Tố Tố phát rầu, cuộn mình nằm trên giường. Bao nhiêu năm rồi mà kỹ thuật của nàng vẫn không thể khiến y xuất ra. Đây là khả năng chịu đựng của y quá tốt hay là Tố Tố bây giờ không đủ sức khiến y mê mệt.
Tề Diễm mang theo thức ăn trở về phòng. Thấy nàng im lim trên giường không có bất kỳ động tĩnh, lên tiếng gọi nàng.
“Ta đi mua thức ăn về rồi! Mau dậy ăn nào!”
Tố Tố úp mặt vào tường, không trả lời lại.
“Lại làm sao vậy?” Nàng hơi chút là giận hờn vu vơ. Hắn đã chiều nàng hết mức, không biết nàng lại giận dỗi chuyện gì.
Tề Diễm đi lại giường, ngồi xuống lay vai nàng. Tố Tố nhỏm dậy, bá lấy cổ y.
“Sư phụ ôm đồ nhi tới bàn đi!”
Lớn rồi còn mè nhèo cho bằng được, hắn thuận tiện ôm nàng tới bàn, đặt xuống.
“Không muốn, sư phụ ôm đồ nhi cơ”
Tề Diễm bất đắc dĩ để nàng ngồi lên đùi.
“Được chưa nào?”
Tố Tố vui vẻ gật đầu.
“Sư phụ đút cho đồ nhi ăn! Đồ nhi có chút mỏi tay!”
“Sao lại mỏi tay?”
“Không phải lúc này vuốt cây gậy kia mãi sao?”
Hắn cũng dùng tay làm nàng, đâu có đến mức như nàng nói đâu.
“Mà sư phụ, sao bây giờ cây gậy kia biến mất rồi? Người mau lấy ra cho đồ nhi xem chút đi. Đó là vũ khí gì lạ vậy?” Tố Tố làm mặt ngu ngơ hỏi.
“Ăn đi đã nào!” Tề Diễm đánh trống lãng.
Tố Tố còn nhiều thời gian trêu đùa với y nên tạm tha cho y vậy. Tề Diễm ôm nàng, đút cho nàng ăn no rồi ôm trở lại giường.
“Con thật sự không cần trở về sao?” Tề Diễm vẫn không an tâm.
“Không sao đâu! Sư phụ yên tâm đi!” Tề Diễm đâu hề biết rằng nàng bình thường rất ít khi ở trong sơn trang. Chuyện nàng thường xuyên vắng nhà đã quá quen thuộc. Tạ Bách Niên và Chu Cẩm Thanh không cách nào giữ nổi nàng.
“Sư phụ, người lên giường nghỉ ngơi sớm đi! Mai phải trở về rồi!” Tố Tố mang theo tia tiếc nuối.
“Tháng sau vi sư sẽ lại đến thăm con!” Tề Diễm ngồi xuống giường, động viên nàng.
“Hôm nay người có vui không?” Tố Tố ôm lấy cánh tay Tề Diễm.
“Có!”
“Đồ nhi hầu hạ người tắm có thoải mái không?”
Tề Diễm chần chừ chốc lát rồi nói “Có!”
“Vậy sư phụ lấy vũ khí kia ra cho đồ nhi xem một chút!” Ánh mắt nàng lóe lên tia gian manh.
“Bây giờ chưa thể được!”
“Tại sao không được?”
Hiện giờ nó mềm rũ vậy lấy đâu ra cho nàng coi.Tố Tố nhìn xuống giữa hai chân Tề Diễm khiến y chột dạ, lấy tay áo che lại.
“Sư phụ, người nằm xuống đi, đồ nhi xoa bóp, đấm lưng cho người” Tố Tố đè vai Tề Diễm nằm xuống, y thuận theo để đồ nhi tận tâm chăm sóc.
Tề Diễm nằm úp sấp, Tố Tố trèo lên lưng, xoa bóp hai bên bả vai, vuốt ve xuống bờ lưng rộng lớn, ấn mấy huyệt đạo giúp y thư giãn. Động tác nhẹ nhàng, linh hoạt làm Tề Diễm lim dim tận hưởng. Tố Tố ấn xuống Trường Cường, ngay rãnh mông. Tề Diễm vẫn không có phản ứng gì. Tố Tố mạnh dạn bỏ tay vào quần, xoa lên mông y.
“Tố Tố, con làm gì vậy?”
“Con xoa bóp cho sư phụ” Tố Tố thản nhiên đáp.
“Nơi đó đâu phải lưng”
“Đồ nhi xoa luôn ở đây cũng được” Nói rồi, nàng bóp một cái vào mông.
Mi mắt Tề Diễm khẽ lay động, mi tâm mở ra. Tề Diễm bắt lấy cái tay làm càn không kiêng dè kia, bỏ ra khỏi mông mình.
“Sư phụ không thích sao?” Tố Tố nằm đè lên lưng y, ghé sát tai Tề Diễm phả khí.
“Con xoa bóp phía trên là được rồi!”
“Mông của người thật là nở nang!” Tố Tố cắn nhẹ lên vành tai y, thì thầm.
Tề Diễm khẽ rùng mình.
“Đồ nhi nghe nói, nam nhân mông cong, to tròn, đầy đặn, rất chung thủy, yêu chiều tình lữ. Sư phụ, người có thế không?” Tố Tố liếʍ từ vành tai ra sau gáy, từ từ thả khí vào da thịt đang nổi lên tầng da gà của y.
Tố Tố mơn trớn như vậy làm đầu óc Tề Diễm dần mơ hồ. Y không biết mông mình thế nào, nhưng nếu chính xác là vậy thì y quả là như thế. Y chỉ chung thủy với mỗi mình Diệp Tố Tố, yêu thương, dành hết cho nàng.
“Tố Tố…” Tề Diễm khẽ gọi tên nàng.
“Sư phụ, người đã từng yêu ai thật lòng chưa?” Tố Tố hôn lên bả vai y, tiếp tục câu hỏi khác.
Lòng Tề Diễm nhói đau. Hắn từng yêu một người, lời còn chưa kịp nói, đã chẳng còn cơ hội để nói ra.
“Sư phụ, có phải vì người đó mà người ở vậy, không lập gia thất không?” Tố Tố có chút xúc động.
Nếu không có nàng, y chỉ là đang tồn tại.
“Sư phụ, vậy người đó bây giờ đang ở đâu, sao bỏ sư phụ một mình vậy?”
Nàng đã hy sinh mình để cứu sống hắn, bỏ hắn sống dằn vặt trong đau khổ.
“Sư phụ, đồ nhi sẽ không bao giờ rời xa người, sau này sẽ mãi mãi ở bên người” Tố Tố úp mặt vào lưng trần, nhẹ nhàng siết lấy Tề Diễm.
Tề Diễm trở mình, để nàng nằm lên ngực, vuốt ve lưng nàng.
“Tố Tố, cảm ơn con!” Nhiều năm rồi nàng không trở lại, Tề Diễm nhận ra chỉ là Nhược Nhược và Thập Nhất tìm cách an ủi y. Từ khi đồ nhi xuất hiện, hắn mới kéo dài sự sống đến bây giờ. Phải chăng đây là Diệp Tố Tố bù đắp cho y, để đồ nhi bầu bạn bên cạnh hắn.
“Sư phụ, người đừng buồn! Đồ nhi sẽ không rời xa người!” Tố Tố ôm y thổn thức. [Tề Diễm, ta đã quay trở về rồi đây, sẽ không rời xa chàng nữa đâu]
Giây phút này Tề Diễm không biết còn hưởng qua bao lâu, hắn không dám mong đợi, cất giữ tư tình vào tận cùng con tim. Chỉ cần nàng còn cần, y sẽ ở bên cạnh. Hai người ôm nhau, trải qua một đêm xuân ngắn ngủi.
Tố Tố tiễn đường Tề Diễm trở về Thiên Ý Trúc. Lúc chia tay nàng bịn rịn không dứt, thấy vậy, lòng y càng không nỡ xa. “Tháng sau tới nhanh thôi!”
Thời gian như khung cửi xoay tròn, ngày qua ngày, mặt trời lên rồi lặn, mây tụ rồi tan. Cảnh vật còn có lúc tan lúc hợp, lòng nàng mong mỏi đến ngày tương phùng.
Mỹ Hạnh vừa mang điểm tâm tới phòng, Tố Tố đã phóng ra ngoài.
“Tiểu thư, mới sáng sớm người vội đi đâu vậy?”
“Ta có việc, em báo phụ mẫu giúp ta một tiếng”
Lần nào tiểu thư tự ý rời đi không báo rồi bắt nàng phải bẩm báo lại. Tiểu thư đâu chứng kiến cái cảnh trang chủ tức giận, trút lên đầu những hạ nhân như nàng.
“Tiểu thư, người không dùng điểm tâm đã sao?” Mỹ Hạnh cố gọi theo.
Tố Tố lùi lại, cầm lấy một miếng bánh hạnh nhân bỏ vào miệng, rồi lập tức vọt đi. Mỹ Hạnh nhìn theo đến lắc đầu. Tố Tố không đợi được liền chạy ngược theo con đường đón đầu Tề Diễm.
“Sư phụ!” Trông thấy hắn đang cưỡi ngựa chạy tới, Tố Tố reo lên.
“Tố Tố, sao con lại chạy tới đây?” Tề Diễm kéo dây cương dừng lại.
“Đồ nhi tới đón người!”
Tố Tố nhảy một phát từ bên ngựa mình qua ngựa hắn. Tề Diễm dang tay, đỡ nàng yên vị phía trước. Nàng đã lớn thế rồi, phong thái nữ nhi không có lấy nửa điểm. Nhưng nàng vô tư như vậy mới là đồ nhi của y. Môi Tề Diễm câu lên, ánh mắt yêu chiều dành cho đồ nhi.
“Hôm nay chúng ta đi đâu?”
“Trước mặt chính là Triều Dương Sơn, người mang con lên núi du ngoạn nhé!”
“Được!” Tề Diễm thúc ngựa chạy đi, Tố Tố ôm ngang eo y.
Xuyên qua rừng, leo lên sườn núi, đoạn nào khó đi, Tề Diễm xuống ngựa, cầm dây cương dẫn đường. Tố Tố yên vị trên lưng ngựa, để y làm hết thảy. Lên tới đỉnh núi, Tề Diễm ngồi lên, con ngựa từ từ thong dong tản bộ. Tố Tố phóng tầm mắt nhìn ngắm phong cảnh trên cao.
“Sư phụ, người nhìn kia! Thật đẹp!” Theo chỉ tay của Tố Tố, nhìn xuống sẽ thấy một dòng sông uốn lượn quanh co như một dải lụa đào, nằm giữa hai bên đồi núi xanh rì.
Tề Diễm mỉm cười, đón ngọn gió đang thổi vào mặt. Lòng hắn mát dịu, thanh thản vô cùng. Thỉnh thoáng gió trượt qua sóng mũi, mang đến cảm giác bình an.
Tố Tố nhìn sườn mặt nam tính, đôi mắt sâu thẫm, nét nghiêm nghị hiện rõ theo cùng năm tháng. Thiếu niên anh tuấn, mỹ mạo ngày nào này trở nên phong sương hơn hẳn. Tố Tố nhướng cổ, hôn lên má y một cái. Tề Diễm sững ra, cúi nhìn tiểu nhân nhi trong lòng. Đôi mắt to tròn đầy mê luyến.
Tề Diễm xoa má nàng. Cánh môi nàng khép mở, hơi chu lên chờ đợi. Trước ánh mắt mong mỏi, Tề Diễm véo mũi nàng một cái “Tố Tố, sao con nhìn vi sư hoài vậy?”
“Vì người thật đẹp!” Tố Tố lại hôn lên má y cái nữa.
Lần đầu tiên y thanh tẩy bản thân sau bao năm buông thả, tiểu Tố Tố cũng trầm trồ khen ngợi. Bây giờ y đã bốn mươi tuổi, còn có thể đẹp được sao.
“Ta đã nhiều tuổi lắm rồi, làm sao mà đẹp được nữa!”
“Trong mắt con, người là đẹp nhất!” Tố Tố rúc vào lòng Tề Diễm tâm tình.
“Lỡ sau này con gặp nhiều nam tử vừa đẹp vừa trẻ hơn vi sư thì sao?”
Tố Tố nhỏm người dậy, hai tay ôm lấy má, nhìn thẳng vào mặt y “Sư phụ, nhìn xem trong mắt con là ai?”
Trong đôi mắt đen lấy phảng chiếu bóng hình hắn. Tề Diễm có chút xúc động.
“Đến một ngày nào đó con gặp một ai khác hơn ta…”
Tề Diễm chưa kịp nói hết câu, Tố Tố đã bắt lấy tay y đặt lên ngực mình “Sư phụ, nơi này chỉ có người”
Ánh mắt nàng quá đỗi tha thiết, làm lòng y tan chảy. Tố Tố nắm lấy tay y vuốt ve ngực mình.
"Tố Tố!” Động tác quen thuộc dấy lên sự ham muốn dâng trào.
‘Sư phụ, xoa ngực đồ nhi đi!” Tố Tố ngã vào lòng y, để tay y bao lấy ngực mình.
Tề Diễm chiều theo, đưa tay luồng vào cổ áo, bóp lấy ngực nàng nhẹ nhàng xoa nắn.
“Sư phụ, người xem ngực đồ nhi có lớn hơn chút nào không?” Dưới sự vuốt ve, Tố Tố nhắm mắt, ngã ra sau lưng y, đem ngực vươn lên.
“Có!” Tay hắn cảm nhận nơi mềm mại kia đã lớn hơn một chút. Thành quả này là do một tay hắn công sức nhào nặn.
“Sư phụ phải xoa ngực đồ nhi nhiều hơn nữa!” Tố Tố thì thầm.
Tề Diễm vạch áo nàng ra, hai tay luồng vào áo yếm, bao lấy bầu ngực, ra sức bóp nắn. Lưng nàng áp vào ngực y, theo mỗi cái vuốt ve, thân thể vặn vẹo, điên đảo. Tề Diễm mυ'ŧ lấy vành tai, đem lưỡi liếʍ lát bên trong. Hai ngón tay kẹp lấy núʍ ѵú, miết nhẹ.
“Tố Tố, vi sư sờ thế này con có thoải mái không?”
“Thoải mái!” Tố Tố gật đầu.
Con ngựa vẫn lửng thửng bước đi, mang hai người đang quấn quít nhau trên thân. Giữa khung cảnh núi non hùng vĩ, hiện lên hai thân thể rạo rực. Tề Diễm đưa một tay lần xuống dưới, chạm vào nơi tư mật của nàng. Hai chân Tố Tố kẹp ngang hông ngựa, không thể khép lại, vì vậy mở ra để y nhiệt tình xâm lấn.
“Tố Tố, bên dưới này có ngứa không?”
“Có, thật ngứa!”
“Vi sư gãi thế này có được không?”
Ngón tay cứng cáp chọc vào khe huyệt, cách lớp quần áo, khẩy khẩy. Từng trận khoan khoái lan tràn khắp thân.
“Sư phụ, đồ nhi ngứa quá!”
“Ngứa ở đâu?”
Tố Tố tự cầm nắm bên ngực còn lại, một tay vuốt ve mu bàn tay Tề Diễm dẫn dắt. Tề Diễm hiểu ý, tiếp tục kí©ɧ ŧɧí©ɧ cả trên và dưới cho nàng.
“Ư…ư…ưm…a” Sự sảng khoái khiến nàng ngân lên. Âm thanh vang vọng cả núi đồi.
Tề Diễm ra sức mơn trớn, đem nàng thăng hoa mà tiết ra. Tố Tố lần đầu trên ngựa hoan hảo, cảm giác phấn khích vô cùng. Nàng gục vào người y, thở dốc. Tề Diễm khép lại y phục, thúc ngựa chạy xuống sườn núi, meo theo con sông, tìm một chỗ bằng phẳng dừng chân. Y ôm nàng ngồi xuống bên mõm đá, rồi lội xuống sông bắt cá làm đồ ăn. Hình ảnh Tề vương tôn quý, chỉ có người khác hầu hạ, nay lại hạ mình chiếu cố cho đồ nhi.
Tề Diễm nướng cá, xẻ từng miếng nhỏ, ôm đồ nhi, đút cho nàng ăn như đang đút cho tiểu oa nhi. Tố Tố vừa ăn vừa mυ'ŧ ngón tay Tề Diễm. Nàng làm mấy cử chỉ vô tình lại dấy lên trước ngực y từng trận khó thở.
“Sư phụ, người cũng ăn đi!”
Nhìn nàng ăn ngon miệng như vậy, Tề Diễm không thấy đói chút nào “Vi sư không đói!”
“Sư phụ, người mang con đi tắm nhé!”
Tề Diễm ẳm nàng xuống sông. Tố Tố vòng tay ôm lấy cổ y, vóc nước bắn lên mặt.
“Tố Tố, ngoan nào!”
“Sư phụ, mặc đồ sao tắm?”
“Vậy vi sư lên bờ đợi con, con cởi đồ xong ném lên ta phơi cho”
“Không, sư phụ cởi đồ cho con” Tố Tố vòi vĩnh.
Nhìn con mèo nhỏ càn quấy, Tề Diễm chào thua, tay từ từ lột ra đồ nàng. Tố Tố ngoan ngoãn phối hợp, giúp Tế Diễm dễ dàng đem y phục cởi ra, chừa lại mỗi yếm đào. Đến lượt Tố Tố cởi đồ thì Tề Diễm ngăn lại.
“Không cần!”
“Không cởi làm sao tắm được” Tay bị y nắm chặt.
“Vi sư tắm cho con được rồi!”
“Người ướt hết cả rồi, để đồ nhi tắm cho người” Tố Tố không chịu, lôi kéo cổ áo.
“Không được!” Tề Diễm đè nén.
“Sư phụ, chúng ta cũng đã tắm chung, ngủ chung, sờ hết thân thể, tại sao còn không được?” Tố Tố ra vẻ ngạc nhiên.
Tại vì đồ nhi của hắn đã thay đổi quá nhiều. Ôm thân thể nữ nhân mềm mại, từng đường cong lồi lõm hiện rõ, nét mặt thanh tú, diễm lệ, đôi mi chớp nháy động lòng người. Tề Diễm vì nghĩ cho nàng và vì hắn biết hắn sẽ khó mà kiềm chế được bản thân nên cật lực đè nèn du͙© vọиɠ.
“Tố Tố ngoan, vi sư tắm cho con, giúp con xoa ngực, ôm con ngủ. Con muốn gì vi sư cũng đáp ứng”
“Vậy thì người cởi đồ ra đi! Đồ nhi muốn tắm uyên ương với người” Tố Tố áp thân thể căng đầy, tươi trẻ, cọ vào l*иg ngực Tề Diễm. Cặp mông không yên phận, nhúc nhích trong lòng bàn tay y.
Dưới làn nước mát lạnh, một sinh khí đang từ từ trỗi dậy. Y phục thấm ướt, dán chặt vào da thịt. Tố Tố mυ'ŧ lấy vành tai, gặm cắn vào cổ, yết hầu, tay xoa loạn trước ngực Tề Diễm.
“Sư phụ, người thoải mái không?”
“Tố Tố, con…”
“Sư phụ, người làm thế này con rất thoải mái. Chắc hẳn sư phụ cũng thích như vậy?” Tố Tố kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Quả thật rất thoải mái. Sự thoải mái làm đầu óc y mụ mẫm, siết lấy cặp mông tròn bóp chặt. Đôi con ngươi trở nên tối đen như mực, hơi thở trầm thấp, l*иg ngực kịch liệt phập phồng.
Tố Tố kéo cổ áo, hôn mυ'ŧ bả vai, vạch ra ngực trần, đưa lưỡi liếʍ từng chút một trên làn da sáng mịn kia. Lưỡi nàng liếʍ tới đâu, nơi đó co giật, tê ngứa. Tố Tố nhìn hai khỏa vυ' màu trà như quả nho khô, đưa lưỡi liếʍ một bên, tay còn lại kẹp lấy vân vê.
“Tố Tố…hà…hà…hừ…hà…” Tề Diễm xoa má nàng, áp mặt nàng vào vòm ngực căng cứng của mình.
‘Sư phụ, người thích không?”
“Thích!”
“Sư phụ, ngực của người thật cứng, thật ấm áp” Tố Tố vùi mặt mình vào l*иg ngực kia, dùng má cọ qua cọ lại.
‘Tố Tố, vi sư muốn sờ ngực con”
Tố Tố ngoan ngoãn cởi bỏ chiếc yếm màu trắng trôi nổi trên mặt nước, kéo đầu Tề Diễm áp vào ngực mình.
“Sư phụ, mυ'ŧ ngực con đi!”
Tố Tố nâng ngực, đem bầu vυ' nhỏ xinh bỏ vào miệng Tề Diễm. Y mở ra, ngậm lấy, mυ'ŧ chùn chụt. Nàng luồn tay vào tóc, vò lấy, ép đầu Tề Diễm hãm sâu vào ngực mình
“Ưʍ...ưm…sư phụ thật thích…ư…a…”
Tề Diễm mυ'ŧ bộ ngực sữa của nàng, tay xoa cặp mông, Tố Tố kẹp chặt hạ thân, cọ vào bụng y. Phát hiện ra bên dưới quần Tề Diễm đã cứng lên, Tố Tố đưa một tay mò vào quần, sờ lên đầu khấc.
“Tố Tố” Hắn biết nàng đang làm loạn lại không cách nào phản kháng, chỉ để mặc bàn tay mềm mại kia cầm nắm tiểu đệ mà nghịch ngợm.
“Sư phụ, rốt cuộc thứ cứng rắn này là gì vậy?” Tố Tố cố hỏi.
“Sau này con sẽ biết”
“Sau này là khi nào, con muốn xem ngay bây giờ” Tố Tố nắm chặt, nhịp điệu lên xuống làm Tề Diễm thư sướиɠ.
Hắn nắm lấy tay nàng, giữ chặt côn ŧᏂịŧ, tiết tấu càng lúc càng gấp gáp. Bên trên, y ra sức cắи ʍút̼ ngực nàng.
“Hà…hà..ư…hự…hự” Tề Diễm rốt cuộc chịu không nỗi, tự giải tỏa bản thân.
Đôi tay nhỏ bé bị nắm đến tê rần, cổ tay mỏi nhừ. Hắn lớn tuổi rồi sao sinh khí kia vẫn hung hãm như vậy. Dù là cơ thể nàng cũng ham muốn nhưng cứ nghĩ đến ngày bị thứ cứng rắn kia xuyên xỏ, dập dìu, nàng không khỏi ớn lạnh. Quá khứ kia có bao nhiêu sung sướиɠ là bấy nhiêu vật vã. Nàng từng nếm trải, nửa muốn nửa lại hoang mang.
“Sư phụ, cái gì nhầy nhầy vậy nè?” Tố Tố đưa tay ra trước mắt, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c trong tay hỏi Tề Diễm.
Y cầm tay nàng rửa sạch, mặt mũi có chút bốc khói. Đồ nhi khiến hắn thoải mái đến bắn ra. Nhìn lại hắn hung hăng gặm cắn cổ nàng, ngực nàng vừa phát đỏ vừa đầy vết xanh tím. Cơn bạo tính lại một lần nữa trỗi dậy. Tề Diễm đau lòng, hắn sao lại đối xử với đồ nhi như vậy. Diệp Tố Tố bị hắn lộng thao, chịu bao nhiêu khổ sở, hắn làm quá, có khi nào khiến đồ nhi sợ hãi.
Sau khi được giải tỏa, Tề Diễm bình tỉnh hơn. Y chuyên tâm tắm táp cho nàng, dù nàng có gặng hỏi hay giở trò kɧıêυ ҡɧí©ɧ, y vẫn lạnh mặt như tiền.
Làm cho hắn sướиɠ xong, hắn liền trở mặt lạnh lùng. Bản năng thú tính trước đây của hắn cháy đâu mất sạch rồi. Hắn không làm nàng sướиɠ, bên dưới cảm thấy trống trải vô cùng.
Tề Diễm ẳm nàng lên, nhóm lửa, hong khô hai người. Đêm nay, họ ngủ dưới bầu trời đầy sao.
Tề Diễm trải áo ngoài của mình làm chiếu, Tố Tố thu mình khép vào lòng y. Lửa một bên vẫn cháy tanh tách.
“Sư phụ, tháng sau là sinh thần của đồ nhi. Đồ nhi muốn tổ chức sinh thần với người được không?”
Hắn im lặng một bên nghe nàng thủ thỉ. Nàng sinh ra vào mùa hoa dã quỳ. Loài hoa tràn đầy sức sống mãnh liệt, kiêu hãnh, bất khuất. Thật ứng với nàng.
Nàng lúc nào cũng tươi vui, rạng ngời, đem sự ấm áp lan tràn cho người xung quanh. Nàng là nữ nhi nhưng vừa mạnh mẽ vừa gan dạ. Hắn thật lấy làm lạ. Đồ nhi là sự đối lập hoàn toàn với Diệp Tố Tố, lại thu hút hắn nhiều đến thế. Tất nhiên hắn biết trong tim hắn, chỉ có một mình Diệp Tố Tố. Nếu đồ nhi kia an phận sẽ không có phát sinh như bây giờ. Tề Diễm và Diệp Tố Tố chỉ mới ở bên nhau chưa được một năm. Đồ nhi đến với hắn từ lúc nàng còn rất nhỏ, đã trở nên thân thuộc, là điều duy nhất bây giờ mà y quan tâm. Nếu không có đồ nhi, hắn không biết mình còn đủ sức lực đợi chờ Diệp Tố Tố nữa không.