Hệ Thống Sủng Phi Mệnh Tốt Biết Làm Nũng

Chương 100: Lãnh cung

Chương 100: Lãnh cung:::TS&TNLCHP:::

Hôm nay Gia Ý lại mang theo Lộc Linh tới lãnh cung.

Hiện tại trời đã vào thu được một đoạn thời gian, lãnh cung nằm ở phía sườn tây của hoàng cung, tuy không đến mức rách nát, nhưng khắp nơi đều được bao trùm trong sự hiu quạnh hoang vu.

May là trước đó Lộc Linh đã để nàng mặc nhiều áo.

Gom lại ống tay áo, Gia Ý bước đi nhanh hơn.

Ở cửa có một hai người gác cổng, mắt thấy người đi tới là Gia Lương nghi - sủng quan lục cung gần đây, cũng không dám đứng ra ngăn trở, khách khách khí khí cho người ta tự nhiên ra vào.

Bên trong lãnh cung không có người ở, các cửa sổ cùng cửa lớn bên trong đều đóng chặt. Phía bắc, trên một mảnh đất lớn đã mọc đầy cỏ dại, in những dấu chân hỗn loạn, mà tận cùng bên trong, là cái giếng cạn trong lời đồn kia.

Gia Ý đánh bạo tiến lên, giày đạp lên cành lá khô phát ra tiếng vang răng rắc, khiến người ta nghe vào liền khϊếp đến hoảng. Lộc Linh đỡ nàng, trong lòng cũng có chút sợ hãi.

Miệng giếng cạn kia hiện tại đã bị phong bế, trên bề mặt giếng đều là dấu vết bị mưa gió mài giũa qua, rêu xanh trải rộng khắp nơi. Nhìn qua rất có hơi thở già cỗi.

Gia Ý có chút muốn mở nắp giếng ra nhìn xem bên trong thế nào. Duỗi tay thử nâng khối đá chèn trên miệng giếng… Ờmm, nàng tự mình không biết lượng sức rồi.

Cũng chẳng có biện pháp gì. Nàng thở dài, nhìn chằm chằm miệng giếng đến độ xuất thần, đột nhiên một con mèo đen không biết từ chỗ nào nhảy ra, nhảy qua miệng giếng, chạy thẳng tắp về phía nàng.

“Nương nương cẩn thận!”

Sự tình phát sinh quá nhanh, Gia Ý cũng bị việc bất thình lình này dọa cho khϊếp sợ, theo bản năng mà lùi về sau, lại không kịp đề phòng, dẫm phải một khối đá không lớn không nhỏ.

Tốc độ của mèo đen nhanh như tia chớp, Lộc Linh không kịp nghĩ nhiều, chỉ biết không thể để nương nương bị thương, nhắm chặt mắt mà bay nhanh qua chắn trước mặt Gia Ý.

Nhưng con mèo đen này, như là có sự thông minh giống con người vậy, lúc sắp tới gần hai người, lại nhẹ nhàng mà rơi trên mặt đất, quơ quơ cái đuôi, liếʍ liếʍ chân trước, sau đó bất động.

Gia Ý cùng Lộc Linh kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau, có chút sợ hãi lại có chút tò mò.

“Lộc Linh, ngươi biết con mèo này sao?”

“Hẳn là mèo của lão Thái phi nuôi lúc sinh thời,” Lộc Linh cẩn thận mà nhìn chằm chằm con mèo kia, “Chỉ là sau đó Thái phi ly thế, các chủ tử trong cung cho rằng mèo đen không cát tường, đều không muốn nuôi, vốn dĩ nói sẽ xử lý, nhưng không biết làm sao lại để con mèo này chạy thoát, nghe nói nó chạy tới lãnh cung, liền không ai đi quản nữa. Chắc là ngày thường nó được một ít cung nữ cho ăn đi.”

“Nghĩa là nó vẫn luôn ở trong lãnh cung?” Hai mắt Gia Ý sáng lên.

“Hẳn là vậy...” Lộc Linh hiểu ý chủ tử, nhưng cũng bất đắc dĩ, “Nhưng nương nương, nó chỉ là một con mèo, đừng nói nó không nhìn thấy, cho dù thấy, nó lại có thể làm được gì đây?”

Nó làm không được, nhưng hệ thống làm được a! ( Hệ thống: Không! Ta không thể! )

Gia Ý cao thâm khó đoán mà cười, “Chỉ cần nó thấy… á sshhh!” Mới vừa đi về phía trước vài bước, trên cổ chân liền truyền đến một trận đau đớn.

Lộc Linh chạy nhanh tới đỡ nàng, “Nương nương làm sao vậy?”

Nàng cau mày hít không khí, “Chân của ta vừa rồi hình bị như va trúng...”

----

Lúc Tạ Yến tới không để cho nô tài thông báo, nên khi vừa đi tới cửa, liền nghe thấy âm thanh xuýt xoa đáng thương của Gia Ý.

“A nhẹ chút... Đau… Đau!”

Lông mày của Tạ Yến nhảy dựng, không hề nghĩ ngợi, “Đùng” mà cái đẩy ra cửa phòng.

Gia Ý bị tiếng vang này làm sợ tới mức run lên, luống cuống tay chân mà kéo ống quần xuống, liền thấy Tạ Yến trầm mặt đi nhanh từ chỗ bình phong lại đây.

“Hoàng, Hoàng Thượng?” Nàng không biết đã xảy ra chuyện gì, vội vội vàng vàng đứng lên, lại không chịu nổi sự đau nhức nơi mắt cá chân, không đứng vững liền ngã về phía trước.

Trong lòng Tạ Yến căng thẳng, tiến lên ôm chặt nàng, “Làm sao vậy? Nơi nào không thoải mái?” Hắn nhìn chằm chằm nàng thật cẩn thận, chỉ thấy sắc mặt của nàng có chút trắng, lập tức ra lệnh cho Thường Hỉ An đang đứng bên ngoài, “Thường Hỉ An, gọi thái y!”

Gia Ý lộ vẻ xấu hổ, “Khoan đã! Hoàng Thượng, thần thϊếp không có việc gì… Không có việc gì, chỉ là… Chân uy một chút...” bôi chút thuốc thì tốt rồi.

“Chân uy? Trẫm nhìn xem.” hàng lông mày của Tạ Yến không hề buông ra, đỡ nàng ngồi xuống, liền ngồi xổm xuống chuẩn bị vén ống quần của nàng lên xem xét.

“Hoàng Thượng, đừng!” Gia Ý xấu hổ mà nhìn thoáng qua cung nữ xung quanh, tuy rằng bọn họ đều không ai dám ngước lên nhìn, nhưng, Tạ Yến hắn dù sao cũng là bậc cửu ngũ, mặt mũi này hắn còn muốn hay không! Gia Ý muốn đem hắn kéo dậy, “Thϊếp không có việc gì, thật sự không sao cả!”

Tạ Yến ngẩng đầu, mặt đầy bất đắc dĩ. Tiếng kêu đau hắn nghe được mới vừa rồi khi đứng ở cửa không phải là giả, tiểu gia hỏa này sợ xấu, ngượng ngùng việc để cho hắn xem, nhưng hắn lại bao giờ ghét bỏ đâu? Ánh mắt hắn tựa đang nhìn một đứa nhỏ vô cớ gây rối hài, miệng hắn còn dỗ dành: “Trẫm biết nàng đẹp, a, chỉ là trẫm lo lắng, cho trẫm nhìn xem đi.”

Này cùng đẹp hay không đẹp có quan hệ gì? Gia Ý mặt đầy dấu chấm hỏi. Thôi kệ, nếu hắn không để bụng, muốn nhìn thì cứ nhìn đi.

Gia Ý nhất lên chân, quơ quơ ở trước mặt hắn.

Tạ Yến vừa vén ống quần lên, liền trông thấy mắt cá chân ngày thường nõn nà như bạch ngọc, lúc này sưng to như cái bánh bao, sắc mặt “Bùm” một cái đã đen đi.

“Thường Hỉ An! Bảo Thái y lập tức đến đây!”

Thường tổng quản đứng ngoài cửa nghe thấy bên trong quát lớn, vội không ngừng nói: “Vâng vâng vâng!”

Editor: dạo nì công việc bận rộn quá, ko ra chương thường xuyên dc, các huynh đài thông cảm nha.