Nhàn Phi Thần Y

Chương 9

Mỗi ngày, bất kỳ lúc nào nàng muốn, đều bắt hắn phải xoa ngực cho nàng. Mỗi đêm đều phải ôm nàng ngủ.

Tỷ như có hôm hai người đang câu cá, nàng ngồi trong lòng hắn không chịu yên phận. Nàng kéo tay hắn bỏ vào ngực mình.

“Sư phụ, xoa ngực đồ nhi!”

“Tố Tố, đang ở ngoài…”

“Ở đây đâu có ai” Nàng còn già mồm.

“Tối về vi sư xoa”

“Giờ ngực con ngứa lắm, người mau xoa đi!”

Nàng nắm lấy tay hắn, chà lên ngực mình. Tề Diễm nuốt ực một cái, từ thế bị động lại tự động bóp lấy ngực nàng, ra sức xoa nắn. Tố Tố hài lòng, dạng chân, vòng qua hông y.

“Sư phụ, người nhìn xem ngực con có to hơn hôm qua không?” Nàng kéo cổ áo, đem thân trên lộ ra ngoài không khí.

Tề Diễm giật mình, ôm nàng vào lòng che chắn “Con làm gì vậy?”

“Không cởi ra sao sư phụ nhìn ngực con được”

“Ta nhìn rồi, mau mặc đồ vào đi!” Tề Diễm đem y phục mặc vào cho nàng.

Tố Tố không chịu, ôm đầu hắn hạ thấp xuống “Người chưa nhìn! Người nhìn một chút đi!”

Đỉnh vυ' nàng vươn lên, đập vào mắt hắn. Tề Diễm vô thức đưa lưỡi khẽ chạm vào, hại nàng ngân lên một tiếng.

“Ưm…”

Lưỡi y đảo qua đảo lại khiến núʍ ѵú cương lên cứng ngắt.

“Sư phụ, đồ nhi nói người nhìn, sao người lại liếʍ?” Tố Tố còn đổ thừa.

Tề Diễm nào có nghe vào tai, ôm lấy eo nàng, vùi đầu vào ngực ra sức hôn mυ'ŧ. Đến khi nàng thỏa mãn, trướng đau mới chịu buông tha. Nhìn hai bầu ngực đầy vết hôn ngâm xanh đỏ, Tề Diễm hài lòng véo lấy một bên ngực.

“Á đau!”

“Biết đau sao không biết sợ” Tề Diễm ôn nhu để nàng dựa vào lòng.

“Vì là sư phụ, đồ nhi không sợ!” Nghe lời nàng thỏ thẻ, mạch tim y đập mạnh hơn bình thường. Nếu không ngại nàng còn quá nhỏ, không thể xuống tay, hắn không biết mình kiềm chế được đến lúc nào.

Lại có hôm, nàng trèo lên người y, đem thân mình cọ qua cọ lại.

“Làm sao vậy?”

“Sư phụ, ngực đồ nhi lại ngứa”

“Vậy nằm xuống vi sư xoa cho con”

“Hôm nay, người cứ nằm yên vậy đi!” Nói rồi, Tố Tố nâng người ngồi dậy, mông vẫn ở trên bụng y. Nàng từ từ cởi bỏ từng lớp áo, đem thân trên lộ ra. Đáy mắt Tề Diễm vụt tối lại. Hắn nhìn nàng mỗi ngày, sao lúc nào cứ thấy thân thể nàng bại lộ, hại tâm can y nóng như lửa đốt.

“Tố Tố!” Giọng Tề Diễm đè nén.

Tố Tố cầm lấy bàn tay to lớn của y, đặt lên ngực mình. Nàng học theo động tác của hắn, xoa khắp bầu ngực. Ánh mắt say tình, đê mê nhìn y. Nàng học ở đâu lại bày ra bộ dáng yêu mị như vậy.

“Sư phụ, người thích ngực đồ nhi không?” Nàng hỏi câu này không biết đã bao nhiêu lần nhưng vẫn thích nghe y trả lời.

“Thích!”

“Tay người xoa như vậy thật thích”

Đôi mắt Tề Diễm khắc họa từng hình ảnh da^ʍ mị kia vào tim. Tố Tố hạ người, đem ngực sà xuống trước mặt Tề Diễm. Nàng cúi xuống làm ngực vươn cao hơn. Nàng chuyển động đem ngực chà khắp mặt y.

“Sư phụ, người có thích không?”

Trước mắt như chiếc khăn bông mềm, cọ vào mặt mũi làm Tề Diễm chỉ còn biết nhắm mắt tận hưởng. Nàng dụ hoặc hắn như vậy sao hắn chịu cho nổi. Tề Diễm bắt lấy bầu vυ' non mềm, đem chúng tới trước miệng, ra sức hôn mυ'ŧ.

“Ư…ư…” Tố Tố chống tay hai bên đầu, cố gắng giữ tư thế để Tề Diễm mυ'ŧ ngực mình.

“Sư phụ…a…mυ'ŧ đi, mυ'ŧ ngực đồ nhi”

“Tố Tố!” Hơi thở Tề Diễm nặng nhọc thở ra, ép bầu ngực nàng vùi vào mặt mình.

Thấm thoáng một tháng lại trôi qua. Đêm cuối cùng trước khi Tố Tố quay về Minh Kiếm Sơn Trang, nàng gối đầu lên vai Tề Diễm tâm tình.

“Sư phụ, mai đồ nhi phải trở về nhà rồi!”

“Ta biết!”

“Đồ nhi không muốn xa ngươi chút nào!” Tố Tố hít lấy hít để mùi hương trên cơ thể y, tham luyến lưu giữ từng giây phút.

“Năm sau chúng ta lại gặp nhau!” Tề Diễm vỗ về.

“Lâu quá! Đồ nhi không đợi được!”

“Bao năm qua vẫn như vậy, tại sao bây giờ lại không được?”

“Sư phụ xem, mới có một tháng làm sao ngực đồ nhi to lên được. Bây giờ xa cách một năm, không có ai xoa bóp, ngực đồ nhi lại teo mất thôi!” Tố Tố đem cái sự tình dở khóc dở cười, coi như điều hiển nhiên mà trần tình.

“Biết làm sao bây giờ?”

“Hay là đồ nhi tìm ai đó thay thế sư phụ tạm được không?” Nàng đưa ra ý đồ một cách trắng trợn.

Tề Diễm đanh mặt “Con dám!”

“Người không thể trách con được. Nếu không được xoa bóp thường xuyên, ngực con sẽ nhỏ lại, đến lúc đó ai chịu lấy con” Tố Tố chu môi phũng phịu.

Hắn có thể chịu trách nhiệm không? Hắn không dám mở lời, không thể cho nàng lời hứa hẹn. Vì nàng coi trọng hắn là sư phụ nên mới để hắn giúp nàng. Hơn nữa, hắn còn phải đợi Tố Tố trở về. Tố Tố trở về thấy hắn ở bên người khác, nàng sẽ giận hắn cho coi. Hắn tự dặn lòng như vậy, tại sao khó chịu bởi những lời ngô nghê kia chứ.

“Con không cần đặt nặng vấn đề này đâu. Một người yêu thương con chân thành sẽ không để tâm đến ngoại hình của con”

“Dù vậy, nếu ấn tượng ban đầu không tốt, làm sao có thể tiến tới sau này” Tố Tố vẫn cãi lí “Không được! Con phải quyết tâm rèn luyện để có một bộ ngực thật lớn”

“Vậy con sẽ tìm nam nhân khác sao?” Giọng Tề Diễm mang theo chút bực bội.

“Con không muốn ai khác ngoài sư phụ. Nhưng ngươi lại không ở bên cạnh con” Tố Tố sà vào lòng y, làm nũng.

Nghe đồ nhi nói vậy, lòng Tề Diễm dịu đi hẳn, môi cong lên “Vậy vi sư đến thăm con!”

Tố Tố lập tức nhỏm dậy, đôi mắt sáng ngời “Thật sao?”

“Ta có bao giờ nói dối con đâu!” Dù y nói dối thì nàng cũng đâu biết.

“Vậy khi nào sư phụ sẽ đến thăm con?”

“Ba tháng một lần được không?”

“Ba tháng lận sao?” Tố Tố chu môi.

“Lâu quá sao? Vậy hai tháng?”

Tố Tố bĩu môi, lắc đầu.

“Một tháng!”

“Nửa tháng!”

“Như vậy mất công lắm!” Từ đây đến Minh Kiếm Sơn Trang, cả đi lẫn về mất khoảng năm ngày. Nửa tháng một lần, có khác nào y dời tới đó ở luôn cho rồi.

“Tới thăm đồ nhi mà sư phụ cảm thấy mất công sao?” Tố Tố làm bộ tủi thân.

“Không phải, ý ta …như vậy có nhanh quá không?”

“Đồ nhi muốn mỗi ngày đều ở bên sư phụ, nửa tháng mới được gặp người sao mà nhanh được” Tố Tố không cho là đúng.

“Vậy quyết định một tháng!”

Tố Tố chống cằm, đăm chiêu chốc lát rồi gật đầu đồng ý. Như vậy cũng tốt, mỗi tháng được gặp mặt còn đỡ hơn một năm trời đằng đẳng.

Tháng đầu tiên, Tố Tố trông ngóng từng ngày. Không biết Tề Diễm có cảm giác giống mình hay không.

Nhi nữ trở về tâm trạng lúc nào cũng thẩn thẩn thờ thờ, hay cười một mình, là người từng trải, Chu Cẩm Thanh phán đoán con gái đã có ý trung nhân.

“Tố nhi, lần này ở Thiên Ý Trúc có chuyện gì vui phải không? Mẫu thân thấy sắc mặt con rạng ngời, hay cười hơn trước” Chu Cẩm Thanh vỗ mu bàn tay Tố Tố tâm tình.

“Không có việc gì ạ!” Tố Tố thu lại tâm tư đang phiêu bạt trên mây, nét mặt nghiêm trang đáp lại.

“Con đừng giấu mẫu thân. Nhìn con là biết liền. Có phải con có ý trung nhân rồi không?” Chu Cẩm Thanh quá quen thuộc với bộ dáng lạnh nhạt của con gái, vẫn hết sức chân thành.

“Tố nhi có đối tượng rồi sao?” Tạ Bách Niên nghe hai người nói chuyện trong phòng, bước chân đi vào.

“Phụ thân, con không có!” Tố Tố nhất mực phũ nhận.

“Được rồi! Được rồi! Nếu Tố nhi không muốn nói thì thôi! Dù sao con cũng đã đến tuổi cập kê, trước sau gì phụ mẫu phải suy tính cho con. Nếu con ưng ý ai để mẫu thân cho người đánh tiếng. Nếu con chưa có, mẫu thân sẽ tìm cho con mối thật tốt” Chu Cẩm Thanh dịu dàng nói.

“Phải, vừa rồi Tuyết Sơn Môn và Thần Long Giáo có đến đề cập việc cầu thân. Hai môn phái này hiện nay đang có thế lực trong giới võ lâm. Tố nhi, con thích chọn bên nào hơn?” Tạ Bách Niên góp phần.

“Con không thích bên nào cả!” Tố Tố từ chối ra mặt.

Cho dù có là môn phái hùng mạnh, tiếng tăm trong võ lâm thì nàng cũng không để tâm. Tạ Bách Niên tuy là minh chủ võ lâm nhưng bản tính vốn không thích tranh đua thế sự nên hắn chỉ mong tìm cho nhi nữ một chỗ dựa vững chắc. Nhưng hắn không biết, Tố Tố bây giờ không còn là Tố Tố ngày xưa, không cần dựa vào ai cả.

“Dù sao bây giờ con cũng lớn rồi, nên bớt xuất môn đi!” Tạ Bách Niên phật ý lên giọng.

“Nhi nữ chỉ muốn sống theo ý mình, mong phụ mẫu đừng ép buộc”

“Con là một cô nương gia, cứ suốt ngày chường mặt ra ngoài còn ra thể thống gì”

Mỗi lần nhắc đến việc này, Tạ Bách Niên và Tố Tố sẽ lại tranh cãi gay gắt. Chu Cẩm Thanh liền lên tiếng can ngăn.

“Phu quân, Tố nhi còn nhỏ, từ từ tính cũng được. À phải rồi, mẫu thân làm nhiều món con thích, chúng ta gọi Bảo nhi cùng ăn nào”

(Vì hai người đặt tên là Tố Tố và Bão Tố, nên bình thường sẽ gọi là Tố nhi và Bảo nhi để dễ phân biệt. Ừ, không phải họ đặt đâu, là tác giả nhát đặt tên quá nên…vậy đi =)))

Cái gia đình này vốn không thuộc về nàng, Tố Tố vẫn phải đóng giả mười bốn năm qua.

***

Tề Diễm lần đầu gửi thư cho nàng chính là báo tin mấy ngày nữa y sẽ tới thăm nàng. Cầm lá thư có mấy hàng chữ nắn nót, được y cẩn thận chấp bút, Tố Tố hạnh phúc vỡ òa. Nàng phải nghĩ xem nên mặc gì, trang điểm thế nào, làm tóc ra sao, mang trang sức gì để gặp y. Những năm qua, hầu hết nàng đều vận nam trang để tiện hành tẩu. Với lại vì thân thể còn nhỏ, có mặc nữ trang cũng không có dáng vẻ gì của nữ nhi. Lần này, nàng sẽ cho Tề Diễm mở mắt mà chiêm ngưỡng mình.

Lần đầu tiên Tề Diễm đặt chân đến Minh Kiếm Sơn Trang. Cơ ngơi rộng lớn, quang cảnh núi non bao quanh hùng vĩ, quả không hổ danh đệ nhất Sơn Trang. Tạ Bách Niên kế thừa được cơ nghiệp này chắc không ít gian truân. Nghe Tố Tố kể chuyện, nàng có một thân đệ năm nay mới tám tuổi. Không biết hậu duệ của hắn có làm nên được trò trống gì không. Nếu Tố Tố là nam nhi, chắc chắn sẽ là nhân tài kiệt xuất trong vạn người. Nàng lại là nữ nhi, vậy chỉ cần để hắn bảo hộ là đủ.

“Sư phụ!” Vừa nhận ra Tề Diễm đang cưỡi ngựa phi tới, Tố Tố đã vẫy tay chào mừng.

Tề Diễm xuống ngựa, cột vào gốc cây ven đường. Nàng hẹn hắn ở sườn núi bên ngoài Minh Kiếm Sơn Trang. Nàng không muốn hắn đặt chân tới đó ư? Mà chính Tề Diễm cũng không muốn tới. Hắn và Tạ Bách Niên không có quan hệ gì, không nên để hắn biết nhi nữ của mình có quan hệ với y. Mà đây cũng không còn là mối quan hệ sư đồ bình thường. Ngày trước, Tề Diễm chiếm đoạt Tố Tố trước mặt Tạ Bách Niên, còn đầu độc hắn, bức ép Tố Tố quay về. Nếu hắn biết nhi nữ của hắn lại một lần nữa trong tay y, Tạ Bách Niên sẽ phát điên thế nào. Chuyện cũ Tề Diễm không muốn nhắc lại, chỉ e Tạ Bách Niên không dễ dàng chấp nhận bỏ qua.

“Người đi đường vất vả không?” Tố Tố nhẹ nhàng hỏi han.

Tề Diễm lắc đầu, đưa mắt ngắm nhìn thiếu nữ từ khi nào đã trở nên duyên dáng đến vậy. Bộ váy tơ mềm màu vàng nhạt, làm nổi bật làn da tươi sáng. Mái tóc dài tô điểm bởi những đồ trang sức trên đầu. Thấy Tề Diễm ngẩn ngơ nhìn mình, trong lòng Tố Tố thầm vui mừng, bộ dáng e ấp, ngượng ngùng càng lòng y càng chộn rộn.

“Sư phụ, sao người nhìn đồ nhi như vậy?”

“Tố Tố, con lớn hơn rồi!” Mới có một tháng không gặp, nàng trở mình từ tiểu cô nương tinh nghịch thành thiếu nữ thướt tha, đoan trang, duyên dáng.

“Vậy...người có thích dáng vẻ này không?” Tố Tố vén tóc, lộ ra mấy phần yêu kiều.

“Đồ nhi có thế nào sư phụ đều thích”

Câu trả lời này làm lòng nàng rơi vào điểm mông lung. Tố Tố chu môi phũng phịu “Rốt cuộc người thích con mặc nữ trang hay nam trang?”

“Cứ mặc thế nào con cảm thấy thoải mái là được”

Sự chuẩn bị kĩ lượng, sự mong đợi, hồ hởi bởi lời nói nước chảy hoa trôi kia, vô tình dập tắt trái tim hồ hởi của người thiếu nữ. Tố Tố cất công thế mà y đáp lại một cách quá hững hờ.

Thấy đồ nhi xụ mặt dỗi hờn, Tề Diễm xoa đầu trêu chọc “Sư phụ tới thăm chưa gì mặt đã xụ ra một đống như vậy?”

“Sư phụ cố tình chọc con?” Tố Tố bắt lấy bàn tay trên đầu, nắm chặt.

“Trong mắt vi sư, đồ nhi là xinh đẹp nhất!” Câu trả lời này đã đủ để nàng hài lòng chưa.

Tố Tố cười tủm tỉm. Cái miệng của y vẫn dẻo ngọt như xưa. Thật biết lấy lòng nữ nhân. Nhưng tốt nhất chỉ nên lấy lòng mình nàng.

“Sư phụ, đồ nhi dẫn người đi vào thành tham quan nhé!”

Minh Kiếm Sơn Trang tọa lạc bên ngoài thành Lâm An. Nhờ có sự giao thương với Minh Kiếm Sơn Trang và các sơn trang khác mà thành Lâm An trở nên trù phú, đông đúc không thua kém Trường Đô là mấy. Tố Tố dẫn Tề Diễm vào thành dạo chơi. Bọn họ lần đầu tiên tay trong tay, du ngoạn nhân giang. Cùng đồ nhi rong chơi, hắn cảm giác như trở về thời trai trẻ. Nàng là ánh nắng mùa xuân, sưởi ấm tâm hồn giá lạnh, đem đến nguồn sinh khí mới. Hắn lần đầu trải qua thời gian tươi đẹp nhất trong suốt bốn mươi năm qua.

Tố Tố mua xiên hồ lô cắn một miếng rồi đưa tới trước mặt Tề Diễm.

“Sư phụ, người ăn đi!”

Tề Diễm nhìn vết răng nho nhỏ in trên quả hồ lô ngào đường, há miệng cắn ngay vị trí đó. Môi nàng nhẹ cong lên. Là hai người vừa hôn gián tiếp đó sao. Nàng cắn một miếng lại đưa sang cho y. Hai người cắn qua cắn lại hết một quả, Tề Diễm không ăn nữa, nhìn Tố Tố một mình ăn hết xiên kẹo một cách ngon lành.

Vui chơi cả ngày, Tố Tố dẫn Tề Diễm đến một khách điếm, thuê một phòng trọ hạng sang, rồi quay sang ghé vào tai y.

“Sư phụ, tối nay chúng ta ngủ chung phòng nhé!”

“Con không trở về nhà sao?” Tề Diễm nhìn nàng thắc mắc.

“Sư phụ một mình lặn lội tới đây gặp đồ nhi. Đồ nhi làm sao để người ngủ một mình được” Nàng nâng ánh mắt đầy mị hoặc, rót vào tai những lời đường mật.

Tố Tố sai người chuẩn bị bồn tắm lớn và quần áo cho hai người.

“Tố Tố, con muốn tắm sao? Vi sư ra ngoài nhé!”

“Sư phụ, đây là chuẩn bị cho người. Người đi đường vất vả cả ngày rồi, đồ nhi hầu hạ người tắm rửa nhé!” Tố Tố nắm lấy thắt lưng Tề Diễm, nhón chân, nâng mặt lại gần Tề Diễm.

“Ta..không cần!” Tề Diễm đẩy vai nàng ra.

Từ lúc hắn đến, nàng dành những lời có cánh, mật ngọt cho hắn. Tề Diễm không suy nghĩ nhiều, vốn trước giờ nàng vẫn nói những lời êm tai như vậy. Bây giờ nhìn hành động đường mật này, nhịp tim nổi lên từng hồi trống thình thịch.

“Sư phụ, đồ nhi chỉ muốn báo hiếu thôi mà!” Nàng lấy cái cớ này, làm cho hắn yên tâm nàng thực sự trong sáng thiện lương. Nhưng nội tâm bên trong lại đang ấp ủ một mưu đồ bất chính như chính cái cách trước đây hắn đã làm, từng bước đem nàng sa chân vào dục ái.

Tề Diễm không thể đẩy nàng ra được. Bọn họ có một mối quan hệ mờ ám thế này từ khi nào. Thân phận sư đồ chính là cái nệm để cả hai tiếp xúc với nhau.

Tiểu nhị đổ đầy nước vào thùng tắm đằng sau bình phong. Tố Tố chốt cửa, từ từ áp sát, dồn Tề Diễm không lối thoát.

“Sư phụ, người cởi đồ ra đi!” Tố Tố đặt tay lên cổ áo, kéo ra.

Tề Diễm bắt lấy tay nàng “Tố Tố, hay là con tắm trước, vi sư tắm sau”

“Sư phụ, người không cởi, đồ nhi cởi dùm người” Nói rồi lại tiếp tục động tác lôi kéo.

“Tố Tố, để ta!” Giọng y trầm thấp.

Đồ nhi càng ngày càng to gan, mà y càng lúc càng không thể kháng cự. Tề Diễm đem áo cởi ra hết, chỉ còn lại quần dài bên dưới. Tố Tố nhìn y tạm hài lòng.

Cơ thể kia vẫn căng đầy, nở nang. Vòng eo săn chắc, bụng phẳng phô diễn sáu múi. Đôi mắt hau háu của đồ nhi quét khắp người khiến Tề Diễm khẽ rùng mình.

“Sư phụ, người vào trong tắm đi, đồ nhi giúp người cọ lưng”

Tề Diễm im lặng làm theo, bước vào bồn tắm, đem thân thể ngâm vào làn nước ấm. Tố Tố bên ngoài cũng tự lột đồ mình ra, chỉ chừa lại yếm và quần dài. Đôi tay nhỏ bé múp míp ngày nào đã trở nên thon thả, mềm mại. Nàng nhẹ nhàng chạm vào bả vai, vuốt ve rồi di chuyển xuống dưới ngực, chà qua chà lại. Động tác tưởng như là bình thường lại khơi lên du͙© vọиɠ đang ẩn giấu dưới đáy thùng.

“Sư phụ, người ngồi thẳng lên, đồ nhi kỳ lưng cho người”

Tề Diễm làm theo, để nàng đυ.ng chạm từng chút trên cơ thể mình. Tố Tố mò vào nước, vòng ra phía trước tiến tới bụng Tề Diễm. Tề Diễm đang nhắm mắt tận hưởng sự tận tụy của đồ nhi, bất chợt cảm giác có đôi tay như rắn đang mò tới nơi không được mò. Tề Diễm bắt lấy tay nàng, thấp giọng

“Tố Tố, con làm gì vậy?”

“Con tắm rửa cho người” Tố Tố vô tội nói.

“Ở đây… không cần”

“Sư phụ, đồ nhi có điều thắc mắc” Tố Tố nhướng người, ghé vào gần tai Tề Diễm nói nhỏ.

“Sao?”

“Lúc đi ngủ, con cảm thấy hình như bên dưới của người có vật gì vừa to vừa dài như khúc cây cọ vào người. Sư phụ, bên dưới người có gì kì lạ vậy? Bình thường con không thấy có gì nhô ra cả, sao khi ngủ lại tự nhiên phình lên” Tố Tố học cách ăn nói vô sỉ giống Tề Diễm mà dụ dỗ y rơi vào cạm bẫy.

Không nghĩ đồ nhi lại nói ra cái này, Tề Diễm không biết mở miệng thế nào. Thân thể nam nữ khác biệt, nàng không biết là điều bình thường nhưng nghe từ miệng đồ nhi ngây thơ kí©ɧ ŧɧí©ɧ côn ŧᏂịŧ giật lên mấy cái.

“Tố Tố, cơ thể sư phụ có chỗ khác con. Nếu con thấy không thoải mái, sau này chúng ta không nên ngủ cùng nhau”

“Sao lại không thoải mái? Đồ nhi chỉ tò mò bên dưới sư phụ có giống đồ nhi không thôi mà. Sư phụ thân thể dị biệt, đồ nhi cũng không chê bai đâu”

Trời ạ! Cái thứ oai hùng của hắn lại bị nói là dị biệt của cơ thể. Nàng chưa thử sao dám nói không chê bai. Tề Diễm có chút khổ sở. Tố Tố không báo trước mà nhảy vào bồn tắm, ngồi đối diện với y.

“Tố Tố, để vi sư thay đồ xong rồi đến lượt con” Tề Diễm bối rối.

Tố Tố đã sà vào người y, ôm lấy cổ y “Sư phụ, tắm chung cũng được mà!”

“Ta…ta…”

“Sư phụ, con tắm cho người rồi! Người tắm cho con được không?” Tố Tố nhìn thẳng mặt Tề Diễm, câu lên nụ cười xinh đẹp.

[Không phải ngày xưa chàng bắt ép, dụ dỗ ta tắm uyên ương. Giờ ta làm lại, người lời vẫn là chàng]

Tố Tố ngoan ngoãn dâng đôi mắt to tròn đợi chờ. Giờ phút này đâu còn đường cho hắn lui. Tề Diễm đưa tay lên cổ nàng vuốt ve, rồi di chuyển hai đầu vai, nâng cánh tay nàng lên cọ rửa kỹ càng. Năm ngón tay của nàng đan lấy năm ngón tay của y. Hai ngón cái vờn qua vờn lại

“Sư phụ, con quay lưng lại nhé!”

Không đợi Tề Diễm trả lời, Tố Tố đã xoay lại, đem tóc bối lên cao, lộ ra cần cổ thon dài, trắng muốt. Tay Tề Diễm di chuyển dọc theo gáy xuống lưng. Bàn tay tôn quý không phải làm bất kỳ việc gì, chà lên da thịt nữ nhi cảm giác mềm mại vô cùng. Nhìn dáng dấp sau lưng làm Tề Diễm mơ màng như nhìn thấy Diệp Tố Tố. Y vô thức kéo nàng vào lòng, hôn lên gáy. Hôn một cái lại mυ'ŧ một cái, ấn ký màu đỏ nổi rõ trên màu da trắng sáng, chói đến nhức mắt. Tề Diễm hôn lên bả vai, đưa hai tay vuốt ve bờ lưng mượt mà của nàng. Tay y chạy theo hai bên sườn, phác họa đường cong nữ tử. Tố Tố ngẩng đầu, mím môi, đè nén sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ Tề Diễm đang mang lại. Tay y luồn vào yếm, bao trọn hai bầu ngực vừa xoa vừa vê hai núʍ ѵú.

“Ư…ư…ưm…” Tố Tố không ngăn nổi sự động tình. Mắt lim dim cảm nhận từng đợt kɧoáı ©ảʍ đang dâng lên.

“Tố Tố!” Tề Diễm mυ'ŧ lấy vành tai non mềm, đưa lưỡi liếʍ vào bên trong, làm nàng ngứa râm ran cả người.

“Sư phụ…ưm…”

“Vi sư tắm thế này có thoải mái không?” Giọng điệu tà từ vang lên bên tai.

Tố Tố gật đầu, chỉ muốn trầm luân mãi trong giây phút này. Tề Diễm không chút kiêng dè, một tay ép chặt hai bầu ngực sát nhau, một tay di chuyển xuống phía dưới, vuốt ve bụng nàng. Hắn vẫn còn phân vân, không biết có nên tiến công xuống dưới hay không. Đã làm tới bước này, y vẫn còn hạ thủ lưu tình. Nếu là Diệp Tố Tố đã bị y ăn sạch sẽ không chừa một mống. Tố Tố thật muốn y đυ.ng chạm vào nơi tư mật, nhưng nàng đang đóng vai đồ nhi ngây thơ, không thể bắt lấy tay hắn cho vào trong quần. Hai chân nàng co lên, cọ vào nhau, tự an ủi chính mình.

“Làm sao vậy?” Thấy thân thể nàng vặn vẹo không yên, Tề Diễm khẽ hỏi.

“Đồ nhi không biết! Bên dưới khó chịu quá!” Nàng nhăn mặt, khó chịu ra mặt.

Tay y nhích xuống, chạm vào giữa hai bắp đùi đang kẹp chặt của nàng.

“Tố Tố, dạng chân ra, vi sư xem thử nào!”

Tố Tố từ từ buông lỏng hai chân, để bàn tay kia sờ vào nơi tư mật của mình. Một tay ma sát bên ngoài quần, một tay bóp chặt ngực nàng, môi ra sức hôn mυ'ŧ cần cổ. Từng đấy điểm bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ cùng lúc, Tố Tố bật lên rêи ɾỉ.

“Sư phụ…ư…a”

Tố Tố kẹp chặt hai chân, kẹp tay y mắc kẹt giữa chân nàng.

“Tố Tố, mở chân ra nào!” Tề Diễm dẫn dắt.

“Sư phụ, tay người chạm vào…ưm… bên dưới kỳ lạ quá!”

“Ta biết!”

Đồ nhi này không muốn hắn yên phận, vậy thì hắn sẽ hóa thành yêu nghiệt. Mông Tố Tố chạm vào côn ŧᏂịŧ đang trướng đau của y, nàng giật bắn, thốt lên.

“Sư phụ, cái gì thế này?”

Nói rồi, tay nàng nhanh chóng bỏ ra sau chụp lấy nam căn, hại Tề Diễm một phen nín thở.

“Tố Tố, buông ra!”

“Sư phụ, nơi này thật kỳ lạ!” Tố Tố tiếp tục nắm chặt, giả vờ vuốt ve lên xuống.

“Tố Tố, đừng…hà…” Nàng vuốt lên vuốt xuống làm hắn chịu không nổi.

“Sư phụ, hình như người rất thoải má!i” Tố Tố bạo dạn, động tác nhanh hơn, còn đưa tay sờ lêи đỉиɦ qυყ đầυ.

Tề Diễm bị nàng nắm mà sung sướиɠ toàn thân. Hắn gục đầu lên vai nàng, hơi thở trằn trọc. Lâu rồi mới có đôi tay bao lấy tiểu huynh đệ. Lòng bàn tay ấm nóng, mềm mại làm hắn thư sướиɠ vô cùng.

“Tố Tố!” Tề Diễm thốt ra tên nàng.

Là hắn đang gọi Diệp Tố Tố hay là đồ nhi. Tố Tố có chút tò mò. Tề Diễm ôm nàng vào lòng, tay đè lên ngực nàng, môi ra sức hôn mυ'ŧ sau gáy, tay còn lại tiếp tục sờ vào bên dưới. Cả hai đang dùng tay thỏa mãn cho nhau. Lâu lắm rồi hai người mới tìm lại cảm giác thích thú vô tận này. Cả hai ra sức vuốt ve, chà sát cho nhau đến khi Tố Tố cao trào, mới chịu buông tay nắm côn ŧᏂịŧ ra.

Nàng xụi vào lòng hắn thở hổn hển.

“Tố Tố, vi sư ẳm con ra ngoài. Ngâm lâu coi chừng nhiễm lạnh!”

Hắn ôm ngang nàng rời khỏi dục thùng, đem nàng đặt xuống giường. Tố Tố chưa kịp nhìn thấy gì đã bị Tề Diễm dùng chăn quấn quanh người, cuộn tròn lại, che hết cả đầu.

“Sư phụ, người làm gì vậy? Mau thả đồ nhi ra!”

Tề Diễm nở nụ cười gian manh. Muốn xem của sư phụ còn phải học hỏi nhiều. Tề Diễm mặc lại y phục rồi mới tháo chăn cho nàng.Thấy y quần áo chỉnh tề, Tố Tố có chút mất mát trong lòng.

“Mau mặc quần áo vào không nhiễm lạnh!” Tề Diễm trước khi rời khỏi phòng, dặn dò một câu. Từ đầu chí cuối, không nhìn vào thân thể của nàng.