Chương 96: Cái gọi là hiểu lầm
:::TS&TNLCHP:::
Lúc Tạ Yến tỉnh lại, Thường công công đã ở bên ngoài gọi vài lần. Nhẹ nhàng dịch Gia Ý khỏi l*иg ngực, yên lặng nhìn nàng một lúc lâu, mới cúi người hôn nàng, thấp giọng bật cười.
Thì ra lúc nhỏ nàng gọi là Bảo Châu, thật sự là tiểu cô nương như châu như bảo mà.
Thường Hỉ An:[・_・?]
Tạ Yến rút phân thân nắm ở bên trong Gia Ý cả đêm ra, làm Gia Ý trong lúc ngủ mơ nhịn không được ‘ưm’ một tiếng, hắn sợ nàng tỉnh lại, vỗ vỗ lưng nàng, nhẹ nhàng vỗ về.
Cái bụng vốn căng trướng thoáng nhẹ đi một chút, không có côn ŧᏂịŧ tắc nghẽn, lượng lớn hỗn hợp tϊиɧ ɖϊ©h͙ và mật dịch chậm rãi chảy ra từ cửa huyệt có chút sưng đỏ.
Hắn nhìn đến mức tâm viên ý mã.
Đột nhiên, động tác của Tạ Yến chợt ngừng. Nhớ lại đủ loại hành vi của Gia Ý đêm qua—— nàng câu lấy hắn nói muốn, rõ ràng hờn dỗi nói hắn chậm một chút, nhưng lại không thể nhẫn tâm cự tuyệt, không cho hắn dứt ra rời đi, mà muốn hắn lưu lại trong cơ thể nàng, còn sợ long tinh của hắn chảy ra... những điều này không ngừng miêu tả một cách sinh động về đáp án kia.
Tưởng tượng đến đáp án đó, tim của Tạ Yến đập có chút mau, không phải phẫn nộ, mà là một loại vui mừng trộm chờ mong.
Sau một lúc lâu, hắn mới bất đắc dĩ mà cười cười, cầm lấy gối đầu bên cạnh, cẩn thận lót dưới mông nàng.
Như thế này, nàng chắc sẽ cao hứng?
【 Đinh! Độ hảo cảm của Nhân vật mục tiêu tăng 20 điểm! 】
Sau một phen tắm gội rửa mặt, có cung nữ tiến lên giúp hắn sửa sang. Tạ Yến nhìn thân ảnh đằng sau bình phong, ý cười trên mặt ôn nhu đến lạ. Vậy nên không đề phòng, bị cung nữ phía trước nhẹ nhàng đυ.ng phải một chút.
Hắn cau mày nhìn cung nữ cúi đầu dịu ngoan trước mắt. Mùi son phấn quá nồng, thật sự khó ngửi.
Đợi sau khi nhìn thấy rõ ràng dung mạo của nàng ta, trên mặt hắn hiện lên trào phúng lạnh lẽo.
Hắn còn chưa đi tìm, nàng ta đã tự mình đưa tới cửa.
Vốn tưởng rằng hôm qua Hoàng Thượng sẽ đi đến cung của phi tần khác, không ngờ sau đó hắn vẫn tới. Nghe lén ở góc tường cả đêm, trong lòng Quỳnh Ngọc càng thêm hâm mộ mà hướng về nam nhân này, hôm nay nàng đã tốn số tiền lớn để đổi ban trực cùng tiểu tỷ muội, vì có thể bày ra dáng vẻ tốt nhất trước mặt hoàng thượng, còn nén đau bỏ tiền mua tuyết ngọc cao cùng lộ hương hoàn của quý nhân trong cung mà dùng. Nàng không nghĩ sẽ một bước lên trời. Hoàng Thượng sủng ái Gia Lương nghi như vậy, tất nhiên là sẽ thường xuyên đến, chỉ cần nàng xuất hiện trước mặt hoàng thượng vài lần, thường xuyên qua lại...
“Ngươi tên là gì?”
Trong giọng nói của Tạ Yến ẩn ẩn không vui, đáng tiếc, Quỳnh Ngọc một lòng trầm mê đang kinh hỉ khi Hoàng Thượng chủ động nói chuyện, cũng không có phát hiện.
Nàng học theo Gia Lương nghi, kiều kiều nhược nhược nhưng lại chẳng ra gì cả, hành lễ, “Bẩm vạn tuế gia, nô tỳ… Quỳnh ngọc.”
Âm cuối cùng thốt ra còn hơi run rẩy, tựa hồ tất cả tình ý đều đọng lại bên trong.
Hàm Chi cùng Thanh Nhai nhìn thấy vậy thì vừa gấp lại vừa tức, tiểu tiện nhân ăn cây táo, rào cây sung này, nương nương còn đang nghỉ ngơi, mà đã dám trắng trợn táo bạo câu dẫn bệ hạ như vậy, không biết xấu hổ!
Phương Thảo mắt lạnh nhìn Quỳnh Ngọc, trong lòng cười nhạo một tiếng. Tối hôm nàng cố tình để Quỳnh Ngọc phụ trách truyền tin, chính là cho nàng ta cơ hội, khiến nàng lộ ra sơ hở trước mặt hoàng thượng.
Đã sớm biết nô tài này không an phận, vậy cứ để nàng ta tự mình huỷ hoại mình.
“Người đâu,” Tạ Yến ngay cả liếc nhìn nàng một cái cũng lười, trực tiếp thấp giọng nói, “Cung nữ Quỳnh Ngọc, lời nói và việc làm bất cẩn, va chạm chủ tử, kéo ra ngoài đánh hai mươi roi, sung vào quân đội.”
Quỳnh Ngọc nháy mắt mặt trắng bệch, xụi lơ trên mặt đất.
Tại sao… tại sao lại biến thành như vậy...
“Hoàng Thượng tha mạng...”
Nghe thấy thanh âm bén nhọn, Tạ Yến cau mày nhìn thoáng qua Thường Hỉ An.
Thường công công lập tức hiểu ý. Bọn họ có rất nhiều thủ đoạn lăn lộn người, tiến lên nắm cằm Quỳnh Ngọc, lấp kín miệng nàng, đem nàng kéo xuống.
“Phương Thảo.” Tạ Yến trầm giọng nói.
Phương Thảo lập tức cung kính tiến lên, “Hoàng Thượng có gì phân phó.”
Hắn ngữ khí bất mãn, lại ngầm có ý cảnh cáo: “Trẫm không hy vọng bên cạnh Gia Lương nghi còn có nô tài như vậy.”
Nếu hắn an bài Phương Thảo ở bên cạnh Gia Ý, liền không hy vọng nàng tự cho là thông minh. Càng không nên cố tình giữ lại Quỳnh Ngọc để nàng ta tới quấy nhiễu tiểu cô nương của hắn như vậy.
Hậu cung này lòng người khó dò, hắn khó có thể chu toàn mọi mặt, hắn sợ ở những nơi mà hắn không biết, nàng bị người khác thương tổn.
Phương Thảo tự biết mình làm sai, “Hoàng Thượng thứ tội, là nô tỳ sơ sẩy.”
Tạ Yến đi vài bước lại dừng lại, không xoay người, chỉ nói: “Còn có, túi thơm Thanh thần diệp treo ở màn cửa sổ của Gia Lương nghi, nên đổi rồi.”
Trong lòng Phương Thảo chấn động.
“…Vâng.”
Con đường sau này của Gia Lương nghi, chỉ sợ ngày càng lớn.
Người trên giường mấp máy vài cái, chậm rãi mở to mắt. Vốn tưởng rằng Thanh Long bội chỉ giúp Tạ Yến tìm về được ký ức đã mất đi, không nghĩ rằng đối với nàng mà nói, nàng cũng đã ‘tìm’ được ký ức.
Gia Ý hồi ức những chuyện trong mộng, như thể đã qua mấy đời.
Nàng không có phúc khí gì, cũng không biết tương lai sẽ thế nào, nhưng nàng đã có cơ hội thay đổi, nếu nàng đã tới nơi này, đến bên cạnh Tạ Yến, nhất định sẽ không để mọi thứ trôi qua một cách vô ích.
Yên lặng hít một hơi cổ vũ chính mình, Gia Ý đang chuẩn bị ngồi dậy, nhưng mà... vì sao dưới mông nàng lại có một cái gối đầu a???
Tạ Yến muốn làm cái gì nha!
“Nương nương người tỉnh?” Phương Thảo cùng Hàm Chi nghe thấy động tĩnh bên trong, tay chân nhẹ nhàng tiến vào hầu hạ, “Người có muốn tắm rữa trước hay không? Nước đã chuẩn bị tốt.”
Nhìn da thịt nương nương trắng như ngọc như tuyết, trên người lại có những vết tím tím xanh xanh đến lợi hại, bệ hạ cũng thật là, sao không thương tiếc một chút đâu? Hàm Chi thầm mắng.
Cả người Gia Ý thật sự đau nhức, lười nhác đáp lại một tiếng.
“Hoàng Thượng phân phó Ngự Thiện Phòng chuẩn bị cho nương nương món canh hầm tùng tuyết, đợi chút nô tỳ liền sai người đi lấy?”
“Được.” Gia Ý tùy ý phủ thêm một kiện y phục liền đi tới phòng tắm.