thật tốt, ngày mốt đi làm lại." Cao Thục Quyên cười thân thiết với cậu, "Triệu cục nói đúng, cơ thể của người trẻ tuổi mới là thứ quan trọng nhất."
"Vâng." Thẩm Trường An đoán giữa các lãnh đạo còn có công việc bí mật khác cần được thảo luận, nên đã vô cùng hiểu chuyện mà rời khỏi.
Khi đi qua quảng trường, ba mẹ của một số đứa trẻ nhìn thấy cậu và sôi nổi lại đây nói lời cảm ơn với cậu. Hầu hết các bạn nhỏ đều đã ngủ say, các bé dựa vào trong vòng tay của ba mẹ ngủ ngon lành.
Nhìn khuôn mặt ngủ say của bọn nhỏ, Thẩm Trường An không khỏi mỉm cười: "Bọn nhỏ chơi vui vẻ là được rồi, giờ cũng đã muộn, đưa bọn nhỏ về nhà ngủ sớm đi."
"Em trai à, vừa rồi thật sự rất cảm ơn em." Ba mẹ của đứa trẻ biến Thẩm Trường An thành bí đỏ đi tới, quả bí nhỏ này dựa vào ba ngủ như một con heo con, đôi cánh ác ma nhỏ đang đeo ở sau lưng đã trở nên xiêu xiêu vẹo vẹo.
Mặt của ba đứa bé đầy vẻ cảm ơn: "Nếu không có cậu, thì chắc chắn là sau khi vật nhỏ của nhà chúng tôi về nhà sẽ mơ thấy ác mộng, chứ không phải giống như bây giờ, nằm mơ cũng muốn cùng dũng sĩ bí đỏ đi bắt người xấu."
"Trẻ con ấy mà, vẫn nên tràn đầy sức sống thì mới tốt." Thẩm Trường An cười khẽ một tiếng, rồi vẫy vẫy tay chào ba mẹ của đứa trẻ, giờ này, xe buýt đã không còn từ lâu, gần quảng trường thì lại có quá nhiều người bắt xe, cậu nên đi bộ về hay là đạp xe trở về đây?
Mỗi khi đến thời khắc này, cậu đều cảm thấy hâm mộ những người có xe.