Nhàn Phi Thần Y

Chương 18 : Thao sướng chết mất

“Tố Tố, nàng ở đâu rồi? Tố Tố!”

Vừa bước vào phòng, Tố Tố đã nghe âm thanh rêи ɾỉ, nỉ non. Tim nàng khẽ đập thình thịch. Hắn là gọi nàng. Hắn say rồi!

“Vương gia!” Tố Tố khẽ lên tiếng.

Tề Diễm như con sói nguy hiểm vồ lấy con mồi, nhanh như cắt kéo Tố Tố ngã vào lòng mình.

“Tố Tố!” Hắn hôn khắp mặt nàng. Tố Tố muốn vùng vẫy càng bị hắn kẹp chặt hơn.

“Vương gia, người say rồi! Mau buông ta ra đi!”

“Ta không say. Ta chỉ…” Hắn muốn hôn nàng. Hắn bắt lấy cánh môi nàng càn quét như vũ bão. Tay không chịu muốn nổi xé toác hết đồ nàng ra.

“Vương gia, người làm gì vậy?” Tố Tố chống cự kịch liệt.

“Tố Tố, cho ta!”

Hơi men phả xuống gò má Tố Tố. Đôi mắt phủ một tầng mơ màng, nhìn nàng sâu lắng. Cái nhìn nóng bức, bức bách, mang theo sự đè nén khó nói. Tố Tố cảm thấy đầu óc mình tan rã như tảng băng dưới ánh mặt trời. Tưởng chừng như hắn không còn là hắn nữa, nàng cũng không giữ được con tim mình nữa rồi.

Tề Diễm buông lỏng nàng ra, nhẹ nhàng hôn lên trán, lên mắt, lên mũi, lên má, lên cằm nàng. Bờ môi như có tia điện, chạm vào đâu lại khiến nơi đó tê tái cùng cảm xúc lâng lâng. Tề Diễm quá đỗi dịu dàng, đem nàng như bảo bối trân quý mà nâng niu. Người ta vẫn nói chỉ có lúc say, con người mới thể hiện đúng bản chất của mình. Trong truyện không hề mô tả mặt này của Tề Diễm. Diệp thần y và chính ngay cả nàng lúc đầu cũng bị hắn bạo hành ngày qua ngày. Sao bây giờ hắn lại trở nên thâm tình với Diệp Tố Tố như vậy.

“Vương gia!” Tố Tố thổn thức

“Gọi tên ta Tố Tố!” Tay hắn đan lấy tay nàng, Tề Diễm hài lòng nhìn nàng đang mất hồn trong những đê mê mà chỉ có hắn mới đem lại được cho nàng.

“Tề Diễm…” Tố Tố thổn thức gọi tên y.

“Ngoan, Tố Tố, nàng là của bổn vương!” Nói rồi, Tề Diễm cúi xuống ngậm lấy đôi môi đang hé mở của nàng.

Đầu óc Tố Tố trống rỗng, hơi thở dồn dập. Tề Diễm hôn nàng điên loạn, tay đã cậy mở quần áo trên người nàng hết sức thuần thục. Tề Diễm thưởng thức mỗi một bộ phận đẹp đẽ trước mắt. Cơ thể mảnh mai, trắng mướt, bầu ngực cao tròn đang phập phồng lên xuống mời gọi, eo thon, bụng phẳng, cặp chân khéo léo, bờ mông cong tròn, không tự chủ uốn éo trước cái nhìn thèm khát của Tề Diễm.

“Tố Tố, nàng đẹp lắm!” Tề Diễm đưa tay ngao du khắp một lượt từng tất da thịt của nàng. Cảm thấy chưa đủ, hắn muốn liếʍ vị ngọt mềm và hít lấy hương thơm làm đầu óc hắn điên đảo, thèm khát. So với các công chúa, hoàng muội, hoàng tỷ, nàng không mang vẻ đẹp lộng lẫy, cao sang. So với Hương Mật ngây thơ, hiền lương, nàng lại không phải nữ nhân biết điều, lấy lòng hắn. Vậy mà nàng lại khiến hắn không khống chế nổi cảm xúc, muốn nàng. Chỉ có Tố Tố mới khiến hắn ham muốn nhiều đến vậy. Mà Tố Tố, chỉ có một!

Tề Diễm dễ dàng châm lên du͙© vọиɠ trong cơ thể nàng. Tố Tố tự biết bản thân chưa say nhưng lại say vì sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ, sự ôn nhu chưa từng có mà Tề Diễm đem lại. Nàng luôn biến mình thành gai nhọn xù xì, đâm người khác đau nhưng chỉ cần Tề Diễm dùng sự dịu dàng đã dễ dàng loại bỏ đi những gai nhọn tua tủa quanh thân. Bàn tay đốt nóng cơ thể nàng, lưỡi ướt áp tê dại tim gan nàng. Tố Tố muốn hắn, muốn hắn…. Tố Tố bấu lên lưng Tề Diễm, móng tay còn vô thức cào mấy vết xước.

Nhìn nàng chật vật đè nèn ham muốn cũng không chịu mở miệng cầu xin, khóe môi y cong lên. Tay Tề Diễm đã lần tới vùng cấm địa tuyệt mật của Tố Tố. Ngón tay chà lên hạt châu, kẹp hai cánh hoa ma sát rồi chen vào khe nhỏ chặt hẹp vuốt ve. Ái dịch động tình từ đâu chảy ra, chạm vào ngón tay Tề Diễm.

“Tố Tố thả lỏng, bổn vương muốn cho vào trong”

Tố Tố được Tề Diễm huấn luyện như ngựa quen đường cũ, hoàn toàn bị y dẫn dắt. Tề Diễm chọc một ngón vào khe nhỏ của nàng, kéo ra bao nhiêu mật dịch.

“Ưm…” Tố Tố căng người khi lâu ngày mới có dị vật đi vào, có chút khó chịu.

“Tố Tố thả lỏng” Tề Diễm nhìn nàng trọc trằn, hại tâm can hắn ngứa ngáy vô cùng. Thật muốn đút tiểu đệ vào hang huyệt ấm nóng kia. Nhưng hắn muốn nàng hưởng thụ tất cả sung sướиɠ. Đề nàng kêu rên, để nàng cầu xin, để nàng hoàn toàn khuất phục trong vòng tay hắn.

Thấy nàng đã dần chấp nhận, ngón tay Tề Diễm kéo ra kéo vào, chà sát vào vách tường bên trong. Tố Tố thấp giọng rêи ɾỉ.

“Tố Tố tự xoa bóp ngực mình. Bổn vương muốn xem!” Tề Diễm nhìn nàng quần quại, muốn tự an ủi bản thân lại không dám manh động. Tố Tố từ từ đưa tay nâng hai bầu ngực, hết vuốt ve lại nhào nặn. Bên dưới, Tề Diễm tiếp tục đút ngón thứ hai chọc sâu vào bên trong.

“A…ư” Tố Tố sung sướиɠ rên lên.

“Tố Tố, bộ dạng dâʍ đãиɠ này nếu để sư huynh của nàng biết được, bổn vương thật muốn trông thấy biểu hiện của hắn”

“Không, đừng nhắc…” Tố Tố có chút mơ màng

“Tố Tố yên tâm. Bổn vương cũng sẽ không để ai nhìn thấy bộ dạng câu hồn đoạt phách này ngoài ta. Nàng là của bổn vương, chỉ để mình bổn vương chơi đùa”

“Ư…ư…a…a” Tề Diễm càng lúc càng gia tăng lực đạo, hai ngón tay chọc khuấy liên tục, thêm một ngón đè lên hột châu bên ngoài. Tố Tố bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ càng không thể giữ được âm thanh.

“Vương gia, cầu người” Tố Tố nâng hai bầu ngực mời gọi Tề Diễm ăn lấy chúng.

“Làm sao?” Tề Diễm tà ác thấy như không.

“Vương gia...” Mặt nàng bốc cháy đỏ xuống tới cổ, cắn môi không nói ra được.

“Gọi tên bổn vương. Nói, nàng muốn bổn vương mυ'ŧ ngực nàng”

“Tề Diễm… mυ'ŧ… ngực Tố Tố ngứa, khó chịu quá!”

“Hảo, bổn vương chiều nàng!” Tề Diễm cúi đầu mυ'ŧ bên ngực mà Tố Tố đút vào miệng y. Tay vẫn ở bên dưới khuấy đảo.

“Tố Tố thích không?”

“Thích. Tố Tố thích lắm! Tề Diễm mυ'ŧ bên này nữa!”

Bộ dạng dâʍ đãиɠ của nàng lấy lòng hắn. Tề Diễm hăng say hôn mυ'ŧ, khuấy đảo giúp nàng đạt cao trào. Toàn thân Tố Tố vừa rả rời, vừa mướt mồ hôi. Tề Diễm vẫn chưa nhập cuộc. Lúc này mới cầm tiểu đệ đặt vào tay Tố Tố.

“Tố Tố, bổn vương hầu hạ nàng rồi! Nàng cũng nên giúp bổn vương”

“Ta mệt quá!” Tố Tố muốn xoay người né tránh, lại bị Tề Diễm giữ lại.

“Tố Tố thật không ngoan!” Tề Diễm bá đạo ngồi lên mặt nàng, đưa côn ŧᏂịŧ tới trước mặt nàng.

“Vương gia…” Tố Tố khổ sở

“Lần trước, nàng ngồi lên mặt bổn vương. Bây giờ nàng không chịu vận thân, bổn vương phải tự mình dâng lên cho nàng thưởng thức”

“Vương gia…” Tề Diễm đem côn ŧᏂịŧ cọ qua cọ lại hai bên má rồi đặt trước miệng nàng.

“Ngoan, mở miệng! Bổn vương muốn nó nằm trong miệng nàng. Tố Tố, mở miệng ra nào!”

(Ấy da, nhanh lên, nếu không độc giả tụi tui nhảy vào ăn dùm bây giờ. Thật Tố Tố chậm chạp muốn vỡ ngực tức chết. Hàng ngon, mạnh mẽ trước mặt còn làm màu. Con bà tác giả =]] Tự chửi bản thân, vì không được hưởng tí nào cũng tức lắm đây!)

Tố Tố chậm chạp đem phấn lưỡi chạm vào đầu nấm, làm nó giật lên một cái. Tề Diễm vẫn chờ đợi nàng. Tố Tố đảo qua đảo lại bao qυყ đầυ, rồi há miệng đưa côn ŧᏂịŧ căng cứng vào miệng. Được khoang miệng ấm nóng bao bọc khiến Tề Diễm thư thái hết sức. Tề Diễm xoay người lại, mặt lại úp vào mật huyệt của Tố Tố.

“Ưm” Cả cơ thể Tề Diễm đè lên người khiến nàng khó thở, đánh vào người y giẫy giụa.

“Ngoan, ta cũng không để nàng mυ'ŧ ta một mình đâu. Ta mυ'ŧ cho nàng, nàng mυ'ŧ cho ta. Nàng xem tư thế này thật hảo sướиɠ”

Sướиɠ cái đầu nhà ngươi. Đè muốn ngạt thở. Tố Tố chật vật há miệng thở. Trong miệng côn ŧᏂịŧ Tề Diễm vẫn yên vị. Tề Diễm đang say sưa ngắm nhìn tiểu muội của nàng. Hắn vạch đám lông đen mượt, tìm thấy hai cánh môi đang mấp máy, chưa kịp khép lại của nàng. Hắn đem lưỡi liếʍ một đường từ trên đến gần hậu huyệt của nàng. Tố Tố giật nảy người rêи ɾỉ. Biết nàng vừa sướиɠ vừa khó chịu, Tề Diễm tiếp tục trêu chọc.

Tố Tố bị Tề Diễm liếʍ nơi tư mật đến tê dại. Nàng cũng theo bản năng mà mυ'ŧ lấy côn ŧᏂịŧ của Tề Diễm. Tay nàng không tự giác bắt lấy cặp mông săn chắn của y mà bóp chặt. Tề Diễm cười một cái sung sướиɠ. Tố Tố nắm chặt bờ mông Tề Diễm, đem côn ŧᏂịŧ mυ'ŧ ra mυ'ŧ vào, hại Tề Diễm thở dốc. Hắn thỏa mãn chuyên chú mυ'ŧ lại tăng kí©ɧ ŧɧí©ɧ cho nàng. Cả hai tập trung mυ'ŧ đến không một âm thanh nào thoát ra. Hai người nằm chồng lên nhau, thân thể cao lớn Tề Diễm đè lên, gần như che lấp cơ thể Tố Tố. Không biết qua bao lâu, Tề Diễm bắt đầu thở dốc. Nàng mυ'ŧ hắn sắp lêи đỉиɦ. Chỉ có Tố Tố của hắn mới khiến hắn sung sướиɠ toàn thân như vậy. Tề Diễm vừa liếʍ vừa đút tay vào khe huyệt, nhanh chóng khiến Tố Tố cũng sảng khoải đến đầu óc mụ mị. Nàng bú chặt côn ŧᏂịŧ trong miệng mình như mυ'ŧ cây kẹo. Lúc đầu không thấy thích, bây giờ lại không chịu buông rời.

“Tố Tố, ta sắp bắn, ự…ạ…” Tề Diễm thật sự không giữ nổi nữa rồi. Cái miệng của nàng bao bọc dươиɠ ѵậŧ không một khe hở, thật sướиɠ chết hắn thôi. Tề Diễm tiếp tục mυ'ŧ liếʍ, đến khi Tố Tố bắn ra mới chịu rời đi.

Nhìn nàng thở hổn hển, trên miệng vươn bạch trọc, là tϊиɧ ɖϊ©h͙ sót lại, Tề Diễm có chút xao động. Hạ thân không tự giác lại dương lên.

“Tố Tố, tiểu yêu tinh chết tiệt!” Tề Diễm không chần chừ đút cự vật vào lỗ huyệt đã nới rộng của nàng. Bên trong chảy ra bao nhiêu ái dịch, thật trơn trượt, thoải mái.

“Vương gia, á…á…á” Chưa hết cơn sóng triều này, Tề Diễm lại đưa nàng lên đầu ngọn sóng khác. Tố Tố chỉ còn biết sung sướиɠ thét lên.

“Gọi tên ta Tố Tố!”

“Tề Diễm, Tề Diễm!”

“Tố Tố, nàng mυ'ŧ chặt bổn vương như vậy, thèm muốn côn ŧᏂịŧ bổn vương vậy sao?”

“Tề Diễm, Tố Tố thích, côn ŧᏂịŧ người làm Tố Tố sướиɠ. Thao Tố Tố đi!”

“Được bổn vương thao chết nàng. Tiểu da^ʍ đản!”

“Tề Diễm, mạnh lên, a…á… mạnh nữa. a…á…” Cơn tình triều càng làm càng hăng say. Tề Diễm ôm chặt Tố Tố, thúc đẩy vào huyệt động mê người không ngừng nghỉ. Âm thanh bành bạch, nước bắn tung tóe ướt hết nệm chăn.

“Sướиɠ quá! Tố Tố, nàng làm bổn vương sướиɠ chết mất! Tố Tố nàng là của bổn vương. Nàng nói đi nàng là của một mình ta”

“Tố Tố là của vương gia, Tố Tố là của Tề Diễm. Tề Diễm thao Tố Tố sướиɠ chết mất thôi. Tề Diễm làm mạnh nữa, Tố Tố muốn nữa”

Tề Diễm được tiếp sức, sức lực càng dâng trào. Cả hai ôm nhau, quần tới quần lui, lật tới lật lui, làm đủ loại tư thế. Trời ngoài kia đã gần hé sáng, Tề Diễm mới chịu trút bỏ vào hoa tâm của Tố Tố.

Tề Diễm mê mệt, ngủ say. Tố Tố rón rén ngồi dậy, mặc lại y phục rồi rời đi khi trời vẫn chưa sáng hẳn.